Sắc mặt cảnh sát Lưu trong nháy mắt biến đổi: “Cô xác định?”
Tổng Chỉ Nam hơi gật đầu: “Tôi xác định. Hơn nữa bên trong điện thoại di động của tôi còn có quay lại video buổi tối hôm đó. Mặc dù có chút tối, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, video quay lại toàn bộ quá trình Tổng Ngọc Tiên gϊếŧ người!”
Lần này thần sắc cảnh sát Lưu vô cùng chấn động: “Cô Tống Chí Nam, nếu cô đã sớm biết, vì sao còn chậm chạp không đi báo án?"
Tổng Chỉ Nam có chút sợ hãi: “Tôi cũng muốn đi báo án, nhưng mà anh không biết đâu, ngày đó lúc Tống Ngọc Tiên gϊếŧ người khủng bố đến mức nào. Ngày hôm ấy tôi tới vừa vặn bắt gặp quá trình cô ta gϊếŧ người, tôi lén lút định chạy đi báo án, lại không ngờ tới cô ta phát hiện được có người tới biệt thự, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, uy hϊếp tôi nếu dám nói lung tung thì sẽ trực tiếp gϊếŧ chết tôi. Tôi thật sự bị dọa sợ, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ!”.
“Hơn nữa anh cảnh sát có lẽ không biết, Tống Ngọc Tiên là con gái nuôi của chủ nhỏ của tôi, chủ nhỏ của tôi lại là gia chủ hiện tại của nhà họ Tống. Tôi thật không dám đắc tội cô ta, trước sau tôi đã chuẩn bị rất nhiều, thừa dịp Tống Ngọc Tiên không chú ý thì lén lút ra nước ngoài, khi bảo vệ bản thân an toàn rồi, lúc này mới dám nói ra tình hình thực tế!”.
Cảnh sát Lưu không biết lời của Tổng Chí Nam có mấy phần thật mấy phần giả, anh ta bình tĩnh mở miệng: "Không thấy Tống Ngọc Tiên đâu!”
Sắc mặt Tống Chỉ Nam biến đổi: “Cô ta khẳng định là biết tôi đi rồi, sợ hãi tôi nói ra những chuyện này, cho nên tranh thủ thời gian chạy mất!”
Con người cảnh sát Lưu trầm xuống: “Vậy cô Tống gửi video qua cho tôi đi, gửi qua số điện thoại này!”
Tổng Chỉ Nam phối hợp nói: “Đương nhiên không có vấn đề, tôi lập tức gửi qua cho cảnh sát!” Tống Chí Nam mở điện thoại ra, nhìn thoáng qua số điện thoại của đối phương.
Khóe miệng cô ta treo lên một nụ cười ngoan độc. Ngay cả tuyên bố thanh minh Tống Ngọc Tiên cũng đã phát rồi, còn muốn cô ta hỗ trợ giấu giếm chuyện gϊếŧ người!
Che dấu hung thủ gϊếŧ người, đây chính là phạm pháp. Vốn Tổng Chỉ Nam dự định sau khi Tống Ngọc Tiên phát ra tuyên bố thanh minh mới kéo chuyện cô ta gϊếŧ người ra, không nghĩ tới cảnh sát lại phát hiện ra sớm như vậy.
Tống Chỉ Nam rất phối hợp, cảnh sát Lưu cũng rất nhanh thu được video. Bởi vì Tống Chỉ Nam ngồi trong bụi hoa quay, cho nên nhìn không quá rõ ràng, nhưng để Tổng Đình Nguyên nhìn thoáng qua đã xác nhận giúp bọn họ.
Tổng Đình Nguyên đau lòng không thôi, để tay lên ngực tự hỏi, những năm này ông ta nuôi dạy Tống Ngọc Tiên, chưa từng bạc đãi Tống Ngọc Tiên, nhưng lại khiến cô ta đi lên con đường gϊếŧ người không có lối về!
Bởi vì Tổng Ngọc Tiên gϊếŧ người rồi bỏ trốn, cả đêm hôm đó, đại đội trinh sát hình sự của cảnh sát Lưu đều tăng ca truy nã Tống Ngọc Tiên về quy án.
Cuối cùng, vào sáng ngày thứ hai, tại tầng hầm của nhà họ Tống, họ tìm được Tổng Ngọc Tiên,
Thời điểm Tống Ngọc Tiên bị bắt từ tầng hầm ra, ánh mắt cô ta nhìn Tống Đình Nguyên tràn ngập u oán. Tống Thúy Kiều bị dọa sợ đến mức trốn vào sau lưng Tống Đình Nguyên.
Cảnh sát Lưu đeo còng tay cho Tổng Ngọc Tiên, cô ta nhìn chằm chằm vào Tổng Đình Nguyên: “Bố, bố biết vì sao con phải gϊếŧ người không?”
Sắc mặt Tổng Đình Nguyên khó coi: “Vì sao?”
Tổng Ngọc Tiên đột nhiên cười ra tiếng: “Vì sao, còn không đơn giản sao? Ông biết lúc ông đang vô cùng cao hứng nhận con gái, tôi đang làm cái gì không?”
Ánh mắt Tổng Đình Nguyên bình tĩnh, không nói lời nào.
Tống Ngọc Tiên nhìn Tống Đình Nguyên: “Tôi đang bị cặn bã uy hϊếp. Ông biết người tội gϊếŧ là ai không?”
Ánh mắt Tổng Đình Nguyên phức tạp nhìn Tổng Ngọc Tiên: "Ngọc Tiên, sao con lại biến thành thế này!”
Cảm xúc của Tống Ngọc Tiên trong nháy mắt sụp đổ, cuồng loạn gào to về phía Tống Đình Nguyên: "Ông ít giả vờ giả vịt cho tôi, tôi biến thành thế nào? Nếu không phải ông nhất định phải nhận con gái, tôi sao lại bị cặn bã bức bách. Ông nói, nếu người nhà của tôi đến thì sẽ để tôi nhận tổ quy tông, nhưng mà khi còn bé bọn họ vứt bỏ tôi, hiện tại lại muốn dùng việc nhận tổ quy tông để uy hϊếp tôi. Nếu như tôi không chịu liền vạch trần thân phận thật của tôi, khiến tôi phải rời khỏi nhà họ Tống! Bây giờ ông đã có con gái ruột, ông sẽ còn quan tâm đứa con gái nuôi là tôi hay sao? Tôi cứ luôn nhẫn nhịn, bọn họ lại một mực đòi tôi tiền đòi tôi nhà!”
Tổng Ngọc Tiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Tôi cũng nhìn ra, loại người như bọn họ, tham niệm sẽ không bao giờ có điểm dừng, nếu như tôi không gϊếŧ bọn họ, vậy người luôn phải sống trong nỗi sợ hãi chỉ có thể là tôi!”
Mặt mũi Tổng Đình Nguyên tràn đầy đau lòng không hiểu: "Vậy vì sao con lại không nói cho bố chân tướng?”.
Tống Ngọc Tiên giễu cợt mà nhìn Tống Đình Nguyên: “Nói cho ông, để ông đưa tôi trả về cho người một nhà kia sao? Ông biết rõ bọn họ đối xử với tôi không tốt, còn hy vọng tôi nhận tổ quy tông, không phải là sợ tôi chiếm tên tuổi của Tống Thúy Kiều sao? Hiện tại ông còn ở đây giả vờ làm người tốt cái gì!”
Tổng Đình Nguyên đau khổ nhắm mắt lại: “Ngọc Tiên, mặc kệ con có tin hay không, bố chưa từng có ý nghĩ như vậy. Cho dù bọn họ tìm tới cửa, bố cũng sẽ phân biệt rõ ràng, bọn họ nhận con đến cùng là thật tâm hay là giả dối. Bố cho là con cũng sẽ muốn trở lại bên cạnh mẹ ruột con, con là đứa bé bố nuôi lớn, bố làm sao có thể không đau lòng con!”
Tống Ngọc Tiên nghe được mấy câu này, mắt liền đỏ: “Hiện tại đã không cần nữa. Tôi biết, tôi đã gϊếŧ người, chỉ có một con đường chết. Bị bắt, tôi nhận!”.
Tống Ngọc Tiên nói xong, trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Tống Đình Nguyên nữa.
Cảnh sát Lưu lại là thật sự không nghĩ tới, Tống Ngọc Tiên gϊếŧ người lại là bởi vì nguyên nhân này!
Vẻ mặt anh ra có chút phức tạp bắt Tống Ngọc Tiên lên xe cảnh sát.
Anh ta trông thấy Tống Đình Nguyên đứng trong sân biệt thự, dường như trong nháy mắt đó, ông già đi mấy tuổi.
Xe cảnh sát phóng đi, Tống Thúy Kiều mới đi ra từ phía sau Tổng Đình Nguyên: “Bố, chị Ngọc Tiên... sao có thể bời vì thế mà gϊếŧ người?”
Tổng Đình Nguyên trầm thấp thở dài: “Là mấy năm nay bố sơ suất với con bé, là lỗi của bố!”
Tổng Thúy Kiều chớp chớp mắt: “Bố, bố tốt như vậy, sao có thể là lỗi của bố được?”
Tổng Đình Nguyên chậm rãi lắc đầu: “Là lỗi của bố, bố nhận nuôi con bé, những năm này lại vẫn luôn tìm con, dần dần con bé hình thành loại tính cách này, phần lớn nguyên nhân đều là tại bố!”.
Tống Thúy Kiều mặt đầy ngây thơ: “Vậy chúng ta có xử lý nữa không?” Con người Tống Đình Nguyên lấp lóe: “Bố sẽ đưa luật sư qua đó!”
Hôm qua Mặc Tu Nhân đi tìm bạn mình, tra được chuyện Bạch Cẩm Sương đạo ý tưởng có khả năng liên quan đến Ngải Thụy cùng Tổng Chỉ Nam.
Anh liền để người đi thăm dò Tổng Chỉ Nam cùng Ngải Thụy, không nghĩ tới thật đúng là để anh điều tra ra được một vài thứ.
Ngày đầu tiên Tống Chỉ Nam đến Phong Hạ đã ra ngoài gặp mặt Ngải Thụy. Hai người hẹn nhau ở quán cà phê, không chút kiêng kỵ bàn bạc kế hoạch vu oan chuyện Bạch Cẩm Sương ăn cắp ý tưởng.
Kết quả, bọn họ căn bản không biết, trên mặt bàn lúc ấy có camera.
Vốn dĩ máy quay kia là một thám tử tư nhân lắp đặt, mục đích là để điều tra quản lý cao tầng nào đó của công ty đang bán tài liệu cơ mật của công ty đó.
Lại không nghĩ tới, trời xui đất khiến quay được cuộc nói chuyện của Tổng Chỉ Nam cùng Ngải Thụy.
Mặc Tu Nhân nhận được tin tức, tốn một cái giá cao mua được video theo dõi quay lại cuộc nói chuyện của Ngải Thụy và Tổng Chỉ Nam từ trong tay thám tử tư nhân.
Đối phương vừa gửi video theo dõi tới, Mặc Tu Nhân xem một lần, dự định gửi cho ban giám khảo cuộc thi trang sức thế giới một bản, đợi bên kia xác nhận âm mưu của Tổng Chỉ Nam cùng Ngải Thụy, sau đó sẽ cùng với nhân viên chính phủ của cuộc thi trang sức thế giới một trước một sau vạch trần tội ác của hai người kia ở trên mạng, lấy lại danh dự cho Bạch Cẩm Sương.
Kết quả, Mặc Tu Nhân vừa xem được tin nhắn thì lại nhận được điện thoại của cảnh sát Lưu.
Cảnh sát Lưu nói: “Anh Mặc, Tống Ngọc Tiên đã nhận tội, nhưng trước khi cô ta bị xử tội hy vọng có thể được gặp anh một lần. Cô ta nói có một thứ đồ quan trọng muốn đưa cho anh!”