Bạch Cấm Sương theo bản năng bỏ tay ra khỏi cửa, nói lắp bắp, trong lòng cực kì căng thẳng: "Anh... Anh muốn làm gì?"
Mặc Tu Nhân tiến lên một bước, Bạch Cẩm Sương lại lùi lại một bước.
Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nhân càng ngày càng cong lên: "Em sợ tôi như vậy sao?”
Nội tâm của Bạch Cấm Sương sợ muốn chết, từ khi cô có tâm tư không nên có với Mặc Tu Nhân. Cô phát hiện, bản thân đột nhiên không có cách nào nhìn thẳng trực diện Mặc Tu Nhân. Quả nhiên, người ta vẫn nói yêu thích là cảm xúc không thể che giấu được, đúng là có đạo lý.
Cô cúi đầu không nhìn Mặc Tu Nhân, vô cùng mạnh miệng nói: "Em sợ anh làm cái gì chứ?”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ một tiếng, đột nhiên làm trò ảo thuật, biến ra một lọ thuốc mỡ: "Tối hôm qua gặp tai nạn, mặt của em bị trầy xước rồi, lọ thuốc mỡ này chuyên để xóa sẹo, hiệu quả cũng không tệ, em dùng thử xem sao!"
Bạch Cấm Sương giật mình ngẩng đầu nhìn anh một chút, làm sao cô cũng không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân sẽ chú ý đến những chỉ tiết nhỏ như thế này. Cô mím môi nhận lấy lọ thuốc mỡ, chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh!"
Mặc Tu Nhân nhìn cô chằm chằm: "Một câu cảm ơn liên muốn đuổi tôi đi rồi sao?"
Bạch Cẩm Sương mạnh miệng: "Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?"
Ý cười trên môi Mặc Tu Nhân dân dân càng đậm hơn: "Tôi đến để đòi nợ"
Khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương tràn đầy nghi hoặc: "Nợ gì cơ?”
Sao chính cô cũng không biết, cô nợ Mặc Tu Nhân cái gì! Mặc Tu Nhân tràn đầy ý cười nhìn cô, đột nhiên tiến về phía trước một bước, Bạch Cẩm Sương đã lùi đến bên mép giường, nếu lùi tiếp nữa sẽ ngồi hẳn lên giường mất, đoán chừng đến lúc đó càng mập mờ hơn. Cô cứng ngắc đứng thẳng người, không nhúc nhích, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, giống như cái tư thế này là mạnh mề vô địch, có thể bảo vệ mình. Cơ thế Mặc Tu Nhân nghiêng về phía trước, áo choàng tắm cũng dán lên áo ngủ của Bạch Cẩm Sương. Bạch Cấm sương vô cùng căng thẳng, toàn thân căng cứng.
Mặc Tu Nhân nhìn gò má của cô, tâm tình cực kì tốt. Anh không nhịn được cong môi, khom lưng, cúi đầu bên tai cô, hỏi một câu kì lạ: "Em ngửi xem, trên người tôi có mùi nước hoa không?”
Bạch Cấm Sương ngước mắt, giống như nhìn một bệnh nhân tâm thần: "Anh vừa mới tắm xong, sao lại có mùi nước hoa được, chẳng lẽ anh vừa xịt nước hoa sao?"
Khóe miệng Mặc Tu Nhân giật giật một cái: "Không phải, chỉ là muốn em ngửi xem, còn mắc ói không?”
Mặt Bạch Cấm Sương hơi biến sắc, trong nháy mắt hiểu được ý của Mặc Tu Nhân: "Sáng nay ở bệnh viện em đã giải thích rôi mà, em không có ý đó, lúc ấy quá tức giận, không kiềm chế được lời nói!"
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm cô: "Nếu là không kiềm chế được lời nói, vậy thì là không mắc ói?"
Bạch Cẩm Sương không hiểu anh muốn làm gì, cô hơi nhíu mày: "Không phải là rõ rành rành rồi sao!"
Tâm tình Mặc Tu Nhân rất tốt, anh đột nhiên quay người, thấp giọng nói vào bên tai Bạch Cẩm Sương: "Đã không mắc ói, vậy thì tôi muốn hôn lại như hôm đó, chắc em không có ý kiến đâu nhỉ!"
Bạch Cấm Sương lập tức trừng to mắt, mới hiểu được cái gọi là đòi nợ của anh có ý gì. Nhưng mà cô còn chưa kịp nói gì, Mặc Tu Nhân đã hôn xuống. Cô kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nhân. Mặc Tu Nhân một tay để sau gáy cô, một tay ôm em cô, mới chạm một chút thì dừng lại: "Ngoan, nhắm mắt lại, nếu không, tôi sẽ cảm thấy em giống như chết không nhắm mặt vậy"
Bạch Cấm Sương suýt chút nữa hộc máu, có điều, Mặc Tu Nhân không cho cô cơ hội để nói chuyện, lần nữa hôn xuống. Lần này Bạch Cẩm Sương không tiếp tục đẩy anh ra nữa, mà theo bản năng nhắm mắt lại, lông mi như con bươm bướm, có chút kích động, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nụ hôn kết thúc, Mặc Tu Sương vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Bạch Cẩm Sương, thấp giọng cười nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!"
Anh nói xong, liền buông Bạch Cẩm Sương ra, bước chân nhẹ nhàng rời đi, còn tiện tay giúp Bạch Cấm Sương đóng cửa lại. Bạch Cẩm Sương nghe thấy tiếng đóng cửa, mới hồi phục lại tinh thân.
Cô đặt mông ngồi xuống bên giường, gương mặt nhỏ đỏ ửng. Vừa nấy cô tiếp nhận nụ hôn của Mặc Tu Nhân, không hê đẩy ra, mà còn theo bản năng phối hợp! Không có một chút khó chịu nào như nụ hôn trước đó. Cô không nhịn được đưa tay che mặt, có chút xấu hổ, đây chính là sự khác biệt giữa thích và không thích sao?
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương đang ăn cơm, vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân đi xuống tầng, hận không thể đem mặt dán xuống bàn ăn.
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, tâm tình hình như rất không tệ: “Cơm nước xong xuôi, tôi đưa em đi làm!"
Mặt Bạch Cẩm Sương vội vàng chôn mặt vào bát cháo, cô trâm giọng nói: "Không cần!"
Giọng nói của Mặc Tu Nhân mang theo ý cười: "Cân chứ! Nghe nói người vừa gặp tai nạn giao thông, đều theo bản năng sẽ sợ hãi, hay là để tôi đưa em đi làm!"
Bạch Cẩm Sương nghe Mã Tu Nhân nói như vậy, vô thức nhớ lại cái cảnh chiếc xe kia lao về phía mình. Cuối cùng cô cũng không cự tuyệt nữa, đế Mặc Tu Nhân đưa đi làm. Có thể là vì hôm qua Mặc Tu Nhân giải thích, cũng có thể là vì nụ hôn tối hôm qua. Bạch Cấm Sương nhạy cảm phát hiện giữa hai bọn họ đã có nhiều thứ thay đổi. Chỉ có điêu, Mặc Tu Nhân không nói, cô càng không chủ động nhắc tới.
Trên xe, Mặc Tu Nhân vẫn luôn không nói gì, thế như tâm tình của anh rõ ràng là rất tốt. Bạch Cẩm Sương không ngờ tới, gương mặt băng lãnh từ trước tới nay của Mặc Tu Nhân, còn có một mặt ấm áp như gió xuân như thế. Anh lái xe, thỉnh thoảng lại còn nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, Bạch Cấm Sương bị anh nhìn có chút không được tự nhiên.
Đến công ty, Bạch Cấm Sương vội vàng xuống xe, bộ dạng như muốn bỏ trốn. Mặc Tu Nhân không nhanh không chậm xuống xe, nhìn bóng lưng của cô, nở nụ cười ấm áp. Sao có thể đáng yêu đến thế? Rõ ràng tính tình rất ngang ngạnh, bây giờ gặp anh, lại giống như chuột thấy mèo vậy! Mặc Tu Nhân càng nghĩ, ý cười trên môi càng đậm.
Bạch Cẩm Sương vừa đi vào bộ phận thiết kế, đã nghe thấy giọng nói của Lăng Như Yến. “Tổng giám đốc Lâm, anh không thể bao che cho Bạch Câm Sương, cô ta đã làm mất hai vị khách rồi, chuyện này nhất định phải cho mọi người một câu trả lời, mọi người nói xem có đúng không!"
Bộ phận thiết kế lập tức có người phụ họa. Thượng Vân Dương cũng thừa nước đυ.c thả câu: "Đúng vậy, tổng giám đốc Lâm, mặc dù chúng tôi đều biết, anh là đàn anh hồi đi học của Bạch Cẩm Sương, nhưng cũng chính bởi vì thế, anh càng phải xử lí công bằng, nếu không sẽ khiến mọi người thất vọng đó!"
Vân Yến tức giận, gương mặt tái mét: "Sao các người có thể thừa dịp Cẩm Sương không ở đây, mà thừa nước đυ.c thả câu, chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào, bây giờ vẫn chưa được làm rõ đâu!"
Lăng Như Yến liếc mắt nhìn Vân Yến, bật cười một tiếng: "Bạch Cẩm Sương ở trước mặt mọi người đánh khách, người ta và bạn đến công ty chúng ta hủy bỏ đơn hàng, còn muốn yêu cầu bồi thường, còn phải làm rõ cái gì nữa?"
Vân Yến cứng cố: "Dù sao... Dù sao tôi cảm thấy sự việc nhất định không đơn giản như vậy!"
Thượng Vân Dương châm chọc mở miệng: "Cô cho rằng mình là ai, một trợ lý thiết kế nhỏ bé như cô, mà nói chuyện không biết ngượng mồm sao, chỗ này không đến lượt cô nói chuyện!"
Hai mắt Vân Yến đỏ ngầu: "Các người ức hϊếp cô ấy, thừa dịp Cẩm Sương không ở đây, định tội cho cô ấy!"
Lăng Như Yến chế giễu: "Chúng tôi định tội cô ta, cũng là bởi vì cô ta có tội, không phải sao?"
Vân Yến không nói với Lăng Như Yến nữa, tức giận đến mức toàn thân phát run. Bạch Cấm Sương lạnh lùng, nhấc chân đi tới: "Xin hỏi nhà thiết kế Lăng, tôi có tội gì?"