Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 458: Trở mặt vô tình

**********

Chương 461: Trở mặt vô tình

Tổng Đình Nguyên không nghĩ tới đột nhiên Tống Ngọc Tiên lại hỏi như vậy.

Ông ta nghĩ mình yêu thương Tống Thúy Kiều như vậy, tự nhiên cũng áp đặt suy nghĩ đó lên người Tống Ngọc Tiên: "Nếu như bọn họ tới tìm con thì chắc chắn là trong lòng có con, về phần lúc trước vứt bỏ con, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do có nỗi khổ tâm, không có bố mẹ nào vứt bỏ được con của mình!"

Tống Ngọc Tiên cười tự giễu: "Không có sao? Chắc là bố chưa từng thấy thôi!"

Tổng Đình Nguyên nhíu nhíu mày: "Ngọc Tiên, rốt cuộc con bị làm sao vậy? Cho dù không thể ở bên cạnh Vô Đoan, về sau bố sẽ giúp con tìm một người con thích, lại xứng đối với con!"

Lúc này, đột nhiên Tống Thúy Kiều từ trên lầu đi xuống: "Bố, chị, hai người đang nói gì vậy?"

Bỗng nhiên Tống Ngọc Tiên đứng lên, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình, nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh ở tầng một: "Bố, con đi rửa mặt!"

Tổng Ngọc Tiên dứt lời, vội vàng rò đi.

Cô ta đến nhà vệ sinh, nghĩ đến Tổng Đình Nguyên, trong lòng đã hiểu, nếu như người nhà họ Quý đến nhận thân, Tống Đình Nguyên sẽ để cho mình nhận tổ quy tông.

Dù sao, bây giờ ông ta đã có Tống Thúy Kiều, còn cần mình làm cái gì!

Tống Ngọc Tiên nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, vẻ mặt ảm đạm, cô ta đã mất đi người mình thích, cô ta không thể lại mất đi thân phận con gái nhà họ Tống!

Nếu như người nhà họ Quý còn dám ép buộc cô ta, vậy cũng đừng trách cô ta trở mặt vô tình!

Trang sức Hằng Vinh, sau khi Lâm Thanh Tuấn xảy ra chuyện, Mặc Tu Nhân để Triệu Văn Vương tạm thời đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận thiết kế.

Mọi người đều biết, sau khi vết thương của Lâm Thanh Tuấn khôi phục vẫn phải trở lại bộ phận thiết kế tiếp tục đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận thiết kế, cũng không có bất kì ai có ý kiến gì.

Dù sao, Triệu Văn Vương cũng là trợ lý của Mặc Tu Nhân, nhưng Triệu Văn Vương là trợ lý đặc biệt, bên dưới còn có một văn phòng thư ký để phục vụ Mặc Tu Nhân.

Triệu Văn Vương là trợ lý đắc lực của Mặc Tu Nhân, năng lực ở công ty rõ như ban ngày, không có ai bởi vì lần bổ nhiệm này mà không phục.

Kết quả là mỗi ngày Bạch Cẩm Sương đều nhìn thấy Triệu Văn Vương ở bộ phận thiết kế.

Buổi sáng, Triệu Văn Vương thông báo với cô, muốn tham gia cuộc thi trang sức quốc tế, trước tiên cần phải giành được ngôi vị quán quân trong cuộc thi trang sức thế kỷ, đạt được sự đề cử của công ty, tham dự thi dự tuyển, cuối cùng đạt được chỉ tiêu mới có thể có tư cách tham gia cuộc thi trang sức quốc tế.

Nửa tháng sau sẽ chính thức bắt đầu thi dự tuyển, đến lúc đó, bản thảo thiết kế mạng cần phải có bản điện tử để Bạch Cẩm Sương chuẩn bị tốt, về phần trang sức khách hàng đặt trong tay, trước tiên có thể buông xuống một chút.

Bạch Cẩm Sương thật sự không nghĩ tới, tiến vào trang sức Hằng Vinh nửa năm đã có từ cách tham gia cuộc thi trang sức quốc tế, chỉ có điều, cô cũng tự tin mình nhất định có thể thuận lợi tham dự thi dự tuyển, cầm được vé vào vòng trong.

Buổi chiều lúc tan tầm, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến bệnh viện thăm bệnh.

Thật ra, dựa theo quan hệ của Mặc Tu Nhân và Lâm Thanh Tuấn, đi thăm một hai lần là đủ rồi.

Chủ yếu là anh muốn đi cùng Bạch Cẩm Sương, Lâm Thanh Tuấn là đàn anh của Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương đến thăm anh ta mấy lần cũng là chuyện thường tình.

Mà điểm mấu chốt là, Bạch Cẩm Sương muốn đi gặp Lâm Kim Thư.

Cô biết, gần đây Lâm Kim Thư vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Lâm Thanh Tuấn.

Bọn họ đến phòng bệnh, đặt đồ xuống thì nghe Lâm Thanh Tuấn nói Lâm Kim Thư đi ra ngoài rửa hoa quả, mà hai ngày nay mẹ anh ta cũng tới.

Lúc đầu Bạch Cẩm Sương định chờ ở phòng bệnh nhưng nhất thời muốn đi nhà vệ sinh, liền để Mặc Tu Nhân một mình chờ ở đây.

Kết quả, cô vừa tới cửa nhà vệ sinh đã nghe thấy giọng nói dạy dỗ của một người phụ nữ.

"Cô làm gì vậy hả, rửa hoa quả thôi mà vứt đi nhiều như vậy, sao mà phá của thế! Loại con gái như cô cưới về nhà cũng chẳng biết cách sống đâu!"

Bạch Cẩm Sương giật mình, cũng không để ý lắm.

Kết quả, cô vừa đi về phía trước một bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Kim Thư: "Dì à, cháu vứt nho đi là bởi vì phía trên nó đã nát cả rồi, không thể ăn được đầu, cháu biết kẻ thất bại như cháu không biết cách sống, cho nên dì cứ yên tâm, cháu sẽ không gả cho Lâm Thanh Tuấn, dù không cần phải lo lắng!"

Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Không thể nghi ngờ, người được Lâm Kim Thư gọi là dì kia, hẳn là mẹ của Lâm Thanh Tuấn.

Bạch Cẩm Sương không nhịn được nắm chặt bàn tay, cô có chút muốn đánh người!

Chỉ có điều, đối phương là bề trên, lại còn là mẹ của Lâm Thanh Tuấn, đương nhiên là cô không thể làm loạn, nhưng thấy Lâm Kim Thư bị bắt nạt, cô thật sự rất tức giận!

Trong nhà vệ sinh, mẹ của Lâm Thanh Tuấn nghe thấy Lâm Kim Thư nói vậy thì lập tức nổi giận: "Cái gì? Cô sẽ không gả cho con trai của tôi, con trai tôi vì cô mà suýt mất mạng, bây giờ cô lại nói không muốn gả cho nó, cái cô gái này, cô chơi đùa với người khác phải không?"

Lâm Kim Thư nhíu mày: "Lâm Thanh Tuấn đã cứu cháu, cháu thật sự rất cảm kích anh ấy, nhưng chuyện này không hề liên quan đến việc cháu có gả cho anh ấy hay không, cháu sẽ báo đáp ơn cứu mạng của anh ấy!"

Mẹ Lâm hừ lạnh một tiếng: "Không phải con trai tôi thích cô sao? Còn cần cô dùng cách khác để báo đáp chắc? Cn cứu mạng lấy thân báo đáp, cô chưa từng nghe qua ư? Con trai tôi tôi còn không hiểu nó à? Nếu như nó không thích cô, làm sao có thể không cần mang đến bảo vệ cô chứ!"

Sắc mặt của Lâm Kim Thư khó coi: "Căn bản không phải như dì nói!"

Thời đại học, Lâm Thanh Tuấn vô duyên vô cớ vì cứu mình mà gãy chân.

Trong lòng cô ấy, Lâm Thanh Tuấn là người tốt!

Thế nhưng trong lòng mẹ Lâm, Lâm Thanh Tuấn sẽ không vì một người chẳng quan trọng mà làm chuyện này.

Bà ta nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lâm Kim Thư, hùng hổ dọa người: "Không phải như tôi nói thì là thế nào, cô đừng cho rằng tôi không biết, con trai tôi đã nói với tôi rồi, nó vì cứu người nó thích mà bị thương, chỉ có điều, cho dù có biến thành như thế, chỉ cần đối phương bình yên vô sự, nó cũng cam tâm tình nguyện, thế nhưng mấy câu cô nói bây giờ còn giống tiếng người sao? Nó cứu cô, cô không chủ động báo ơn thì thôi đi, tôi nói ra cô còn dám hung hăng chối từ, tôi nói cho cô biết, cái mạng này đều là do con trai tôi cho cô, nó để cô.."

Bạch Cẩm Sương thật sự không nghe nổi nữa.

Vốn dĩ cô còn muốn chữa cho mẹ Lâm chút mặt mũi, thế nhưng đáng tiếc, đối phương lại không cho mình lối thoát.

Bạch Cẩm Sương trực tiếp mặt lạnh đi vào.

Lâm Kim Thư vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì ngây ngẩn cả người. Nhưng rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh đạm của cô ấy có chút oan ức luống cuống.

Cô ấy nghĩ, Lâm Thanh Tuấn cứu cô ấy, cô ấy sẽ không nói gì quá đáng với mẹ Lâm, chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.

Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nhìn mẹ Lâm, bảo vệ Lâm Kim Thư ở sau lưng: "Dì ơi, đây là đạo lý quỷ gì vậy?" . Truyện Việt Nam

Bạch Cẩm Sương vừa tiến vào, mẹ Lâm không tiếp tục nói nữa.

Thế nhưng bà ta không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư lại là một bọn, bây giờ nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, bà ta lập tức lạnh lùng cười: "Hóa ra là viện binh tới!"

Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Dì Lâm, dì nói đạo lý một chút đi, chúng cháu biết Lâm Thanh Tuấn xảy ra chuyện, trong lòng dạ khó chịu, thế nhưng chúng cháu đã gánh chịu tất cả tiền thuốc men của Lâm Thanh Tuấn, khoảng thời gian này Lâm Kim Thư đến nhà còn không trở về, vẫn luôn tận tâm chăm sóc, không ai nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, dựa theo thuyết pháp của dì, chú cảnh sát cứu được nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều phải lấy thân báo đáp sao? Vốn dĩ lí do thoái thác của dì chính là cái chày cãi cối, muốn dùng ơn cứu mạng để bắt cóc Lâm Kim Thư, khiến cô ấy không cam tâm tình nguyện gả cho Lâm Thanh Tuấn!".

Mẹ Lâm lập tức lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương: "Làm sao? Con trai tôi cứu cô ta, cô ta còn không cam tâm tình nguyện gả cho nó à, con trai tôi vừa đẹp trai lại vừa có công việc ổn định, không xứng với đứa con gái này ở chỗ nào! Tôi cho cô biết, nếu không phải Lâm Thanh Tuân thích cô ta, tôi mới không vừa mắt để cô ta làm con dâu tôi! Giống như cái đầu gỗ vậy, nửa ngày không nghẹn ra một cái rắm!"

Khuôn mặt nhỏ của Bạch Cẩm Sương lập tức trầm xuống: "Di Lâm, giảng đạo lý cho dì thì dì không thông hả?"