Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 471: Đây là báo ứng

**********

Chương 474: Đây là báo ứng

Thấy thái độ vò mẻ chẳng sợ nứt của Lâm Thanh Tuấn, mẹ Lâm tức đến mức muốn đánh người: “Con thích Lâm Kim Thư kia như thế, cho dù phải đối nghịch với mẹ à?”

Lâm Thanh Tuấn không muốn nói gì, nhắm mắt im lặng.

Mẹ Lâm nói: “Nếu con muốn ở bên cạnh cô ta cũng được, bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi mẹ, nói tất cả những lỗi lầm hôm qua của cô ta ra trước mặt con một lần!”

Lâm Thanh Tuấn giận: “Đủ rồi! Mẹ, mẹ có thể để con yên tĩnh một mình, để con yên tâm nghỉ ngơi chữa vết thương được không, mẹ muốn ép con chết sao?”

“Mẹ ép con chết ư? Là con tiện nhân Lâm Kim Thư kia suýt thì hại chết con, nếu không phải vì cô ta, con sẽ thân tàn ma dại như thế này à? Bây giờ cô ta còn chạy theo người đàn ông khác, con tức giận với mẹ làm gì?” Mẹ Lâm cãi đến cùng, gân cổ quát to, có khi cả hành lang cũng nghe thấy.

Lâm Kim Thư tái mặt gõ cửa. Lâm Thanh Tuấn và mẹ Lâm ngẩng đầu nhìn lên ngay, Lâm Kim Thư đẩy cửa ra, mím môi nói: “Ngại quá, làm phiền rồi, tôi đưa canh đến cho Lâm Thanh Tuấn!”

Mẹ Lâm cười lạnh: "Chẳng phải cô đi rồi à? Còn quay lại làm gì?”

Lâm Kim Thư bình tĩnh đi vào, đặt canh lên bàn: “Vì tôi mà Lâm Thanh Tuấn gặp tai nạn xe cộ, tôi sẽ không mặc kệ!”

Mẹ Lâm trào phúng nhìn cô: “Không mặc kệ, vậy hôm qua cô chạy đi đâu? Chỉ một bát canh mà đã muốn mua lòng con tôi, tôi nói cho cô biết, tôi đã nói cho Thanh Tuấn nghe tất cả những chuyện hôm qua cô làm rồi, cô còn mặt mũi đến đây à, cô xem xem nó có còn bênh cô nữa không?”

Lâm Kim Thư mệt mỏi nhìn mẹ Lâm: “Dì Lâm, dì một vừa hai phải thà, thật sự là tôi không muốn cãi với dì những thứ này, tôi chỉ muốn Lâm Thanh Tuấn mau khỏi!”

Mẹ Lâm đứng phắt dậy: “Lâm Thanh Tuấn, con nghe đi, nghe cô ta đang nói gì, mẹ không phủ nhận chuyện ngày hôm qua, con nên tin lời mẹ rồi chứ? Bọn họ không chỉ đánh mẹ mà còn đẩy mẹ ngã xuống đất, làm trò hề trước mặt mọi người!”

Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn: “Do dì đánh tối trước, Cảnh Hạo Đông không chịu được nên mới làm vậy, còn về Cầm Sương cũng là do di đánh cậu ấy trước, tổng giám đốc Mặc mới đánh di!”

Mẹ Lâm trợn mắt trừng Lâm Kim Thư như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Lâm Thanh Tuấn, con nghe chưa? Bốn người bọn họ đánh một mình mẹ, con nghe rõ chưa?”

Rốt cuộc Lâm Thanh Tuấn không nhịn được: “Đủ rồi! Mẹ có thể đi ra ngoài được không? Nếu không thì con sẽ nhảy xuống từ lầu này!”

Mẹ Lâm quay đầu thấy gân xanh trên trán Lâm Thanh Tuấn lồi lên, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, bà ta biết con mình tức giận rồi, bà ta không vui: “Người khác đánh mẹ, con tức giận với mẹ làm gì?”

Lâm Thanh Tuấn trầm giọng: “Mẹ ra ngoài đi!"

Mẹ Lâm tức giận trừng Lâm Kim Thư, kéo cửa bỏ đi.

Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại, qua một lúc lâu, Lâm Thanh Tuấn mới hạ giọng: “Xin lỗi em, Lâm Kim Thư"

Lâm Kim Thư mím môi: “Là em phải xin lỗi anh, vì cứu em nên anh mới biến thành như thế này!”. Lâm Thanh Tuấn cười khổ: “Không trách em được, do anh cam lòng làm mà” Lâm Kim Thư im lặng không nói. Một lát sau, Lâm Thanh Tuấn nói: “Lâm Kim Thư, sau này em không cần đến thăm anh nữa đâu”

Lâm Kim Thư ngẩng phắt lên nhìn Lâm Thanh Tuấn: “Em..”

Lâm Thanh Tuấn cắt lời cô: “Mẹ anh nói đúng, đúng là bây giờ anh thích em, chính xác mà nói là từ lúc em chia tay anh, anh đã thích em, hơn nữa còn thích nhiều hơn trong tưởng tượng. Có lẽ người rất hèn hạ, lúc em thích anh, anh không biết tâm tư của mình, em không thích anh rồi, tất cả tình cảm như thể tuôn trào mãnh liệt!”

Lâm Thanh Tuấn cười khổ: “Nói đến đây, vẫn phải xin lỗi em, trước đó dạ dày em xuất huyết bị thương, lần này... coi như là trừng phạt của trời với anh, em đừng áp lực tâm lý, em về nhà đi, trong bệnh viện còn có bác sĩ y tá, có người chăm sóc anh, anh cũng sẽ khỏe lại thôi! Còn về chuyện thích em, nếu thật sự có một ngày em thích anh, anh hy vọng là do tình cảm chân thành khiến em cảm động chứ không phải là ân tình, như thể... không có ý nghĩa!”.

Lâm Kim Thư nghe lời nói từ đáy lòng Lâm Thanh Tuấn, cô im lặng một lát lâu: “Em cũng nghĩ vậy, nếu em yêu đương với anh, chắc chắn là vì thích mới cân nhắc đến những nhân tố khác. Nhưng mà anh bị thương vì em, em sẽ không mặc kệ anh, chỉ là dì không thích em, em nhận ra được. Em sẽ thường xuyên tìm thời gian đến thăm anh, đây là canh mà sáng nay em nấu, rất tốt cho vết thương của anh, anh ăn chút đi!”

Lâm Thanh Tuấn nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng: “Được!”

Buổi chiều, bộ phận vận hành của trang sức Hằng Vinh đưa ra một thông báo nhận sự khiến lòng người vui sướиɠ, vì trong lúc làm việc, thái độ của Vu Kiên Định không tích cực, lười biếng chây làm, còn thường xuyên ỷ thể hϊếp người nên bị đuổi việc! Lúc người của bộ vận hành nhìn Vu Kiên Định, như đang nhìn một con chuột chạy qua đường. Trước đó bọn họ còn ngại thân phận của anh ta, nên không dám nói gì, nhưng mà nếu người đằng sau anh ta mạnh như thế thì sao Mặc Tu Nhân mặc kệ được!

Vụ Kiện Định dọn đồ xám mặt rời khỏi công ty, định về tìm Tôn Vân Phi để trút giận!

Anh ta sĩ diện, không dám khóc lóc ở công ty, nhưng anh ta biết mẹ mình không phải người như thế. Nếu mẹ biết anh ta chịu ấm ức ở Hằng Vinh như thế, chắc chắn sẽ lột da Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, cho dù bọn họ có quyền thế thì cũng người là người vài dưới.

Vu Kiên Định tức giận về nhà, ai ngờ vừa đến cửa là thấy Mặc Tu Nhân ngồi trong phòng khách, đang nói chuyện với bố Vụ Phương của anh ta.

Mặt mày Tôn Vân Phi đầy vẻ nịnh nọt, thường hay nịnh hót vài câu.

Vụ Kiện Định không hiểu đây là tình hình gì, anh ta nhíu mày, định lên tiếng thì thấy Tôn Vân Phi cười: "Kiên Định, con về rồi, mau chào hỏi cậu Mặc đi, hôm nay cậu Mặc cố ý đến đây giúp đỡ con đấy!”

Vụ Kiện Định nhíu mày, cố ý đến giúp đỡ anh ta?

Đuổi việc anh ta rồi còn giúp cái búa! Tuy rằng mặt Vu Kiên Định không có vẻ gì là vô lễ với Mặc Tu Nhân, nhưng trong lòng anh ta đã mắng Mặc Tu Nhân như phân chó!

Anh ta ôn hòa nói: “Em rể đến à!”

Anh ta vừa dứt lời, con ngươi Mặc Tu Nhân co rụt, khiến sống lưng Vụ Kiện Định lạnh lẽo mà không rõ vì sao.

Tôn Vân Phi tức giận đập anh ta một cái: “Thân phận của con là gì, gọi cho đúng nào!”

Vẻ mặt Vu Phương thay đổi, không nói gì, Vụ Kiện Định cố ý nói sẵng: "Thân phận của con thế nào? Là anh họ của Bạch Cẩm Sương, chẳng lẽ không đúng sự thật à? Chồng cô ta không phải em rể của con à? Lẽ nào con nói sai?”

Mặc Tu Nhân cười như không cười, nhìn Vu Kiên Định: “Dĩ nhiên là đúng!”

Tôn Vân Phi tức giận trợn mắt trừng Vu Kiên Định, nhìn đứa con của mình với vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng nói vào tai anh ta: “Cậu Mặc đến đây cho con vốn tài chính để gây dựng sự nghiệp!”.

Vụ Kiện Định nghe xong, cứng hết cả người. Anh ta nhìn Tôn Vân Phi với vẻ mặt khó tin, như thể không phải con đang nằm mơ chứ? Tôn Vân Phi giận dữ trừng anh ta, Vụ Kiện Định như người vừa tỉnh mộng, quay người nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt thay đổi một trăm tám mươi độ trong tích tắc, vẻ mặt như chịu ơn thiên ấn vạn tạ: “Cậu Mặc, ban nãy là tôi vô lễ, xin lỗi cậu, cậu khoan dung đừng để trong lòng nhé!”