Chân mày của Mặc Tu Nhân nhíu chặt: "Cô ấy thật sự không có chuyện gì sao? Cô ấy đã ngất xỉu rồi!"
Có con, đương nhiên là trong lòng Mặc Tu Nhân vô cùng vui vẻ, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện Bạch Cẩm Sương té xỉu có liên quan đến sức khỏe của cô, Mặc Tu Nhân cũng không thể coi nhẹ.
Vân Thành Nam thấy thái độ này của anh thì giọng điệu cũng tốt hơn mấy phần: "Tình huống của cô ấy là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có thể là do người khác nói cái gì đó khiến cho cô ấy không vui, trong lúc nhất thời máu dồn lên não rồi ngất đi!"
Mặc Tu Nhân có chút giật mình: "Nghiêm trọng như vậy? Bình thường Cầm Sương đầu phải một người có tính tình như thế!"
Vân Thành Nam tức giận nhìn Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, bây giờ cô ấy đang là phụ nữ có thai, khác với bình thường!"
Vân Thành Nam thấy vẻ mặt của Mặc Tu Nhân có chút mờ mịt liền mở miệng nói: "Có vài người mang thai thì không khác gì với bình thường, nhưng có vài người khi mang thai cơ thể lại vô cùng suy yếu, có người sẽ nôn nghén, có người lại không, đây đều là chuyện rất bình thường, mà phụ nữ mang thai so với phụ nữ bình thường, căn bản không phải là một chuyện, có vài người, dù cho kiên cường nhưng sau khi mang thai, cảm xúc đều có thể thay đổi rất lớn, mẫn cảm bất an, lo nghĩ đa nghi, thiếu cảm giác an toàn, đây đều là chuyện rất phổ biến!"
Nghe Vân Thành Nam nói, đột nhiên Mặc Tu Nhân giống như hiểu ra chuyện gì.
Anh nói, trước kia Bạch Cẩm Sương nhìn nhận chuyện gì cũng rất thoáng, nhưng khoảng thời gian gần đây, dường như cảm xúc trở nên yếu ớt lại mẫn cảm.
Mà sau khi Bạch Cẩm Sương mang thai, cô vô cùng nôn nóng, không có một chút cảm giác an toàn, nếu như trước kia nhìn thấy Tổng Chỉ Nam đăng mạng, nói không chừng Bạch Cẩm Sương còn đáp trả trở lại, thế nhưng lần này khi Bạch Cẩm Sương mang thai, rõ ràng chỉ một mình giấu ở trong lòng, một mình yên lặng bất an.
Mặc Tu Nhân có chút bận tâm đến Bạch Cẩm Sương, đối với thái độ của Vân Thành Nam, thay đổi một trăm tám mươi độ: "Viện trưởng Vân, không giấu gì anh, biểu hiện gần đây của Cẩm Sương rất mẫn cảm đa nghi, mà nhìn có vẻ không có cảm giác an toàn, trước đó tôi còn coi là cảm xúc dạo gần đây của cô ấy không tốt, cũng không nghĩ tới cô ấy như vậy là bởi vì mang thai, tình huống hiện tại của cô ấy có biện pháp gì làm dịu không?" . Đam Mỹ H Văn
Vân Thành Nam là bác sĩ, nhưng cũng là bạn bè của Bạch Cẩm Sương, bây giờ nhìn thấy phản ứng của Mặc Tu Nhân, cũng coi là đáng tin cậy.
Anh ta chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi mở miệng nói: "Khẳng định là có biện pháp, chỉ có điều phải nhìn xem tổng giám đốc Mặc có làm được hay không thôi!"
Mặc Tu Nhân trực tiếp hỏi: "Biện pháp gì?"
"Tổng một câu, quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, tình huống của cô ấy bây giờ không thể so với ngày thường, thời điểm anh nhìn thấy cô ấy không có cảm giác an toàn, nhất định phải cố hết sức đem lại cảm giác an toàn cho cô ấy, lúc tâm trạng của cô ấy không tốt, anh phải nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, nói thật, nhất định phải giữ những chuyện này ở trong lòng, có ít người cảm thấy, phụ nữ mang thai lo nghĩ mẫn cảm sẽ sinh ra cảm xúc khó chịu bực bội đều là già mồm, nhưng thật ra không phải, thời điểm mỗi người mang thai, hormone bài tiết trong cơ thể mỗi người là khác nhau, những hormone này có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của người đó, gia đình nhất định phải quan tâm đến cô ấy!" Vân Thành Nam kiên nhẫn giải thích với Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu: "Tôi hiểu rồi, viện trưởng Vân cứ yên tâm, chuyện của Cẩm Sương, từ trước đến nay tôi đều ưu tiên hàng đầu!"
Đôi mắt của Vân Thành Nam lấp lóe, gật gật đầu, cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
Anh ta cũng nhìn ra, Mặc Tu Nhân đối xử với Bạch Cẩm Sương thật sự rất tốt!
Lúc Bạch Cẩm Sương tỉnh lại, Mặc Tu Nhân đã ngồi ở bên giường.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy cơ thể cũng không có gì đáng ngại, liền muốn ngồi dậy.
Kết quả, vẻ mặt của Mặc Tu Nhân lập tức trở nên khẩn trương: "Em đừng ngồi dậy!"
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày: "Sao vậy? Em mắc bệnh gì sao?"
Cô chỉ nhớ rõ, lúc mình còn có ý thức đang nghe thấy người khác bàn tán về mình và Mặc Tu Nhân.
Lúc ấy trong lòng cô có chút không thoải mái, cũng không biết làm sao lại té xỉu.
Mặc Tu Nhân đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, ánh mắt dịu dàng đến cực hạn: "Cục cưng, em có thai rồi!"
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không nghĩ tới loại khả năng này, trực tiếp ngây ngẩn cả người: "A!".
Thật ra, Vân Thành Nam cũng không thể trách người làm chồng là Mặc Tu Nhân lại không biết vợ mình mang thai, ngoại trừ cảm xúc của Bạch Cẩm Sương thay đổi, còn những phương diện khác thay đổi, Mặc Tu Nhân cũng không biết!
Mà người làm mẹ là Bạch Cẩm Sương cũng không biết trong bụng mình có một đứa trẻ!
Trước đó ở nhà Lâm Kim Thư, cô thích ngủ còn cho là gần đây mình hơi mệt, ngửi thấy mùi tanh liền buồn nôn, ăn sáng thì cảm thấy dạ dày không thoải mái!
Tóm lại, cô có thể tìm cho mình đủ loại có, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mình mang thai!
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô sững sờ, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, anh đưa tay sờ lên chóp mũi của Bạch Cẩm Sương, khẽ cười nói: "Em đã mang thai đứa trẻ được hai tháng rồi, làm sao người làm mẹ như em một chút cũng không chú ý vậy!"
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, theo bản năng đưa tay vuốt ve bụng của mình, nơi này thật sự có một sinh mệnh nhỏ sao?
Cô thật sự không biết tí nào cả!
Bàn tay của Mặc Tu Nhân phủ lên tay của Bạch Cẩm Sương, đặt trên bụng của cô, cười nhẹ nói: "Có nghĩa là thai nhi trong ba tháng đầu không ổn định, em phải cẩn thận một chút, còn có, em phải kìm chế cảm xúc của mình, không thể giống như hôm nay bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp té xỉu, nếu thật sự ngã sấp xuống đâm vào chỗ nào, đứa trẻ sẽ không giữ được đâu!"
Nghe thấy lời này của Mặc Tu Nhân, trong lòng Bạch Cẩm Sương nghĩ mà sợ: "Về sau nhất định em sẽ chú ý!"
Mặc Tổ Nhiên không đồng ý chuyện cô và Mặc Tụ Nhân ở bên nhau, hiện tại có đứa bé này, hi vọng thái độ của Mặc Tổ Nhiên có thể hòa hoãn một chút.
Bạch Cẩm Sương hi vọng con của mình sẽ được sinh ra trong một gia đình hòa thuận vui vẻ, bố mẹ yêu thương nhau mà không phải giống như cô, sau khi mẹ qua đời, bơ vơ không nơi nương tựa.
Đột nhiên Mặc Tu Nhân mở miệng hỏi Bạch Cẩm Sương: "Hôm nay có phải là có ai làm em tức giận ở bộ phận thiết kế không, làm sao lại đột nhiên té xỉu được?"
Nghe Mặc Tu Nhân nói, Bạch Cầm Sương nghĩ đến cuộc đối thoại trong phòng nước, ánh mắt của cô có chút lãnh đạm.
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tu Nhân lập tức trầm xuống: "Xem ra đúng là có người nói lời không nên nói rồi?"
Bạch Cẩm Sương vừa muốn mở miệng, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Mặc Tu Nhân nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Vào đi!" Sau đó, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy mấy đồng nghiệp nghị luận về cô và Mặc Tu Nhân trong phòng nước đi vào.
Nói thật, lúc ấy Bạch Cẩm Sương cũng thấy bản thân không tức giận mấy, thế nhưng đột nhiên cô lại té xíu.
Bây giờ nhìn thấy mấy người này, dường như Bạch Cẩm Sương cũng không tức giận như vậy.
Người đi đầu tiên Thẩm Giai Nghi chủ động hỏi thăm cô: "Cẩm Sương, cô không sao chứ?"
Bạch Cẩm Sương khẽ lắc đầu: "Tôi không sao, bác sĩ nói kích động cho nên máu dồn lên não mới té xỉu mà thôi!"
Nghe nói như thế, Thẩm Giai Nghi tự trách mở miệng: "Cầm Sương, thật xin lỗi, chúng tôi không nên nghị luận chuyện của cô trong phòng nước, hại cô té xỉu!"
Nghe vậy, đột nhiên không khí xung quanh Mặc Tu Nhân lạnh xuống.
Cuối cùng anh cũng biết, vì sao Bạch Cẩm Sương đột nhiên té xỉu.
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân nhìn mấy nhân viên trong bộ phận thiết kế giống như mang tới ý lạnh, mọi người không nhịn được rụt rụt bả vai.
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Thẩm Giai Nghi: "Không sao đâu, tôi biết cô nói cái gì mà, lời nói của cô trong phòng nước đối với tôi cũng chẳng có ác ý gì!"