Mặc Tư Nhân tối sầm như mực, anh thật là đầu óc như bị con lừa đá phải, mới đi thử thăm dò phản ứng của Bạch Cẩm Sương.
Lại còn để cho cô ấy nhắc đến Sở Tuấn Thịnh, đâm thủng trái tim anh! Mặt anh nghiêm túc, giọng nói như đang nói chuyện với kẻ thiếu nợ anh 10 tỷ: "Tôi biết rồi!” Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhắc anh một câu: "Anh Mặc, nếu không có chuyện gì, thì tôi quay lại phòng bao trước!”
Mặc Tư Nhân không phản ứng gì, Bạch Cẩm Sương mím môi, quay người rời đi.
Bạch Cẩm Sương bước vào phòng bao, Mặc Tư Nhân tức giận chân đạp vào tường.
Trên bức tường in hoa trắng như tuyết, đột nhiên xuất hiện một dấu chân xám xịt.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ đi ngang qua, cô ấy nhìn thấy Mặc Tư Nhân đá chân vào tường, nhịn không được liền nhắc nhở: "Thưa ngài, ngài như vậy là đang phá hoại cơ sở vật chất của khách sạn!”
Sắc mặt của Mặc Tư Nhân vô cùng khó coi, bây giờ đến cả một nhân viên phục vụ bé nhỏ cũng muốn đối đầu với anh! Mặt anh tối sầm: "Tôi phá hỏng đấy, rồi sao?”
Nhân viên phục vụ chau mày, người này tướng mạo tài cao, tuấn tú mà biểu hiện như một con chó nhỏ, lại còn hỏi kiểu câu hỏi ngu ngốc này! Giọng cô ta không vui: "Phá hỏng rồi thì phải đền tiền, không cần biết là ai, ở khách Ngũ Nhất chúng tôi, tất cả đều phải đối xử công bằng!”
Mặc Tư Nhân cười đáp lại: "Đối xử công bằng, đúng không? Gọi giám đốc của khách sạn các người đến đây cho tôi, tôi muốn xem xem anh ta định đối xử công bằng như thế nào?”
Nhân viên phục vụ là một người ngay thẳng: "Vậy ngài đứng ở đây đừng đi đâu cải”
Mặc Tư Nhân đỉnh đầu bốc khói, anh nói liên tục ba chữ "được”: "Được được được! Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi đợi cô gọi người tới!”
Người phục vụ nhỏ tính cách vô cùng ngay thẳng, trực tiếp dùng máy nhắn tin, thông báo tình hình ở đây.
Không lâu sau, Giám đốc khách sạn, đi phía sau là quản lý đại sảnh vội vàng đi tới.
Mặc Tư Nhân cúi đầu cầm điện thoại vẫn đang phân phó công việc với Triệu Văn Vương.
Giám đốc khách sạn chau mày với nhân viên phục vụ: "Rốt cuộc có chuyện gì?” Người phục vụ nhỏ chỉ vào dấu chân in trên tường: "Vị khách này đã làm bẩn bức tường, tôi nói với anh †a, anh ta vẫn ngang ngược không biết đúng sai!”
Giám đốc khách sạn lần này mới nhìn về phía Mặc Tư Nhân, Mặc Tư Nhân đang cúi đầu, nên anh ta vẫn chưa nhìn được rõ ràng khuôn mặt của Mặc Tư Nhân, nhưng anh ta cũng không thể làm mất đi khí thế đang có: "Anh này, vết chân in trên tường, là anh làm phải không?”
Lúc này cơn tức giận của Mặc Tư Nhân cũng đã hạ đi phần nào, anh biết vừa rồi anh bị Bạch Cẩm Sương làm cho tức giận, nên hành động cũng có chút ấu trĩ.
Nhưng sự việc trước mắt vẫn cần giải quyết.
Anh ngẩng đầu, uể oải nhìn giám đốc khách sạn: "Là tôi làm, có chuyện gì sao?”
Giám đốc khách sạn nhìn thấy Mặc Tư Nhân, thấy ánh mắt quen thuộc này, đầu óc anh ta nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên anh ta nghĩ đến một người, với vị khách đứng trước mặt anh ta bây giờ, là cùng một người.
Anh ta ngập ngừng thử gọi một tiếng: "Cậu hai!”
Mặc Tư Nhân hừ lạnh một tiếng: "May ra anh còn nhớ ra tôi!” Giám đốc khách sạn vội vàng cười xòa: "Cậu hai, là nhân viên phục vụ này không có mắt nhìn, nên mới không nhận ra cậu, trước đây khi cậu hai đến nghỉ dưỡng ở đây với chủ tịch, tôi đã được nhìn thấy cậu một lần, đúng là tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm!"
Mặc Tư Nhân cũng không muốn tiếp tục nói những lời thừa thãi với anh ta: "Hành động của người nhân viên phục vụ này bản chất không sai, tôi hôm nay tâm trạng không tốt, bức tường này tôi để anh xử lý, vậy thôi!” Mặc Tư Nhân nói xong liền quay người rời đi.
Người phục vụ nhỏ mặt chết lặng: "Giám đốc, đây...."
Giám đốc khách sạn quay người, không mấy vẻ nhìn cô: "Đây là nhị thiếu gia của tập đoàn chúng ta, say này phải để tâm hơn!” Người phục vụ nghĩ đến những lời mình vừa nói, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Người ta tự làm tổn hại đến những thứ trong khách sạn của chính gia đình mình, thì quả thực đúng là không có cách nào đối xử bình đẳng được rồi!” Mặc Tư Nhân quay lại phòng bao, một ánh nhìn cũng không hề dành cho Bạch Cẩm Sương.
Chỉ có điều, bữa tiệc không tiếp tục được bao lâu, mọi người ăn uống no say rồi cũng tan tiệc.
Vì ngày thứ hai phải tham gia thi đấu, nên tiệc rượu cũng không có ai uống say, mọi người đồng loạt nâng ly, đô cũng ăn gần hết thì rời đi.
Một số vị giám khảo đều đều đang ở trong khách sạn Ngũ Nhất này.
Các nhà thiết kế đểu về lại khách sạn của họ để nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương thức dậy sớm đi ăn.
Cô vừa đến nhà hàng, liền nhìn thấy Lâm Thanh Tuấn và Vân Thanh Tuấn cũng đang đến, ba người họ chọn một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Bữa sáng ở đây theo hình thức tự phục vụ, Bạch Cẩm Sương đi lấy bữa sáng.
Vì buổi trưa cần tham gia cuộc thi, nên Bạch Cẩm Sương cũng không muốn ăn nhiều.
Cô tuỳ ý lấy một chiếc đĩa chọn một món điểm tâm, thì nhìn thấy Lâm Tuấn Thanh và Vân Tuấn Thanh bước đến.
Vân Tuấn Thanh bưng một chiếc đĩa, trên đĩa có ba bát cháo nhỏ.
Lâm Tuấn Thanh cười đem một bát cho Bạch Cẩm Sương: "Đây là cháo trứng bách thảo thịt nạc, Vân Tuấn Thanh có ba bát, cô ăn không?” Bạch Cẩm Sương biết đây là thiện ý tốt của Vân Thanh Tuấn, tối hôm qua sau khi Mặc Tư Nhân nói chuyện với Bạch Cẩm Sương, Vân Tuấn Thanh nhìn thấy cô cả người màu u ám xám xịt.
Bạch Cẩm Sương từ trước tới nay không phải loại người chỉ cần đúng lý quyết không buông tha, cô gật đầu: "Ăn!"
Bạch Cẩm Sương ăn điểm da^ʍ trên đĩa, uống vài ngụm cháo, cảm thấy cháo trứng bách thảo thịt nạc hôm nay có chút mặn hơi quá đáng, mùi vị cũng có chút kì quái.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, suy cho cùng thì cháo là của khách sạn nấu.
Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cảm thấy cháo này có vị mặn đậm đà đều là do vị của thịt nạc khiến nó như vậy.
Cô ăn được một nửa thì không tiếp tục ăn nữa, mà uống nước khoáng để giải khát.
Dùng xong bữa, Bạch Cẩm Sương cùng Vân Tuấn Thanh đến nơi diễn ra cuộc thi.
Cuộc thi diễn ra tại đại sảnh trên tầng cao nhất của bảo tàng khoa học và nghệ thuật trung tâm thành phố.
Tại điểm thi đấu, mỗi vị trí ngồi đều cách rất ra nhau, trên mặt bàn cũng có tấm ngăn cách che chắn, bảo đảm rằng mỗi người đều không thể nhìn thấy thiết kế của đối phương.
Cuộc thi sẽ bắt đầu từ 9 giờ sáng và kết thúc vào lúc 5 giờ chiều, bữa trưa sẽ được ban giám khảo mang vào.
Cuộc thi bắt đầu, toàn bộ hình thức của cuộc thi tương tự như kỳ thi thống nhất của sinh viên mỹ thuật, chỉ khác ở chỗ cuộc thi này có thời gian dài hơn nhiều.
Đề bài giống như tên gọi của cuộc thi này, với chủ đề Hải Chỉ Tâm (trái tim của biển), thiết kế một mẫu trang sức.
Bạch Cẩm Sương nhận được đề bài, cô bắt đầu suy nghĩ về nó, tìm nguồn cảm hứng.
Năm vị ban giám khảo đều ngồi ở hàng ghế phía trước, luôn không ngừng quan sát quá trình vẽ bản thiết kế của các thí sinh.
Cuộc thi bắt đầu, Mặc Tư Nhân ngồi ở ghế giám khảo phía trên cùng cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ cái gì, vốn dĩ công việc của anh rất bận, sẽ không nhận làm giám khảo hoạt động theo hình thức này, nói chung là rất lãng phí thời gian.
Nhưng sau khi Bạch Cẩm Sương đăng ký tham gia cuộc thi lần này, anh do dự, cuối cùng, anh lại ngồi vào vị trí ban giám khảo này.
Ánh mắt của anh rơi vào Bạch Cẩm Sương, sau khi bản thân nhận được chứng chỉ của người con gái này, rất nhiều thứ đều đã vô tình thay đổi mà anh cũng chẳng hề hay biết! Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua.
Cuộc thì đã diễn ra được 40 phút, Bạch Cẩm Sương đã có được cảm hứng, nghĩ xong được bản vẽ sẽ vẽ như thế nào.
Kết quả, cô vừa bắt đầu vẽ được vài nét, đột nhiên cảm thấy tìm có chút đập nhanh, cả người cảm thấy khó chịu.