Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 397: Chia sẻ lợi ích

Nghe Bạch Cẩm Sương phân tích, Vân Thành Nam cau mày.

Trước đây anh ta đối với chuyện này cũng không có suy nghĩ kỹ càng, bây giờ Bạch Cẩm Sương nói như vậy, anh ta lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương xoẹt qua một tia, nói: "Giờ ăn trưa gần đến rồi. Anh có thể đặt chỗ trước và yêu cầu người nhà bệnh nhân nói về việc này. Anh có thể thảo luận mọi thứ xem liệu họ có đến đó không. Nếu có thể, anh tùy ý nương theo bọn họ ở trên bàn ăn nói chuyện công việc không phải dễ dàng hơn cứ để họ làm loạn ở bệnh viện thế này sao!".

Vân Thành Nam ánh mắt chìm xuống gật đầu: "Được rồi, cứ làm như lời cô nói. Tôi sẽ hỏi người nhà bệnh nhân có muốn ngồi xuống nói chuyện hay không!"

Bạch Cẩm Sương gật đầu.

Vân Thành Nam sắp xếp để hỏi thăm người nhà bệnh nhân, đồng thời gọi điện đặt nhà hàng.

Không lâu sau, giám đốc Trường từ bệnh viện đi tới, nói với Vân Thành Nam: “Bọn họ đồng ý cùng nhau đi ăn cơm, thương lượng, nhưng có thể đi tới còn có một người khác, nghe nói là sếp của anh trai bệnh nhân!”

Vân Thành Nam cau mày: "Đây là chuyện giữa bệnh viện và gia đình bọn họ. Sao lại để cho sếp của anh trai tới gặp chứ?"

Giám đốc Trương bất lực nói: "Nhà đó đều là một đám bỉ ổi vô lại nên la cho nên thế này bọn họ còn nói đây cũng là vì sợ bị bệnh viện chúng ta lừa gạt thế nên, tìm người có năng lực ngồi xuống!"

Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên, hắn nói với Vân Thành Nam: “Đi tới xem xem, không chừng còn có thể biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Nếu là ông chủ cho nhà bọn họ giúp bọn họ đưa ra chủ ý, hoặc là bên kia muốn nhân cơ hội chia sẻ lợi ích vậy thì tốt, chúng ta có thể thu giữ bằng chứng và kiện họ về tội cố ý tống tiền!"

Vân Thành Nam gật đầu: "Được rồi, tôi đã đặt một phòng bao ở nhà hàng Lâm Hải. Một lúc nữa anh mời bọn họ qua đó!" Giám đốc Trương gật đầu: "Tôi đi thu xếp một chút!"

Bạch Cẩm Sương và Tề Bạch mai đi qua cùng với Vân Thành Nam.

Ngay khi Bạch Cẩm Sương đến nhà hàng Lâm Hải, cô nhận được cuộc gọi từ Mặc Tu Nhân. Giọng Mặc Tu Nhân có chút tức giận: "Anh không phải bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao. Sao lại chạy ra ngoài rồi?".

Bạch Cẩm Sương lập tức có chút áy náy: "Tôi... Tôi không phải là ở nhà cuá nhàm chán, liền đi ra ngoài hóng gió, làm sao anh biết tôi không có ở nhà!"

Mặc Tu Nhân khịt mũi thanh niên hỏi: "Em nói xem!"

Bạch Cẩm Sương bĩu môi: "Chẳng lẽ quản gia đã nói với anh như vậy, quản gia bình thường nhìn rồng thấy đầu không thấy đuôi. Tôi không gọi điện thoại cũng chẳng biết ông ta trốn ở góc nào của biệt thự. Hôm nay lại chủ động xuất hiện! "

Mặc Tu Nhân lắng nghe giọng cười toe toét của Bạch Cẩm Sương, rõ ràng là có giọng điệu nịnh bợ, và hy vọng rằng anh sẽ không tức giận.

Anh tức giận nói: "Tại sao? Em vẫn còn không thích quản gia nói với anh à. Anh nói cho em biết anh đã dặn dò ông ta trông chừng em rồi, anh mới biết được từng giây từng phút em không biết mất. Vết thương trên cơ thể của em vẫn chưa lành, đã muốn chạy ra ngoài nói cho anh biết, em đang ở đâu, anh sẽ đến tìm em! "

Bạch Cầm Sương kinh ngạc mở miệng: "A! Anh tới làm gì, không phải hôm nay anh còn phải đi làm sao?"

Mặc Tu Nhân lạnh giọng nói: "Không làm nữa, làm việc cũng không quan trọng bằng bà xã!"

Tại Bạch Cẩm Sương phút chốc đỏ lên: "Anh nói bậy bạ gì đó!"

“Đừng nói nhảm nữa, nói cho anh biết, em đang ở đâu?” Mặc Tu Nhân kiên trì hỏi. Bạch Cẩm Sương chớp mắt: "Đây là ở khách sạn Lâm Hải, em định ăn!"

Mặc Tu Nhân nói nhỏ: "Đồ không nghe lời, đợi một lát nữa anh qua đón em!"

Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, mắt Bạch Cẩm Sương không khỏi giật lên, Mặc Tu Nhân lẽ ra phải làm cô sợ, không đến mức ở bên ngoài mà thu thập cố đấy chứ.

Nghĩ vậy, Bạch Cẩm Sương vội vàng bắt kịp Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai.

Họ vào phòng bao, đợi không lâu thì người nhà bệnh nhân đi cùng ông chủ của cái gọi là anh trai bệnh nhân.

Giám đốc Trường đưa họ đến đó, bước nhanh tới, ngồi bên cạnh Văn Thành Nam.

Gia đình của bệnh nhân là một gia đình lớn và ông chủ của anh trai được bao quanh bởi anh ta, trông như thể anh ta đang mong chờ anh ta.

Ông chủ mang một sợi dây chuyền vàng lớn, người có chút béo tốt.

Anh ta ngồi xuống ghế chính, với tư thế của một ông chủ lớn: "Trước tiên tự giới thiệu về bản thân một chút, nếu không, ở đây không ai biết ai!"

Anh cả của bệnh nhân tên là Trương Bính Thiên nhanh chóng đứng dậy cười nói: "Anh Qian, người nhà của chúng tôi, anh đều biết, cứ để ba người họ tự giới thiệu trước đi!"

Nói xong, anh ta chỉ vào phần giới thiệu của ông Qian: "Đây là ông chủ Tiền, ông chủ của tôi!"

Anh ta quay đầu nhìn đám người Vân Thành Nam, sắc mặt lập tức chìm xuống: "Hôm nay, ông chủ Tiền tới để làm chứng cho chúng tôi. NHỡ đầu các người đồng ý ở trên bàn ăn có thể đồng ý một điều kiện tốt nhưng lại lật lọng, lén lút đổi ý vậy thì chính là muốn hầu tòa đây!"

Trương Bính Thiên nói xong, trực tiếp ngồi xuống với điệu bộ thành thục: "Được rồi, các người giới thiệu đi!"

Vân Thành Nam sắc mặt trở nên nặng nề, giọng nói lạnh lùng: "Tôi là Vân Thành Nam, giám đốc bệnh viện Vân Đức. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ nói chuyện với trực tiếp với người nhà của những bệnh nhân đã qua đời. Không việc gì phải làm với những người khác!"

Vân Thành Nam vừa dứt lời, Trương Bính Thiên còn chưa kịp nói gì, quản lý lập tức ngăn lại: "Cái gì? Không liên quan gì đến bọn họ, vậy bọn họ tới đây làm gì? Trưởng khoa Vân, đúng không? Tôi còn tưởng rằng anh có mắt nhìn, nên đặc biệt gọi hai vị bác sĩ xinh đẹp đến ngồi cùng, quả nhiên là soát người, hay là làm trò vậy!"

Ông chủ Tiền nói, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của Bạch Cẩm Sương.

Mẹ kiếp, cô gái này quá đúng giờ, anh ta đã kinh ngạc ngay khi bước vào. Nếu mà có thể kéo cô về tay, hôm nay ra mặt cũng không uổng công! Ông chủ Tiền luôn nghĩ như vậy, trong lòng ông ta ngứa ngáy không chịu được.

Những người còn lại họ Trương đều không nói gì, Trương Bính Thiên chỉ trông mong vào ông chủ Tiền, khi ông chủ Tiền lên tiếng, lập tức nghiêm khắc nói: "Tôi nói là các bác sĩ, chúng ta có nên nói chuyện không? Bệnh viện của các người đã hại chết người rồi. Đây luôn là một sự thật. Chà, đừng giả vờ tự cao trước mặt chúng tôi và khiến mình thực sự trông giống như những thiên thần áo trắng. Gia đình chúng tôi đã chết người và chúng tôi là nạn nhân.Bảo các người giới thiệu thì các người giới thiệu đi. Đến cái tên cũng không muốn cho biết vậy thì nói xem đây là thái độ đàm phán gì vậy?"

Vân Thành Nam sắc mặt tái nhợt, anh ta không ngờ gia tộc này không biết xấu hổ như vậy! Ý tứ của ông chủ Tiền, rõ ràng là nhìn trúng Bạch Cẩm Sương, hắn muốn lợi dụng chiêm tiện nghi, anh ta cũng đâu có mù!

Vân Thành Nam đang định nói một cách tức giận thì đã bị Bạch Cẩm Sương phủ đầu, giọng cô lạnh lùng: "Tôi tên là Bạch Cẩm Sương. Cô ấy là Bạch Mai, chỉ là hai cái tên cũng không có gì là không dám nói cả. Bây giwof đều đã biết rồi, nếu là đến đàm phán vậy thì đàm phán đi!"

Ông chủ Tiền luôn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Cẩm Sương, ông ta càng trầm tư hơn, ông ta lại thích sự hờ hững. Chỉ là không biết loại phụ nữ này khi ở trên giường sẽ như thế nào.

Ông chủ Tiền luôn nhìn Bạch Cẩm Sương, với nụ cười sâu hơn trong mắt.

Bạch Cẩm Sương cau mày kinh tởm, không nói gì.

Trương Bính Thiên thấp giọng hỏi ông chủ Tiền: "Ông chủ Tiền, nhìn xem, tiếp theo nên nói chuyện như thế nào?"

Ông chủ Tiền ho khan hai tiếng: "Còn có thể nói chuyện khác như thế nào? Cho dù muốn thương lượng điều khoản, cũng phải no cái bụng đã, trước tiên là gọi món!"

Khi gọi món những kẻ này cũng không giở trò gì xấu.

Tuy nhiên, ngay khi gọi món xong, đã nhìn thấy ông chủ Tiền lẩm bẩm hai lần vào tai Trương Bính Thiên.

Trương Bính Thiên cười gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương và Tề Bạch Mai: "Do hai người quen biết và kêu gọi mỹ nữ đến tháp tùng, tôi cũng sẽ cho các người một chút mặt mũi trong bệnh viện. Chúc các bạn trò chuyện vui vẻ, hôm nay thế nhưng người Nhất định phải để cho hai mỹ nữ này cùng ông chủ Tiền uống vài ly, nếu không, ngày mai ta sẽ dẫn người đến làm phiền!"

biết, cứ để ba người họ tự giới thiệu trước đi!"

Nói xong, anh ta chỉ vào phần giới thiệu của ông Qian: "Đây là ông chủ Tiền, ông chủ của tôi!"

Anh ta quay đầu nhìn đám người Vân Thành Nam, sắc mặt lập tức chìm xuống: "Hôm nay, ông chủ Tiền tới để làm chứng cho chúng tôi. NHỡ đầu các người đồng ý ở trên bàn ăn có thể đồng ý một điều kiện tốt nhưng lại lật lọng, lén lút đổi ý vậy thì chính là muốn hầu tòa đây!"

Trương Bính Thiên nói xong, trực tiếp ngồi xuống với điệu bộ thành thục: "Được rồi, các người giới thiệu đi!"

Vân Thành Nam sắc mặt trở nên nặng nề, giọng nói lạnh lùng: "Tôi là Vân Thành Nam, giám đốc bệnh viện Vân Đức. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ nói chuyện với trực tiếp với người nhà của những bệnh nhân đã qua đời. Không việc gì phải làm với những người khác!"

Vân Thành Nam vừa dứt lời, Trương Bính Thiên còn chưa kịp nói gì, quản lý lập tức ngăn lại: "Cái gì? Không liên quan gì đến bọn họ, vậy bọn họ tới đây làm gì? Trưởng khoa Vân, đúng không? Tôi còn tưởng rằng anh có mắt nhìn, nên đặc biệt gọi hai vị bác sĩ xinh đẹp đến ngồi cùng, quả nhiên là soát người, hay là làm trò vậy!"

Ông chủ Tiền nói, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của Bạch Cẩm Sương.

Mẹ kiếp, cô gái này quá đúng giờ, anh ta đã kinh ngạc ngay khi bước vào. Nếu mà có thể kéo cô về tay, hôm nay ra mặt cũng không uổng công! Ông chủ Tiền luôn nghĩ như vậy, trong lòng ông ta ngứa ngáy không chịu được.

Những người còn lại họ Trương đều không nói gì, Trương Bính Thiên chỉ trông mong vào ông chủ Tiền, khi ông chủ Tiền lên tiếng, lập tức nghiêm khắc nói: "Tôi nói là các bác sĩ, chúng ta có nên nói chuyện không? Bệnh viện của các người đã hại chết người rồi. Đây luôn là một sự thật. Chà, đừng giả vờ tự cao trước mặt chúng tôi và khiến mình thực sự trông giống như những thiên thần áo trắng. Gia đình chúng tôi đã chết người và chúng tôi là nạn nhân.Bảo các người giới thiệu thì các người giới thiệu đi. Đến cái tên cũng không muốn cho biết vậy thì nói xem đây là thái độ đàm phán gì vậy?"

Vân Thành Nam sắc mặt tái nhợt, anh ta không ngờ gia tộc này không biết xấu hổ như vậy! Ý tứ của ông chủ Tiền, rõ ràng là nhìn trúng Bạch Cẩm Sương, hắn muốn lợi dụng chiêm tiện nghi, anh ta cũng đâu có mù!

Vân Thành Nam đang định nói một cách tức giận thì đã bị Bạch Cẩm Sương phủ đầu, giọng cô lạnh lùng: "Tôi tên là Bạch Cẩm Sương. Cô ấy là Bạch Mai, chỉ là hai cái tên cũng không có gì là không dám nói cả. Bây giwof đều đã biết rồi, nếu là đến đàm phán vậy thì đàm phán đi!"

Ông chủ Tiền luôn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Cẩm Sương, ông ta càng trầm tư hơn, ông ta lại thích sự hờ hững. Chỉ là không biết loại phụ nữ này khi ở trên giường sẽ như thế nào.

Ông chủ Tiền luôn nhìn Bạch Cẩm Sương, với nụ cười sâu hơn trong mắt.

Bạch Cẩm Sương cau mày kinh tởm, không nói gì.

Trương Bính Thiên thấp giọng hỏi ông chủ Tiền: "Ông chủ Tiền, nhìn xem, tiếp theo nên nói chuyện như thế nào?"

Ông chủ Tiền ho khan hai tiếng: "Còn có thể nói chuyện khác như thế nào? Cho dù muốn thương lượng điều khoản, cũng phải no cái bụng đã, trước tiên là gọi món!"

Khi gọi món những kẻ này cũng không giở trò gì xấu.

Tuy nhiên, ngay khi gọi món xong, đã nhìn thấy ông chủ Tiền lẩm bẩm hai lần vào tai Trương Bính Thiên.

Trương Bính Thiên cười gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương và Tề Bạch Mai: "Do hai người quen biết và kêu gọi mỹ nữ đến tháp tùng, tôi cũng sẽ cho các người một chút mặt mũi trong bệnh viện. Chúc các bạn trò chuyện vui vẻ, hôm nay thế nhưng người Nhất định phải để cho hai mỹ nữ này cùng ông chủ Tiền uống vài ly, nếu không, ngày mai ta sẽ dẫn người đến làm phiền!"