Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 256: Tổn thương lẫn nhau

Giọng nói của Mặc Tu Nhân lập tức truyền tới: “Anh nói cái gì? Bạch Cẩm Sương cũng qua đó?

Cảnh Hạo Đông một tay cầm tay lái, một tay xoa xoa lỗ tai: “Làm sao? Tôi chưa nói với anh sao? Ba người chúng ta đều đã hẹn xong rồi, chúc mừng Kim Thư xuất viện, buổi tối đi uống mấy ly!”

Giọng nói của Mặc Tu Nhân mỉa mai: “Lâm Kim Thư bị xuất huyết dạ dày, anh còn dám để cô ấy đi uống rượu?”

Con người Cảnh Hạo Đông lóe lóe: “Đây không phải là một chuyện vui sao, sẽ không để cho cô ấy uống rượu, anh có tới hay không nói đi!”

“Anh gửi địa chỉ cho tôi, buổi tối tôi ở nhà bố mẹ ăn cơm xong sẽ qua đó!” Giọng nói của Mặc Tu Nhân bình tĩnh, không nghe ra được có tâm tư gì.

Cảnh Hạo Đông cười khẽ, cố ý trêu chọc anh: “Chậc chậc chậc, cũng không biết, là ai lúc đầu thề son sắt nói rằng, cô ấy sẽ không tới được!” | Mặc Tu Nhân: " Tôi nghe Bạch Cẩm Sương nói, Lâm Kim Thư đặt biệt ghét những người nói nhiều!”

Vẻ mặt vui vẻ của Cảnh Hạo Đông lập tức cứng đờ lại: “Đại ca, anh thật là làm mất hứng, anh cùng tôi tổn thương lẫn nhau như vậy tốt lắm sao?”

Mặc Tu Nhân không đáp trả hắn.

Cảnh Hạo Đông chép chép miệng: “Được rồi, không nói nữa, buổi tối gặp!”.

Cảnh Hạo Đông đã cúp điện thoại rồi, Mặc Tu Nhân vẫn nắm điện thoại di động trong tay, có nắm có chút chặt.

Đêm đó sau khi giải tán trong không vui, anh cùng Bạch Cẩm Sương đã ba ngày rồi không gặp mặt, hôm nay cô gặp mặt sẽ không để ý mình sao?

Mặc Tụ Nhân ở trên thương trường tùy ý sấm rền gió cuốn, nói chuyện làm ăn luôn ổn định nắm chắc thắng lợi, thế nhưng đối mặt với Bạch Cẩm Sương, lại là thấp thỏm không yên.

Buổi tối, Mặc Tu Nhân ăn xong cơm tối thì muốn đi.

Mẹ Mặc Tố Nhiên kéo cánh tay anh, là người đã năm mươi tuổi rồi, còn bảo dưỡng vô cùng trẻ đẹp. | Bà có chút không vui: “Tu Nhân, con cứ như vậy không tốt đâu, anh con mặc dù ngốc ở nước ngoài hai năm, nhưng nó chỉ muốn ở thành phố Trà Giang, nối trong vòng hai ngày sẽ về nhà một chuyến, con bao lâu mới về nhà được một lần, vậy mà chỉ một lát đã muốn đi, con không nhớ bố mę sao?"

Gương mặt anh tuấn của Mặc Tu Nhân giật giật hai cái: “Mẹ, con đã là người lớn như thế này rồi, đừng có gọi con như vậy nữa!”

“Vậy cục cưng?” Mắt phượng của Mặc Tổ Nhiên nheo một cái, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn con trai.

Mặc Tu Nhân bị bà thắng gắt gao, hoàn toàn bị đánh bại: “Được rồi, mẹ tùy tiện gọi đi, hôm nay con thật sự có chuyện, tối mai lại quay về ăn cơm với mẹ!”.

Mặc Tố Nhiên lập tức lấy lại tinh thần, nói với Tần Hạo ngồi ở trên số pha: “Bố nó ơi, anh làm chứng giúp em nhé, con trai nói tối mai về nhà ăn cơm với em, nếu con nó không trở về, anh đến công ty nó, trói nó đem về cho em!”.

Mặc Tu Nhân im lặng nhìn mẹ như một cô gái nhỏ: “Mẹ, bố con mà ra tay, con sợ là không còn nửa cái mạng đó!”

| Tần Hạo nhìn vợ như một đứa trẻ, ánh mắt ôn nhu: “Được, nó không trở lại, anh liền đem chân nó chặt đứt!”

Khóe miệng Mặc Tổ Nhiên giật giật một cái, đây quả thật là hai cha con mà!

Tân Vô Đoan từ trên lầu đi xuống, thấy Mặc Tu Nhân thay giày, không nhịn được cau mày: “Cậu như thế này là muốn đi?”

Mặc Tu Nhân gật đầu một cái: “Đúng vậy, có chút chuyện!”

Con người Tần Vô Đoan lóe lóe, đi qua, thấp giọng nói: “Đã trễ thế này, có thể có chuyện gì? Lại muốn đi nơi hỗn loạn nào, không được, ở nhà với bố mẹ đi!”.

Mặc Tu Nhân ngước mắt nhìn Tần Vô Đoan một cái: “Thật sự có chuyện!”

Tần Vô Đoạn trầm mặc hai giây: “Được, vậy tôi đi với cậu, nhiều thêm tôi chắc không vấn đề gì chứ?”

Mặc Tu Nhân mang xong giày, đứng thẳng người: “Anh không ở nhà với bố mẹ?”

Mặt Tần Vô Đoan không có biểu tình: “Anh vốn dĩ mỗi ngày đều trở về nhà!”.

Mặc Tu Nhân nhún vai một cái, cầm chìa khóa xe lên: “Anh vui vẻ là được rồi, tôi không ngại!”

Tần Vô Đoạn nói với một bố mẹ một tiếng: “Bố mẹ, con có chút việc, hôm nay đi trước đây!”

Tần Vô Đoàn trở về nước, mỗi ngày đều sẽ dành thời gian ở chung với bố mẹ, anh ta nói có chuyện, Tần Hạo và Mặc Tổ Nhiên đều cho rằng thật sự có chuyện, liền đồng ý.

Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoạn cùng ra khỏi cửa, thì nhìn thấy anh ta trực tiếp đi theo.

Anh nghĩ đến Tần Vô Đoan và Bach Cẩm Sương còn chưa từng gặp qua, không nhịn được mở miệng nói: “Anh thật sự muốn đi cùng tôi qua đó?"

Tần Vô Đoan kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Đúng vậy, xem thử chính sự của cậu, rốt cuộc là chuyện gì?”

Con người Mặc Tu Nhân lóe lóe: “Đến khi nhìn thấy người, đừng có nói bậy bạ!”

Tân Vô Đoan có chút kinh ngạc, đây nếu như đối tác hợp tác trên thương trường, Mặc Tu Nhân nhất định sẽ không nói cho anh ta những điều này.

Nếu Mặc Tu Nhân đã lên tiếng, bảo anh nói chuyện cần chú ý, vậy thì đối với Mặc Tu Nhân mà nói, chính là người rất quan trọng.

Anh ta nhếch mi: “Bạn gái cậu cũng đi?”

Mặc Tu Nhân không có phản bác: “Dù sao anh cũng chú ý một chút là được rồi!”

Mặc Tu Nhân cùng Tần Vô Đoan lên xe.

Nhìn xuyên qua ánh đèn ngoài cửa xe, Tần Vô Đoan thấy Mặc Tu Nhân mặt căng chặt, giống như có chút khẩn trương.

Anh ta có chút hiếu kỳ: “Anh thật sự đặc biệt muốn biết, bạn gái cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khiến cho cậu biến thành...như vậy không giống bản thân cậu!” | Đèn đỏ, Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái: “Tôi chỗ nào không giống chính mình?”.

Tần Vô Đoạn mở miệng nói: “Chính cậu cũng không phát hiện sao? | Cậu cũng anh nói mấy lần về bạn gái cậu, tâm tư bất ổn mỗi lần đều rất lớn, không phải đặc biệt ôn nhu, chính là đặc biệt khẩn trương, một chút cũng không bình tĩnh, cậu trước kia cũng không có như vậy!”

Mặc Tu Nhấn mắt nhìn phía trước, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mặc dù cô ấy với tôi thời gian quen biết không lâu, nhưng...cô ấy rất quan trọng đối với tôi!”

| Tần Hạo nhìn vợ như một đứa trẻ, ánh mắt ôn nhu: “Được, nó không trở lại, anh liền đem chân nó chặt đứt!”

Khóe miệng Mặc Tổ Nhiên giật giật một cái, đây quả thật là hai cha con mà!

Tân Vô Đoan từ trên lầu đi xuống, thấy Mặc Tu Nhân thay giày, không nhịn được cau mày: “Cậu như thế này là muốn đi?”

Mặc Tu Nhân gật đầu một cái: “Đúng vậy, có chút chuyện!” . Truyện Khoa Huyễn

Con người Tần Vô Đoan lóe lóe, đi qua, thấp giọng nói: “Đã trễ thế này, có thể có chuyện gì? Lại muốn đi nơi hỗn loạn nào, không được, ở nhà với bố mẹ đi!”.

Mặc Tu Nhân ngước mắt nhìn Tần Vô Đoan một cái: “Thật sự có chuyện!”

Tần Vô Đoạn trầm mặc hai giây: “Được, vậy tôi đi với cậu, nhiều thêm tôi chắc không vấn đề gì chứ?”

Mặc Tu Nhân mang xong giày, đứng thẳng người: “Anh không ở nhà với bố mẹ?”

Mặt Tần Vô Đoan không có biểu tình: “Anh vốn dĩ mỗi ngày đều trở về nhà!”.

Mặc Tu Nhân nhún vai một cái, cầm chìa khóa xe lên: “Anh vui vẻ là được rồi, tôi không ngại!”

Tần Vô Đoạn nói với một bố mẹ một tiếng: “Bố mẹ, con có chút việc, hôm nay đi trước đây!”

Tần Vô Đoàn trở về nước, mỗi ngày đều sẽ giành thời gian ở chung với bố mẹ, anh ta nói có chuyện, Tần Hạo và Mặc Tổ Nhiên đều cho rằng thật sự có chuyện, liền đồng ý.

Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoạn cùng ra khỏi cửa, thì nhìn thấy anh ta trực tiếp đi theo.

Anh nghĩ đến Tần Vô Đoan và Bach Cẩm Sương còn chưa từng gặp qua, không nhịn được mở miệng nói: “Anh thật sự muốn đi cùng tôi qua đó?"

Tần Vô Đoan kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Đúng vậy, xem thử chính sự của cậu, rốt cuộc là chuyện gì?”

Con người Mặc Tu Nhân lóe lóe: “Đến khi nhìn thấy người, đừng có nói bậy bạ!”

Tân Vô Đoan có chút kinh ngạc, đây nếu như đối tác hợp tác trên thương trường, Mặc Tu Nhân nhất định sẽ không nói cho anh ta những điều này.

Nếu Mặc Tu Nhân đã lên tiếng, bảo anh nói chuyện cần chú ý, vậy thì đối với Mặc Tu Nhân mà nói, chính là người rất quan trọng.

Anh ta nhếch mi: “Bạn gái cậu cũng đi?”

Mặc Tu Nhân không có phản bác: “Dù sao anh cũng chú ý một chút là được rồi!”

Mặc Tu Nhân cùng Tần Vô Đoan lên xe.

Nhìn xuyên qua ánh đèn ngoài cửa xe, Tần Vô Đoan thấy Mặc Tu Nhân mặt căng chặt, giống như có chút khẩn trương.

Anh ta có chút hiếu kỳ: “Anh thật sự đặc biệt muốn biết, bạn gái cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khiến cho cậu biến thành...như vậy không giống bản thân cậu!” | Đèn đỏ, Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái: “Tôi chỗ nào không giống chính mình?”.

Tần Vô Đoạn mở miệng nói: “Chính cậu cũng không phát hiện sao? | Cậu cũng anh nói mấy lần về bạn gái cậu, tâm tư bất ổn mỗi lần đều rất lớn, không phải đặc biệt ôn nhu, chính là đặc biệt khẩn trương, một chút cũng không bình tĩnh, cậu trước kia cũng không có như vậy!”

Mặc Tu Nhấn mắt nhìn phía trước, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mặc dù cô ấy với tôi thời gian quen biết không lâu, nhưng...cô ấy rất quan trọng đối với tôi!”

| Tần Vô Đoan lại gật đầu một cái: “Hiểu được, cái thứ gọi là tình cảm này, có lúc phải chú trọng duyên phận, có một vài người quen biết rất lâu rồi, cũng sẽ không có cái loại cảm giác tim đập rộn ràng!”

Mặc Tu Nhân gật đầu một cái, không lên tiếng. | Tân Vô Đoan đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, lúc trước hai người cãi nhau, đã làm lành chưa?”

Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Vẫn chưa, hai ngày này tôi đi công tác!”

Tần Vô Đoan có chút giật mình: “Cậu không sợ cô ấy tức giận sao? Chẳng trách cậu thấp thỏm bất an như vậy, mấy ngày nay hai người là đang chiến tranh lạnh sao, phụ nữ lúc chiến tranh lạnh, nếu như cậu không để ý đến cô ấy, cô ấy sẽ ghi thù!”.

Mặc Tu Nhân nhíu mày một cái: “Chiến tranh lạnh sao? Coi là vậy đi, chỉ có điều, cô ấy...cô ấy hẳn sẽ không thù ghi thù đầu!”.

Dù sao, thái độ của Bạch Cẩm Sương đối với anh lạnh lùng như vậy. giống như có cũng được không có cũng được vậy.

Anh biến mất ba ngày, cũng không thấy một cuộc điện thoại nào của cô, một tin tức nguy hiểm, coi nhẹ như vậy, làm sao có thể sẽ ghi thù chứ!” | Cùng lúc đó, quán bar E.

Bạch Cẩm Sương không ngờ được rằng, nơi mà Cảnh Hạo Đông quyết định lại là nơi này.

Lần trước cô ở chỗ này xuýt chút nữa xảy ra chuyện, bây giờ nhìn thấy quán bar này, tâm tình cũng không có cách nào tốt lên được.

Vừa xuống xe, Cảnh Hạo Đông liền nhìn thấy sự ưu tư trên gương mặt của cô.

Anh ta nhếch nhếch môi cười: “Nhà thiết kế Bạch, lần trước cô chính là ở chỗ này, bị Thiện Lỗi làm khó phải không?”

Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương càng khó coi, cô không biết Cảnh Hạo Đông có phải cố ý hay không, rõ ràng không phải là chuyện gì tốt đẹp, anh ta còn nhắc lại.

Vẻ mặt của Lâm Kim Thư cũng không tốt: “Tại sao anh là đặt ở nơi này, em không muốn chơi ở nơi này, em đi trước!”.

Cảnh Hạo Đông thấy Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, Lâm Kim Thư mặc kệ muốn đi.

Anh ta vội vàng mở miệng: “Đừng như vậy mà, anh còn chưa nói xong

mà!"

Lâm Kim Thư sắc mặt khó coi: “Anh còn muốn nói cái gì nữa, anh là muốn tụi em cùng nhớ lại tình cảnh lúc đó phải không?”

Gương mặt anh tuấn của Cảnh Hạo Đông co rút, Kim Thư cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình có chút lạnh lùng.

Có điều, thấy chuyện của Bạch Cẩm Sương, cô ấy lập tức có chút ưu tư nhỏ.

Đúng rồi, còn có một Lâm Thanh Thuận, chỉ là...bây giờ có thể bỏ qua người này rồi!

Anh ta hòa nhã mở miệng nói: “Kim Thư, em suy nghĩ nhiều rồi, anh chỉ muốn nói, sau khi chuyện này xảy ra, anh với Mặc Tu Nhân không biết chuyện này, sau đó mới biết được sự thật từ miệng em, Tu Nhân lúc đó bị chọc tức, chỉ cần là người lúc đó có ở hiện trường, một người cũng không | thoát, đều bị trừng trị, anh ấy còn mua lại cái quán bar này, nói là sau này

quán bar này, không ai có thể bắt nạt vợ của Mặc Tu Nhân anh ấy!”