Nếu như không phải nghe được câu nói có người thương trong lòng của Bạch Cẩm Sương, nếu như không phải nghe được từ chính miệng cô nói ra, bản thân anh cũng không nghĩ cô sẽ đi xem mắt.
Mặc Tu Nhân hiện tại vẫn còn chưa kịp phản ứng, Bạch Cẩm Sương thời gian gần đây, hình như đang ghen.
Phân tích theo chiều hướng đó anh phát hiện ra mấy ngày nay không thoải mái với anh nữa, nhưng chẳng qua, khi anh nghe thấy những lời nói của Trịnh Hoài Thanh rồi biết được rằng trước đây Bạch Cẩm Sương từng có tình cảm với một người anh khóa trên, anh không giữ nổi sự ghen tuông trong lòng nên lại lần nữa chiến tranh lạnh với cô.
Tất cả những sự hiểu nhầm như bắt đầu trầm trọng hơn từ ngày hôm đó.
Mặc Tu Nhân hiện tại đã nhận ra một điều điều quan trọng, anh không thể để sự hiểu nhầm này ngày càng sâu sắc thêm nữa.
Bạch Cẩm Sương nghe được những lời này của Mặc Tụ Nhân, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt thể hiện ra có chút khó tin.
Biểu cảm của cô cứng đơ lại trong giây phút ấy, nhớ lại những lời trước đây cô đã nói với Mặc Tu Nhân trên đoạn hành lang, cô có chút lúng túng quay đầu đi: “Anh quản được em biết như thế nào à!”.
Mặc Tu Nhận thấy cô quay đầu đi không thèm nhìn mình, cần cổ cô dài, trắng muốt, xinh đẹp làm cho trái tim anh lên xuống thất thường không yên, nhịn không đuộcmà muốn chạm vào.
Anh khẽ giơ tay, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được sự rạo rực của cảm xúc nơi trái tim.
Hiện tại còn chưa giải quyết hết sự hiểu nhầm, anh không thể làm loạn thêm lên được.
Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt hiện lên chút nuông chiều: “Em ngoan ngoan một chút, đừng hơi chút là tức giận như thế, nghe lời anh đi!”
Hai tay Bạch Cẩm Sương ôm lấy đầu gối, giọng nói không vui vẻ tí nào còn trợn mắt nhìn anh: “Ai tức giận nóng tính chứ!”
Cô không hề cảm thấy bản thân mình khi đứng trước mặt Mặc Tu Nhân đã bắt đầu biết giận dỗi.
Môi Mặc Tu Nhân không nhịn được mà nhếch lên, rầu rĩ nhìn Bạch Cẩm Sương, than thở một tiếng: “Dù gì thì em cũng không chịu hợp tác, vậy anh chỉ còn một cách duy nhất này thôi, đó là hôn em, nếu em tối nay vẫn không chịu nói ra sự thật, vậy anh sẽ hôn em cả tối nay, còn việc có phát sinh ra chuyện khác hay không... thì anh không dám chắc chắn, tại phải trái gì thì anh cũng là một thằng đàn ông!”
Bạch Cẩm Sương nghe những lời này, gương mặt đỏ lên trong tức khắc: “Anh không biết ngại à!”.
Mặc Tu Nhân thở dài, kéo chiếc ghế lại, ấn Bạch Cẩm Sương ngồi xuống trước mặt: “Trước mặt em, anh không cần ngại ngùng gì hết! Em. nói đi, sao em biết được?”.
Người Bạch Cẩm Sương cứng đờ, nghĩ lại những lời anh vừa nói, vừa ngại ngùng vừa sợ hãi.
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, ngữ khí dường như có chút giận dỗi: “Hôm đó anh đến đón em, khi anh xuống xe mua đồ, em thấy anh trai anh gửi cho anh một tin nhắn!”.
Mặc Tu Nhân thất thần, anh chưa từng nghĩ đến việc xảy ra chuyện như thế này.
Anh cố nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Vậy nên, bởi vì em biết anh muốn đi xem mắt nên mới không đồng ý về nhà cũng anh à?”.
Bạch Cẩm Sương cắn môi, ra sức vặn vẹo mất ngón tay mình: “Cũng không phải thế, đúng lúc đó cũng có người bạn rủ em đi ăn cơm nên mới thuận nước đẩy thuyền đồng ý luôn!”.
Mặc Tu Nhân gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương ngồi trước mặt, dường như không muốn bỏ qua bất kì biểu cảm trên khuôn mặt cô: “Vậy nên, nói trắng ra là em rất để ý việc anh với người khác đi xem mắt, đúng không?”
Bạch Cẩm Sương như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, vội vàng ngẩng đầu, giọng nói đột nhiên lớn lên, buột miệng phản bác lại: “Anh nói linh tinh!”
Mặc Tu Nhận thấy phản ứng mạnh mẽ của cô, nhịn không được mà cong môi cười: “Được, cứ cho là anh nói linh tinh, thể việc em đến ý đến chiếc son Quý Nhiên rơi trên xe anh, việc đó cũng là giả thôi à!”.
Xem ra, trước anh thật sự là anh đã ghen rất kinh khủng, IQ gần như đông cứng, đến cả năng lực phán đoán cũng như đều mất đi cả.
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng với anh, anh còn cho rằng đó chính là trạng thái bình thường có đối với anh!
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn sững sờ, mặt cô lúc trắng lúc hồng, một lúc lâu nói khó khăn trả lời Mặc Tu Nhân: “Hôm đó anh không mất trí nhớ à?"
Mặc Tu Nhân nhớ lại ngày đó ôm lấy Bạch Cẩm Sương, vừa gọi cha, vừa gọi mẹ, còn gọi cả anh trai đến hiện trường liền cảm thấy mắt mình ngứa ngứa.
Vẻ mặt anh có chút không tự nhiên, giọng nói có chút ấp úng: “Sau đó... anh nhớ lại rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhớ lại ngày hôm đó khi cô phải đánh vật với Mặc Tu Nhân, Quý Nhiên đến tìm anh làm gì, vì sao lại làm thỏi son rơi trên xe anh.
Khi đó cô suýt nữa không nhịn được mà đâm đầu vào tường, cô không ngờ được rằng, Mặc Tu Nhân còn nhớ tất cả!
Mất hết cả mặt mũi, hiện tại cứ coi như Mặc Tu Nhân không nói ra những tâm tình kia của cô sợ là cũng không giấu giếm được nữa rồi.
Nhớ lại Mặc Tu Nhân với cô khi đi lấy giấy đăng kí kết hôn, sắc mặt cô có chút trắng bệch.
Mặc Tu Nhân vừa nhìn đã thấy được sự sự biến đổi trên mặt của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt anh thành khẩn, nắm chặt tay Bạch Cẩm. Sương: “Vợ à, hiện tại em coi anh như thế nào đây?”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy hahi từ “Vợ ào này, tâm trạng có chút kích động, cô lạnh mặt, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình: “Chẳng thể nào cả!"
Mặc Tu Nhân vẫn kiên nhẫn: “Thật ra, vẫn còn một khả năng!” Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương ngày càng tệ: “Không có gì hết cả!” Mặc Tụ Nhân bất lực nhìn cô vợ nhỏ trước mặt: “Thật sự có mà!” Bach Cẩm Sương iếc anh một cái: "..”
Cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không được hợp lí cho lắm, nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân, không phải anh từng nói với em. đừng có những suy nghĩ không nên có sao?”.
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân đông cứng lại, anh chưa bao giờ thiếu tự tin đến thế, cúi đầu nói linh tinh: “Trong vật lí, nguyên tử luôn chuyển động, sự chuển động này luôn không theo một quy tắc nào hết, vạn vật đều được tạo nên từ nguyên tử, con người cũng thế. Mọi nguyên tử đều chuyển động không theo quy tắc cũng giống như suy nghi của con người, hiện tại suy nghĩ của anh thay đổi rồi, em có thể có những suy nghi không nên có với anh rồi!”
Mặc Tu Nhân nói xong, vành tai anh đỏ lên một chút.
Bạch cẩm Sương có chút không biết phải nói gì nhìn anh, biểu cảm cảm xúc của cô phức tạp, đây có thể coi là cấp độ thượng thừa cuuar việc nói năng linh tinh rồi đấy!
Nhưng dù sao thì cô vẫn nghĩ, cô sẽ tin anh! Vì để mượn được một cái cớ cho bản thân, anh phải vận dụng cả nguyên tử, có cần thiết đến thế không?
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lấp lánh, vành mắt có chút đỏ lên, những lời bộ bạch gián tiếp này của Mặc Tu Nhân cho thấy anh đối với bản thân có đã có chút tình cảm nhất định.
Nhưng, sao anh có thể đột nhiên thay đổi cách suy nghĩ như vậy chứ.
Xem ra, sự đa tình trước đây của cô cũng không phải hoàn toàn là do cô tự biên tự diễn ra.
Vừa nghĩ đến điều này, tâm tình của cô có chút tự hào, cong môi đưa mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Em là người làm nghệ thuật, không giỏi vật lí, anh đừng lừa em!”
Có lẽ như khi nhận thức được việc Mặc Tu Nhân đối với bản thân mình không phải là không có chút tình cảm nào, Bạch Cẩm Sương cũng không ngần ngại lộ ra tính cách ngây thơ như một đứa trẻ của bản thân. Không khí lúc này bớt căng thẳng đi nhiều.
Mặc Tu Nhân cong cong khoe môi cười: “Không sao, anh giỏi vật lí là được rồi, anh tuyệt đối không lừa em!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nhìn Mặc Tu Nhân, ngại ngùng mím môi, ánh mắt lấp lánh rạng rỡ.
Mặc Tu Nhân của hiện tại có gì đó rất khác với Mặc Tu Nhân của trước đây!
Cô chớp mắt, cắn môi: “Mặc Tu Nhân... anh, không phải đã yêu em rồi. đấy chứ!”.
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân cứng đờ, dường như mieejg anh cũng cứng lại, ngữ khí giọng nói hoảng hốt lo lắng: “Sao có thể như thế được!”
Ý cười trong mắt của Bạch Cẩm Sương cũng như ngưng lại, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế cúi gằm, biểu cảm của anh lúc này là thể hiện không có chút tình cảm với cô đúng không? Hay bởi vì câu hỏi này của cô quá dè dặt, anh mới phản ứng ột cách thái quá như thế!
Mặc Tu Nhận thấy biểu cảm của Bạch Cẩm Sương thay đổi trong chớp mắt, nên có chút hối hận.
Anh nhớ lại những lời nói của Doãn Nhược Liên nói khi ăn cơm trước đây, để làm một người phụ nữa thích con, hoàn cảnh môi trường để tỏ tình là không được thiểu, không cần biết là con dùng cách gì để tỏ tình nhưng ba chữ “Anh yêu em” con phải trực tiếp tận miệng nói ra để cô ấy thấy đuộc tình cảm chân thành của bản thân.
Mặc Tu Nhân nhớ ra những lời này cũng mù mờ không biết rốt cuộc nó có ý nghĩa là gì.
Anh cố gắng chuẩn bị tâm lí nhưng lại buột miệng nói ra anh không thích Bạch Cẩm Sương, anh vốn tự phụ, nếu bây giờ tỏ tình với cô thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình. Vậy nên lời tỏ tình bây giờ chắc không nói ra được nữa rồi.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương, cố ý nghiêm túc để giấu đi sự khó xử trong nội tâm mình.
Kết quả, bạch Cẩm Sương lúc đó cũng quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảng không, bạch Cẩm Sương lạnh mặt, anh mắt như lóe lên một tia sáng.
Nhìn phản ứng của Bạch Cẩm Sương, trái tim Mặc Tu Nhân có chút cảm giác không vui, sự ảo não cứ dấy lên trong tâm trí ngày càng mạnh mẽ, nhưng không thể nói ra bằng lời.
Hôm nay anh bị Sở Tuấn Thịnh kích động không ít, vốn nghĩ rằng, hôm nay anh và Bạch Cẩm sương sẽ giải quyết được vấn đề khúc mắc giữa hai bên.
Nhưng, đến cuối cùng thì anh lại không nói được gì.
Mặc Tu Nhân có chút bất lực thở dài, Giơ tay bóp trán, định giải quyết vấn đề đi xem mắt trước vậy.
Kết quả, anh vừa mở lời tiếng điện thoại đã vang lên.