Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 467: Người làm chủ trong gia đình

**********

Chương 470: Người làm chủ trong gia đình.

Đầu Bạch Cẩm Sương sắp nổ tung luôn rồi, với cái kiểu kêu gào mồm ăn vạ như Tôn Vân Phi thì nếu để bà ta lộng hành không kiêng nể gì thì hoàn toàn không giải quyết ổn thỏa được.

Nhưng, nếu để Sở Tuấn Thịnh ra mặt vì cô, trong lòng cô cũng thấy không ổn cho lắm.

Cô vừa định lên tiếng thì giọng nói của Vu Phương vang lên: “Chuyện gì thế này?"

Vu Phương vội vàng chạy tới, Tôn Vân Phi vừa nhìn thấy chồng mình liền lập tức khóc lóc ầm ĩ: “Vu Phương à, ông xem đứa cháu gái này của ông đi, bây giờ nó bắt tay với người ngoài bắt nạt tôi, tôi không sống nổi nữa”

Vụ Phương nhìn người Tôn Vân Phi đầy vết cà phê, rồi lại nhìn đầu tóc Bạch Cẩm Sương đang ướt rượt, trước mặt còn có một người thanh niên đầy vẻ thù địch.

Ông ta không ngốc, biết rõ đức hạnh của vợ mình thế nào nên về cơ bản cũng đoán ra được tình hình.

Ông ta trừng mắt với Tôn Vân Phi, nói: “Bà ngậm miệng lại cho tôi, bà không biết xấu hổ là gì hả?”

Mặc dù tính tình Tôn Vân Phi cay nghiệt, nhưng Vu Phương là chủ trong gia đình, lúc ông ta thực sự nổi giận, bà ta cũng không dám nạt nộ với ông ta.

Bà ta chỉ tức giận trừng mắt với Bạch Cẩm Sương.

Vu Phương nói với Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, hôm nay đã để cháu phải chịu ấm ức rồi. Hôm khác cậu sẽ tạ lỗi với cháu, cậu đưa mợ cháu về trước nhé!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu.

Vu Phương kéo Tôn Vân Phi đang miễn cưỡng không muốn đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương ngồi xuống chỗ ban đầu của mình, cũng không có ý định rời đi ngay.

Lúc nhân viên phục vụ tới quét dọn mảnh vụn thủy tinh, Sở Tuấn Thịnh nói: “Lát nữa tôi sẽ bồi thường thiệt hại cho quán”

Nhân viên phục vụ gật đầu, nhanh chóng thu dọn rồi rời đi.

Sớ Tuấn Thịnh cau mày nhìn Bạch Cẩm Sương đang ngồi đờ đẫn trước mặt, nói: “Cô đang nghĩ gì vậy? Có cần đến phòng vệ sinh rửa mặt không?”

Bạch Cầm Sương lắc đầu đáp: “Không cần đầu, bà ấy tạt nước trắng đun sôi mà quán cà phê đưa, lát nữa sẽ khô ấy mà”

Sở Tuấn Thịnh mỉm cười, nói: "Cô rộng lượng thật đấy”.

Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài: “Tôi thấy khó chịu, vừa rồi tôi thật sự muốn động thủ đánh bà ta, nhưng tốt xấu gì tôi cũng phải nể mặt cậu tôi”

Sở Tuấn Thịnh dựa vào ghế sô pha, nói: “Đúng rồi? Bà ấy đến tìm cô làm gì? Vòi tiền à?”

Bạch Cẩm Sương nghe Sở Tuấn Thịnh nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi khuyên tai kim cương màu tím trên tai anh ta vẫn sáng lấp lánh đến chói mắt.

Cô mỉm cười, đáp: “Đúng rồi, bà ta đến tìm tôi để vòi tiên”

Sở Tuấn Thịnh cười, nói: “Nói thật lòng, gặp phải họ hàng như vậy tôi có thể đánh chết bà tôi luôn đấy!”

Bạch Cẩm Sương bật cười thành tiếng: “Đúng rồi, anh ở đây làm gì?”

Sở Tuấn Thịnh cong môi lên đáp: “Tôi đến để bàn chuyện kinh doanh, trước đó tôi đang ở trong phòng riêng, lúc đi ra liền nhìn thấy mợ cô tạt nước vào người cô

Bạch Cẩm Sương lại thở dài, tâm trạng rõ ràng là rất tệ: “Chuyện vừa rồi cảm ơn anh nhé

Ánh mắt Sở Tuấn Thịnh lóe lên, đáp: "Quan hệ giữa hai chúng ta là gì chứ, cô còn cần phải cảm ơn với tôi sao? Đúng rồi, gần đây cuộc sống của cô thế nào?”.

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Cũng ổn, còn anh thì sao? Gần đây anh bận việc gì, cũng không mấy khi thấy anh đâu”. Giọng điệu Sở Tuấn Thịnh có chút chua xót: “Cô vui vẻ hạnh phúc bên Mặc Tu Nhân, gặp tôi làm gì?”

Mặc Tổ Nhiên đang ngồi ở ghế bên cạnh, tay cầm cốc cà phê của bà ấy lập tức run lên.

Một kẻ vòi tiền vừa đi thì một kẻ không rõ lai lịch lại đến.

Sự bất mãn của Mặc Tổ Nhiên đối với Bạch Cẩm Sương thực sự đã lên đến cực điểm.

Loại phụ nữ cay nghiệt như Tôn Vân Phi so với Mặc Tổ Nhiên thực sự là hai người ở hai thế giới khác nhau. Mặc Tổ Nhiên không hiểu, sao trên đời này lại có thể có loại người vô liêm sỉ đến như vậy, tiền của con trai mình lại phải đưa cho con trai bà ta dùng để xây dựng sự nghiệp ư, bà ta đúng là biết cách mơ mộng đấy!

Loại ký sinh trùng hút máu bị dính vào một cái là không thể gỡ ra được, cũng không biết tại sao Mặc Tu Nhân có thể đồng ý để anh họ của Bạch Cẩm Sương vào công ty nữa.

Mặc Tố Nhiên càng nghĩ càng thấy bực bội. Ở ghế bên cạnh.

Bạch Cẩm Sương nhìn Sở Tuấn Thịnh, nói: “Sao anh lại nói vậy, tôi với Mặc Tu Nhân vốn là vợ chồng mà, chúng tôi ân ái với nhau không tốt sao?”

Sở Tuấn Thịnh đáp lại một cách cứng rắn: “Tôi thấy anh ta không xứng với cô nên đương nhiên là không tốt rồi”

Mặc Tố Nhiên tức đến muốn mắng người, con trai bà ấy ưu tú như vậy, tại sao lại không tốt cơ chứ?

Còn người đàn ông nhảy ra một cách bất thình lình này, cũng không biết anh ta có quan hệ gì với Bạch Cầm Sương mà lại dám bôi nhọ Mặc Tu Nhân!

Bạch Cầm Sương nhíu mày nhìn Sở Tuấn Thịnh, nói: "Anh đừng nói những lời như vậy, chúng ta còn là bạn bè mà”

Sở Tuấn Thịnh ngả ngớn nhìn cô: “Tôi chả thèm làm bạn với cô, tôi chỉ muốn làm bạn trai của cô thôi!”

Bạch Cẩm Sương cạn lời, đáp: “Anh đừng bị thần kinh nữa, tôi đi đây, anh cứ thong thả mà ở đây ngây ngốc nhé”

Bạch Cẩm Sương nói xong liền nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Ý cười trên khuôn mặt Sở Tuấn Thịnh cũng nhạt dần, một lúc lâu sau anh ta mới cười khẩy một tiếng, tự giễu bản thân mà lắc đầu rồi cũng đứng dậy rời đi.

Buổi trưa, Mặc Tu Nhân vốn định đưa Bạch Cẩm Sương đến một nhà hàng mới mở ở gần đó dùng bữa thì nhận được điện thoại của mẹ.

“Mẹ đang ở trong quán cà phê đối diện công ty con, con qua đó đi, chúng ta cùng đi ăn cơm, mẹ có chuyện muốn nói với con” Giọng điệu của Mặc Tổ Nhiên không nóng không lạnh. . truyện tiên hiệp hay

Mặc Tu Nhân ngẩn ra, đáp: “Sao mẹ lại đến đó?”

Từ lúc anh thành lập trang sức Hằng Vinh, anh chưa bao giờ công khai mối quan hệ của mình với nhà họ Tân.

Thân là nữ chủ nhân của nhà họ Tân, Mặc Tổ Nhiên cũng rất ít khi đến công ty của con trai.

Hôm nay mẹ đột nhiên tới, trong lòng Mặc Tu Nhân có một dự cảm rất xấu không thể giải thích được, việc gì xảy ra bất thường chắc chắn là có quỷ!

Mặc Tố Nhiên không vui, đáp: "Sao nào? Mẹ đến công ty của con trai mình còn cần phải có lý do hay sao?"

Mặc Tu Nhân đau đầu: “Con không có ý đó, con chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.” Mặc Tố Nhiên hừ lạnh một tiếng, đáp: “Không cần biết có phải con tiện miệng hỏi hay không, con ra đây là được, mẹ đói rồi”

Mặc Tu Nhân gật đầu: “Con qua ngay đây ạ”. Sau khi cúp điện thoại, Mặc Tu Nhân liền gửi tin nhắn cho Bạch Cầm Sương.

Mặc Tu Nhân: “Bảo bối, buổi trưa anh có chút việc, không thể cùng em ăn cơm được, để hôm khác chúng ta đi nhé, được không?”

Bạch Cầm Sương: “Không sao đâu, em sẽ đến nhà ăn của công ty với Vân Yến, anh bận việc của anh đi”

Mặc Tu Nhân vội vàng ra khỏi công ty, đến cửa quán cà phê liền nhìn thấy Mặc Tổ Nhiên, anh liền nhạy bén nhận ra tâm trạng của mẹ mình không tốt.

Mặc Tố Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, Mặc Tu Nhân cũng không nói gì mà theo bà ấy đến một nhà hàng gần đó.

Trong phòng riêng, đồ ăn đã được đưa lên đầy đủ, không có người ngoài Mặc Tổ Nhiên mới đanh mặt lại, nói: “Mẹ nghe nói, con đưa anh họ của Bạch Cẩm Sương vào công ty?”

Mặc Tu Nhân ngẩn ra: “Sao mẹ lại biết chuyện này?”

Mặc Tố Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Con đừng quan tâm tại sao mẹ lại biết, con nói cho mẹ biết chuyện này có phải thật hay không, mẹ muốn nghe sự thật!”.

Hai mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, gật đầu thừa nhận: “Đúng là có chuyện này ạ, chỉ có điều, anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ trong bộ phận kinh doanh, sẽ không gây ảnh hưởng gì đâu ạ”

Nghe giọng điệu bình thản của Mặc Tu Nhân, Mặc Tố Nhiên tức đến mức rút trong túi xách của mình ra vài tờ giấy A4 rồi ném chúng xuống trước mặt Mặc Tu Nhân, nói: “Đây là sự không ảnh hưởng gì mà con nói sao?”

Bà ấy đã in hết những gì mà mình nhận được trong email ra.

Mặc Tu Nhân nhíu mày, cầm đống giấy tờ đó lên nhìn qua, vẻ mặt quả nhiên trở nên khá tệ.

Anh thực sự không ngờ, Vu Kiên Định lại công khai mối quan hệ của mình với Bạch Cẩm Sương trong công ty một cách to gan trắng trợn như vậy.

Đi cửa sau vào công ty nhờ quan hệ họ hàng mà anh ta cũng thấy rất vinh dự sao?

Mặc Tổ Nhiên thấy sắc mặt Mặc Tu Nhân lập tức trầm xuống liền thêm mắm dặm muối: "Cái đức hạnh này của cậu ta sẽ ảnh hưởng đến cả bộ phận kinh doanh, mọi người đều biết cậu ta là anh họ của Bạch Cẩm Sương, lại biết con rất bảo vệ con bé ấy nên đều không dám đắc tội với cậu ta, càng không dám tố cáo với con. Con cứ để mặc cậu ta tác oai tác quái trong công ty như vậy sao?”