Tay Bạch Cẩm Sương khựng lại giữa không trung. Triệu Văn Vương giật mình nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cô Bạch, cô tìm tổng giám đốc Mặc hả?" Bạch Cẩm Sương hơi không tự nhiên thả tay xuống, gật đầu nhẹ: "Ừ, tôi tìm tổng giám đốc Mặc lấy tài liệu!" Triệu Văn Vương nghe thế gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc. Bạch Cấm Sương vào văn phòng, Mặc Tu Nhân vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Đúng là anh có nói với Lâm Thanh Tuấn, kêu Bạch Cẩm Sương nếu có thời gian thì tới tìm anh lấy tài liệu về cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biển tổ chức ở Nha Trang, nhưng tối qua anh chỉ vừa mới nói chuyện đó cho Bạch Cẩm Sương, anh không ngờ là Bạch Cẩm Sương sẽ thật sự tìm đến.
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân chỉ xem cô như là không khí, trong vô thức nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua. Cô nhếch môi cười tự giễu một cái, biết ngay sẽ như vậy mà, lúc trước cô lại còn nghĩ là mình quan trọng lắm.
Cô ngây thơ cho rằng, sống với nhau lâu như vậy, kiểu gì cũng sẽ có chút tình cảm.
Kết quả là, trong mắt Mặc Tu Nhân, cô chả là gì cả, người ta chẳng qua chỉ là lúc tâm trạng tốt, tiện tay giúp cô một chút mà thôi, cô còn thật sự khắc ghi những chuyện này.
Nếu Mặc Tu Nhân đã không nói lời nào, Bạch Cẩm Sương biết chừng mực mà chủ động mở lời: "Tổng giám đốc Mặc, tôi tìm ngài để lấy tài liệu liên quan đến cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biển tổ chức ở Nha Trang!" Mặc Tu Nhân trên mặt thì bình tĩnh tự nhiên lắm, nhưng trong lòng loạn muốn chết.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương, không có tiếp lời cô, ngược lại còn nói: "Chúc mừng em lại đạt giải nhất trong cuộc thi trang sức Nắng Mai!" Bạch Cẩm Sương mặt hoàn toàn vô cảm: "Cảm ơn, chỉ có điều, công lao trong cuộc thi trang sức Nẵng Mai chủ yếu vẫn thuộc về tổng giám đốc Mặc!" Hai người nói chuyện với nhau vừa khách sáo vừa trịnh trọng, cực kỷ gượng gạo.
Mặc Tu Nhân đành câm nín, anh hiểu rõ, bây giờ mà anh có xin lỗi đi nữa, Bạch Cẩm Sương cũng chưa chắc sẽ nghe.
Suy cho cùng, tối hôm qua anh đã nói ra những lời làm cho cô tổn thương.
Trong mắt anh thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, căm tài liệu bên cạnh đưa tới: "Đây là những tài liệu liên quan đến cuộc thi ở Nha Trang, anh bảo Triệu Văn Vương in ra rồi đây, em cầm về xem thử đi, vẫn còn hơn nửa tháng lận, chuẩn bị thật kỹ nhé!" Bạch Cẩm Sương gật nhẹ đầu, nét mặt lịch sự mà xa cách: "Tôi sẽ về chuẩn bị kỹ!" Bạch Cẩm Sương cầm tài liệu, xoay người muốn đi ra.
Mặc Tu Nhân từ trên ghế làm việc đứng dậy: "Bạch Cẩm Sương!" Bạch Cẩm Sương xoay người, mặt vô cùng lạnh nhạt nhìn anh: "Tổng giám đốc Mặc, còn có chuyện gì nữa vậy?" Mặc Tu Nhân nhìn cô, tằng hắng một cái rồi nói: "Cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biển, em muốn đi cùng với anh hay là Lâm Thanh Tuấn, anh khá là quen thuộc với tình hình nơi đó, Lâm Thanh Tuấn thì..."
Anh nói chuyện này là muốn chủ động đưa ra một cơ hội để hai người giảng hòa với nhau.
Kết quả là, Mặc Tu Nhân còn chưa có nói xong, Bạch Cẩm Sương đã không kiềm chế được mà ngắt ngang lời anh. Suy cho cùng cô vẫn bị những lời nói tối hôm qua gây ảnh hưởng, trực tiếp lạnh như băng từ chối: "Tổng giám đốc Mặc, không cần phải làm phiên đến anh, giám đốc Lâm đã nói là sẽ đi cùng với tôi!" Mặc Tu Nhân không ngờ rằng, cũng có ngày bản thân anh lại gặp trường hợp mặt nóng dán mông lạnh, một người thì nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững, lạnh nhạt, không hề đáp lại. Nhưng suy cho cùng, những lời mà tối hôm qua anh nói quá gây tổn thương.
Mặc dù vẻ mặt anh cực kỳ khó coi, nhưng mà vẫn kìm nén giọng mà nói: "Bạch Cẩm Sương, hôm qua tôi say rượu, thật sự xin lỗi eml" Bạch Cẩm Sương mặt mày căng chặt không hề thả lỏng: "Tổng giám đốc Mặc không cần phải xin lỗi, rượu vào thì lời ra, tôi hiểu rõ ý của ngài, xin ngài yên tâm, sau này tôi sẽ không tự cho là mình đúng nữa!” Bạch Cẩm Sương nói xong, xoay người lui ra khỏi phòng làm việc, còn thật tri kỷ giúp Mặc Tu Nhân đóng cửa lại.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân xanh mét, cả gương mặt anh tuấn tràn ngập gió thổi mưa giông. Bạch Cấm Sương cũng không phải là loại người suốt ngày hối hận với những chuyện đã qua, mặc dù thái độ của Mặc Tu Nhân đúng là đã khiến cô cảm thấy tổn thương.
Nhưng suy cho cùng, cô cũng không có tư cách yêu cầu Mặc Tu Nhân phải giúp cô, chuyện của bản thân mình, mình vẫn phải tự nghĩ biện pháp. Lúc ăn cơm trưa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng không nóng không lạnh của Lâm Kim Thư khó thấy được mà xoắn xuýt: "Tớ phát hiện ra, dù mình đã tới Công ty Trang sức Đá quý Hoàng Thụy rồi, vẫn chẳng thể gặp được Lâm Thanh Tuấn, mỗi lần tới bộ phận thiết kế, anh ấy toàn ở tuốt trong phòng làm việc, Cẩm Sương, cậu nói xem, hay là tớ cũng đi tham gia phỏng vấn cho vị trí trợ lý bộ phận thiết kế trang sức đá quý nhỉ!" Bạch Cẩm Sương vẫn còn đang vắt hết óc suy nghĩ biện pháp, nghe nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu: "Gì!" Lâm Kim Thư liếc mắt là thấy được cô có chỗ không đúng: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Cả buổi trưa đầu óc cứ để đâu đâu í!" Bạch Cẩm Sương mím môi, đang tính mở miệng.
Kết quả, Lâm Kim Thư trực tiếp ngắt lời: "Nói thật, chỉ cần cậu có vẻ mặt như đưa đám này, lại còn mím môi nữa, tớ biết ngay chắc chắn cậu lại muốn bịa chuyện!" Bạch Cẩm Sương không biết phải làm sao, Lâm Kim Thư rất hiếu cô, hoặc là không nói, hoặc là nói rồi Lâm Kim Thư cũng có thể biết ngay là nói xạo.
Cô suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định nói thật mọi chuyện.
Lâm Kim Thư lông mày nhíu chặt lại: Vậy nên, cậu định làm thế nào?" Bạch Cẩm Sương nhìn về phía cô ấy, khẽ nói: "Phía Mặc Tu Nhân, tớ có muốn làm gì cũng không thể được, anh ta chắc chắn sẽ không để cho Bạch Linh Lan vào Hãng Thụy làm, nhưng mà, nếu chuyện này mà chậm trễ, bố tớ sẽ đốt bức thư mà mẹ gửi cho tớ, vậy nên, tớ muốn nhân lúc thời hạn mà ông ấy quy định chưa hết, lén lấy trộm bức thư, tới lúc đó, ông ấy không thể uy hϊếp tớ được nữa!"