Gối ôm hình người Bạch Cẩm Sương hai mắt lóe lên, cô nhìn thoáng qua mấy tờ giấy bạc hà trên bàn cà phê.
Cô chợt nghĩ đến mấy tờ giấy bạc hà ở dưới chân Mặc Tu Nhân lúc chiều.
Cảnh tượng vui vẻ kia hiện lên khiến cô rất muốn cười.
Cô đã từng nghe người quản gia kể rằng Mặc Tu Nhân rất thích ăn kẹo bạc hà, đặc biệt là vô cùng thích bóc giấy đựng kẹo.
Mặc dù cô không biết đó là sở thích gì nhưng cô luôn cảm thấy người đàn ông lạnh lùng này có một sự tương phản khó giải thích được trong việc ăn đồ ngọt.
Chỉ là lúc này, khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân cảm thấy không vui, cô mới nín cười.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương không nói lời nào.
Bạch Cẩm Sương đứng đó hai giây không thấy anh nói gì liền định đi thẳng lên lầu.
Kết quả, cô mới vừa đi được hai bước thì đã nghe thấy giọng nói không rõ vui buồn của Mặc Tu Nhân: "Em không có chuyện gì muốn giải thích với tôi sao?" Bạch Cẩm Sương dừng lại, có chút bối rối nói: "Giải thích cái gì cơ?”
Mặc Tu Nhân cau mày, giọng điệu không vui nói: "Ý của em là gì?" Bạch Cẩm Sương quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh: "Anh Mặc, tôi hoàn toàn không hiểu ý của anh”
Tuy không hiểu anh đang nói gì nhưng trong lòng cô cũng đã đoán được anh muốn đề cập đến chuyện tối nay ở trên sân thượng.
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân không khỏi hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có chút hung hăng: "Đầu tiên là Lâm Thanh Tuấn sau đó là Vân Thành Nam, hôm nay lại vướng vào Sở Tuấn Thịnh, Bạch Cấm Sương, em đang thách thức tôi đúng không?”
Cô mím môi, sắc mặt thay đổi hỏi: "Tu Nhân, có phải anh có hứng thú với tôi không?" Mặc Tu Nhân cứ như một con mèo bị giãm phải đuôi, anh lập tức đứng dậy, khuôn mặt khó coi nói: "Bạch Cẩm Sương, em đang đùa cái gì vậy?" Anh làm sao có thể quan tâm đến Bạch Cẩm Sương, anh chỉ ước gì người phụ nữ này không liên quan gì đến mình, làm sao anh có thể bận tâm đến cô cơ chứ.
Bạch Cẩm Sương cũng không quan tâm nói: "Đùa thôi, tôi cũng nghĩ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu" Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô và không lên tiếng.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, giọng điệu kiên định nói tiếp: "Anh Mặc, tôi thực sự không hiểu ý anh.
Lâm Thanh Tuấn là đàn anh cũng là sếp của tôi, còn Vân Thành Nam là bạn và một khách hàng, đây là những người tôi buộc phải sẽ tiếp xúc.
Nhưng theo những gì anh nói thì tôi cứ như thể là một người không ra gì vậy, bởi vì anh ghen nên không muốn tôi tiếp xúc với những người ấy hay là do anh quá coi thường tôi?”
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân với khuôn mặt lạnh lùng.
Dù sao cô cũng là con người, không thể cứ chịu đựng để cho anh kiểm soát mối quan hệ của mình được.
Chẳng lẽ trong mắt anh cô là một con người đáng để coi thường như vậy sao? Bạch Cẩm Sương nói rất nhiều nhưng Mặc Tu Nhân chỉ tập trung vào từ "ghen trong lời cô.- -----------------