Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương có hơi lờ mờ, chẳng lẽ không phải sao? Từ trước đến nay không có ai có thể làm cho Mặc Tu Nhân giận đến như vậy, anh hận không thể bóp chết Bạch Cẩm Sương người phụ nữ này.
Mắt của anh đỏ lên, vẻ mặt tức giận lại kiềm chế: "Bạch Cẩm Sương, anh không phải cái gì cũng đều biết, đối phương lúc đó còn đang cầm dao, em mẹ nó không sợ chết sao? Nếu như anh ta làm em bị thương thì phải làm sao?"
"Bạch Cẩm Sương, tối nay anh không ở đó, anh mẹ nó cũng không có siêu năng lực, có thể trực tiếp xông đến hiện trường, giống như lần trước vậy, lại đi giúp em đỡ một sao, đầu óc em rốt cuộc có tỉnh táo hay không?"
một câu cuối cùng, Mặc Tu Nhân tựa như phẫn nộ mà gào ra.
Tiểu Bạch làm ổ ở trên ghế sofa bên cạnh, nhất thời bị dọa đến lao vào trong góc, tìm kiếm góc an toàn.
Bạch Cẩm Sương lại ngớ ra rồi, lúc này não của cô đã rõ ràng trước nay chưa từng có, tựa như trong chốc lát đã hiểu được ÿ của Mặc Tu Nhân rồi.
Anh lo lắng cho mình, sợ mình bị thương, Anh nổi giận là đúng, chính mình dũng cảm quên mình đi cứu người khác, không kịp nghĩ cho sự an toàn của bản thân, Cô trừng lớn mắt nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt có hơi chịu thiệt: "Mặc... Mặc Tu Nhân, em... xin lỗi!"
Mặc Tu Nhân sâu sắc nhìn chằm chằm cô một lát, lạnh giọng hừ một tiếng, tức giận xoay người lên lầu.
Bạch Cẩm Sương nhìn bóng lưng lạnh nhạt của anh, đột nhiên liền cảm thấy, trong lòng có hơi trống rỗng.
Cả đêm Bạch Cẩm Sương, trong đầu tựa như đều đang phát lại vả mặt lúc đó của Mặc Tu Nhân, cô càng nghĩ càng tự trách.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương sáng sớm đã thức dậy, ăn sáng xong, muốn đợi Mặc Tu Nhân cung nhau đi làm.
Cô nghĩ cũng khả rốt, hôm nay cứ coi như Mặc Tu Nhân không muốn đưa cô đi, cô cũng sẽ chủ động đi nhờ xe, sau đó, đem nguyên nhân hậu quả của sự việc hôm qua giải thích một lần, lại thành thật mà xin lỗi.
Cô nhìn thấy rõ, sự quan tâm của Mặc Tu Nhân, không hề trộn lẫn sự giả đối, cô không muốn làm loại người không biết thức thời đâu! Kết quả, lập tức nhìn thấy säp không kịp giờ đi làm rồi, Mặc Tu Nhân vẫn chưa xuống.
Bạch Cẩm Sương đang chuẩn bị lên lầu, liên nhìn thấy quản gia đi qua, ông cô cùng ngạc nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cô Bạch, cô vẫn chưa đi làm sao?"
Bạch Cẩm Sương nâng mày: "Anh Mặc đâu? Anh ấy vẫn chưa dậy sao? Đều sắp không kịp giờ đi làm rồi!"
Quản gia mặt đầy vẻ không biết làm sao: "Anh mặc đã đi trước khi cô xuống rồi!"
Bạch Cẩm Sương:...
Cô gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi đi làm trước đây!"
Bạch Cẩm Sương cả đường đều đang nghĩ, Mặc Tu Nhân lần này là thật sự giận rồi, lại vì để không nhìn thấy mình, sớm như vậy đã đi rồi! Bạch Cẩm Sương cả đường mang tâm trạng phức tạp đi đến công ty.
Buổi sáng, cô đang không tập trung xem một số nguyên tố thời thượng thích hợp gia nhập vào thiết kế trang sức.
Kết quả, Vân Yến vui vẻ mà chạy đến: "Cẩm Sương, có việc làm ăn đây!"
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, nâng mắt nhìn đi.
Quý Nhiên và một người phụ nữ có thân hình quyến rũ ủy mị đi vào, người phụ nữ đó còn có hơi quen thuộc.
Cô ngơ ngác, đứng lên.
Quý Nhiên cười đi qua: "Nhà thiết kế Bạch, chúng ta lại gặp mặt rồi, hôm nay tôi đến, chủ yếu là tôi với bạn tôi muốn mời cô thiết kế một bộ trang sức!"
Bạch Cẩm Sương ngây người, không ngờ đến, Kỷ Nhiên chỉ gặp mình một lần ở chỗ của Cảnh Hạo Đông, liền nhớ được.
Cô đột nhiên nhớ ra, người phụ nữ bên cạnh Quý Nhiên tại sao lại nhìn quen rồi.
Đối phương gọi là Nguyên Hòa Hạ, giống như Quý Nhiên vậy, cũng là tiểu minh tinh, chẳng qua, không mấy nổi tiếng mà thôi.
Bạch Cẩm Sương nhở tên của cô ta, còn là bởi vì bộ phim chiếu mạng đang hot nhất bây giờ, cô ấy ở trong đó đóng vai người thứ ba độc ác, bị mấy nhà thiết kế trong phòng thiết kế thường xuyên thảo luận ở bên tai.
Bạch Cẩm Sương gật đầu với Quý Nhiên: "Được thôi, cô Quý, trước tiên hai người theo tôi đến phòng khách, bàn về yêu cầu và suy nghĩ cụ thể, nếu như được, chúng ta mới kí hợp đồng!"
Quý Nhiên gật đầu, cười rồi đi theo Bạch Cẩm Sương đi vào phòng khách.
Bạch Cẩm Sương nói chuyện với họ một lúc, mới biết, trong tay hai người này đều không có tiền gì nhiều, lại muốn có được một món trang sức thiết kế riêng thuộc về mình.
Suy cho cùng, họ đều là minh tinh, thường xuyên đi tham dự các loại hoạt động, ở phương diện này đều không muốn thua người ta một bậc.
Giá tiền đơn hàng không cao, yêu cầu tuy có bới lông tìm sâu, nhưng căn bản cũng có thể thỏa mãn.
Quý Nhiên so với Nguyên Hòa Hạ càng dễ nói chuyện, Bạch Cẩm Sương rất nhanh liền cùng cô ký hợp đồng thiết kế trang sức riêng.
Nguyên Hòa Hạ vẫn còn ở đó lải nhải đưa ra yêu cầu: "Cái này này, người ta muốn một bộ thiết kế đặc biệt, trang sức phù hợp với khí chất của cá nhân tôi, vả lại, trang sức được thiết kế ra, nhất định phải đẹp, còn phải đính kim cương, kim cương phải được cắt thành nhiều mặt, nhất định phải là loại vừa nhìn vào liền có cảm giác phát sáng bling bling, khiến người ta nhìn thấy trang sức của tôi, hiểu không?"
Bạch Cẩm Sương mặt không biểu cảm nhìn Nguyên Hòa Hạ: "Yêu cầu của cô quá cao, nếu không thì, tôi giới thiệu nhà thiết kế khác cho côi"
"Tôi không cần!"
Nguyên Hòa Hạ nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối: *Ở chỗ các cô, nghe nói cô thiết kế tốt nhất, làm sao? Cô còn không muốn nhận mối làm ăn của tôi?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Tôi chỉ sợ không đạt được yêu cầu của cô Nguyên!"
Nguyên Hòa Hạ còn muốn nói gì đó, Quý Nhiên kéo kéo tay áo của cô ta: "Hòa Hạ, kim cương càng lớn càng nhiều mặt cắt, kĩ thuật quá nhỏ thì độ khó càng cao, vết cắt nhiều quá cũng không có ý nghĩ, kim cương quá lớn lại quá mắc..."
Quý Nhiên nhắc đến điểm này, vẻ mặt của Nguyên Hoà Hạ thay đổi, cuối cùng ngừng ra vẻ: "Được rồi, cô dựa vào giá đơn đặt hàng của tôi, cứ giúp người ta thiết kế một bộ trang sức thật đẹp là OKI"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, với cô Nguyên khó tính này, ký hợp đồng thiết kế trang sức.
Bạch Cẩm Sương không thích tự mình đánh giá khách hàng, nhưng nói câu thật lòng, tính cách của cô Nguyên này, cô thực sự ưa không nổi.
Chẳng qua là, hợp đồng đã kí xong, Quý Nhiên tựa hồ không có dự định muốn đi, Nguyên Hòa Hạ cúi đầu chơi điện thoại, dường như biết dự định của Quý Nhiên.
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lóe sáng: "Cô Quý? Cô và cô Nguyên còn có việc gì không?"
Quý Nhiên cười nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng nhìn Bạch Cẩm Sương: "Là như vậy, nhà thiết kế Bạch, tôi có thể gặp tổng giám đốc Mặc của các cô không? Lần trước ở buổi tụ họp cô cũng ở đó, cô biết mà, tôi với tổng giám đốc Mặc của các cô...
Chúng tôi coi như là bạn bè!"
Bạch Cẩm Sương lập tức nhớ đến tình hình lần đó, cùng với tin đồn của Quý Nhiên và Mặc Tu Nhân sau đó.
Thậm chí lúc ở Nha Trang, Quý Nhiên còn liên lạc với Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương không biết cô đây là làm sao, dường như nghe thấy bốn chữ tổng giám đốc Mặc từ trong miệng của Quý Nhiên, tâm trạng của cô ấy liền lập tức không còn tuyệt vời như vậy nữa.
Cô mím chặt môi, mặc không biểu cảm mở miệng: "Xin lỗi, cô Quý, phàm là khách hàng đến thiết kế trang sức, chỉ cần nhà thiết kế tiếp đãi là được, nếu như gặp phải vấn đề gì giải quyết không được, giám đốc Lâm giám đốc bộ phận thiết kế của chúng tôi sẽ ra mặt giải quyết!"
Cô tạm dừng, tiếp tục nói: "Còn về việc cô muốn gặp tổng giám đốc Mặc của chúng tôi, xin lỗi, thứ cho tôi không đủ năng lực, tổng giám đốc Mặc của chúng tôi rất bận, cô cần phải hẹn trước mới có thế gặp được anh ấy, đây tôi không quản được! Cô nếu như là bạn bè với tổng giám đốc Mặc, mời trực tiếp liên hệ với anh ấy!"
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương lịch sự, thái độ lại lạnh nhạt đến tận xương tủy.
Cô đã đoán được rồi, Quý Nhiên đến đặt hàng trang sức e là chỉ là thuận tiện thôi, muốn gặp Mặc Tu Nhân mới là thật.
Quý Nhiên nghe được lời vừa khách sáo vừa chính thức của Bạch Cẩm Sương, cười có hơi không được tự nhiên: "Ừm, tôi biết rồi, vậy...
Phương diện thiết kế trang sức có vấn đề gì, chúng ta lúc nào cũng có thể liên lạc!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Nhất định sẽ liên lạc!"
Bạch Cẩm Sương tiễn hai người vào thang máy, nhìn thấy thang máy đóng lại, mới thở phào một hơi.
Trong thang máy.
Nguyên Hòa Hạ sờ sờ bộ móng mới được làm, không có ý tốt nhìn Quý Nhiên: "Tôi nói này, cô chính là gan quá nhỏ đi, Bạch Cẩm Sương kia chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ thôi, cô làm khó làm khó cô ta, tôi mới không tin, cô ta không dẫn cô đi gặp tổng giám đốc Mặc!"