Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Quyển 2 - Chương 15: Quét tuyết (hạ)

Ba người Đậu Lục cùng nhau ngồi bên cửa sổ, mà người tỉnh táo nhất dường như lại là hắn.

Nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, hắn có thể thấy rõ gió lạnh nổi lên, quấn theo cả bụi làm mấy căn nhà tranh dựng sơ sài gần đó bị thổi bay tán loạn.

Phần lớn đệ tử tu tiên đều trong khách điếm lớn, đồng thời phát hiện có gì không hay liền quay đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ, vừa hay trông thấy cảnh tượng ấy.

Một người nói: “Trận gió này không ổn, ai ở gần mau đóng hết cửa sổ lại!”

Không cần nói cũng biết là nguy hiểm rồi, Đậu Lục tức giận nghĩ.

Lại có người hướng hắn hô: “Triệu tiểu công tử, huynh mau đóng cửa sổ lại đi!”

Đậu Lục làm như không nghe thấy, tinh lực dồn vào dưới tay...

Chết tiệt! Ai giải thích cho hắn biết vì sao một đứa bé có thể nặng đến nỗi một người lớn như hắn cũng không nhấc lên nổi đi? Còn nữa, tên Lang Phi này đang làm gì? Y giữ hắn chặt khiến hắn không cách nào rút tay lại được.

Cho nên kêu Đậu Lục đóng cửa sổ là điều bất khả thi.

Không thể động cũng đồng nghĩa với việc trơ mắt nhìn nguy hiểm đến gần. Mà nguy hiểm kia...

Gió lớn bên ngoài không rõ từ khi nào đã biến mất, thay vào đó tuyết bắt đầu rơi. Tuyết trắng xóa ồ ạt rơi, nhẹ như lông ngỗng, chậm rãi bay bay trên không trung, chưa qua một khắc mặt đất bên ngoài đã phủ một tầng tuyết mỏng.

Mọi người trong khách điếm đều thu mình lại một góc, đồng loạt tránh xa những nơi hở ở đây. Mặc kệ cửa chỗ Đậu Lục vẫn mở, chẳng ai tiến lại thay hắn đóng giúp, nhưng không ai bảo ai tất cả đều dựa vào nó để quan sát tình hình bên ngoài.

Sau khi tuyết đã rơi được một tầng thì ngừng, qua chừng một khắc lại tiếp tục xuất hiện. Bầu trời âm u trắng xóa.

Tiểu nhị vắt khăn trên vai, rụt đầu rụt tay vào sâu trong lớp áo, khóe miệng run rẩy, răng môi va vào nhau lập cập vì lạnh. Hắn xoa xoa tay, nói: “Hôm nay sao lại lạnh như thế, còn có tuyết. Đã mười năm kể từ khi tôi đến đây chưa từng được thấy tuyết rơi một lần!”

Niệm Hoa từ đâu bước ra, quay đầu nhìn đám người chen nhau đứng chật trội: “Xếp thành hàng, các ngươi đến đây để theo ta làm nhiệm vụ!”

“Nhiệm vụ gì?” có người hỏi.

“Quét tuyết!” Đỗ Yến bước lên, nói: “Mọi người xếp thành một hàng đã sớm định sẵn, Triệu tiểu công tử, phiền cậu giúp chúng tôi một chút”

Đậu Lục tiếp tục vờ như không nghe thấy. Buồn cười, không cả đứng dậy được, thế thì giúp các người thế nào? Hắn quay đầu nhìn ra cửa, có chút ngạc nhiên.

Nếu hắn không hoa mắt, vậy thì có một nữ nhân đang từ trong màn tuyết dày đặc đi đến.

Nàng khoác lớp áo lông thú màu trắng, nếu không phải vì môi đỏ tóc đen quá mức nổi bật, có lẽ thân ảnh nàng sẽ hòa luôn vào trận tuyết này.

Mà mỗi bước chân nàng tiến lại gần, trực giác Đậu Lục liền mách bảo không tốt.

“Mau đóng cửa lại!” có người bỗng la lên, không gian đột ngột trở nên hỗn loạn.

Đồng Quan Quan là người đầu tiên di chuyển, bất ngờ tách khỏi đoàn người chạy nhanh về phía Đậu Lục muốn đóng cửa, chẳng qua đi chưa được bao xa đã bị ai đó kéo lại. Mọi người

trơ mắt nhìn cảnh trước mắt, đám đông không nhịn được co lại thành một đoàn nhỏ hơn ban nãy.

Trước cửa sổ, có một nữ nhân đang nhàn nhạt tựa vào, môi đỏ tóc đen, mắt phượng mày ngài, làn da trắng đến trong suốt như người mắc bệnh bạch tạng.

“Ta làm xổng mất một tên tù nhân rồi” nàng ta nói: “Ta cảm thấy hắn hình như đang ở đây”

Người đi dò thám ban nãy nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thấy nữ nhân kia, mặt thoắt cái đã biến xám, trợn mắt trực tiếp ngất đi. Trước khi ngất còn run rẩy nói vài từ: “Ả... là điều khiển tuyết...”

Quả nhiên không tốt! Đậu Lục 囧rz tám đời tổ tông nhà huynh đệ Lang Phi cùng Trữ, lúc quan trọng lại cố tình làm rào cản không cho hắn chạy mất! Đây là vô tình hay là mưu đồ của mấy người thế hả? Muốn ta chết mới thỏa mãn sao?

[Điểm may mắn: +10]

Ơ đậu, liên quan gì ở đây?

“Nhưng mà cút đi cũng không sao, ta thấy ở đây có một người rất tốt” ánh mắt của tuyết y nữ tử phiêu về phía Đậu Lục đang trợn mắt cá chết nhìn nàng...

[Điểm may mắn: +20]

Má, cái gì thế! Điểm may mắn này không phải tính trên người Liên Không sao? Y trốn ở đâu, bao ngày biệt tích đến lúc thấy ta chết mới bắt đầu mở tiệc ăn mừng đúng không!

Cánh tay vươn đến, bàn tay lạnh như băng chạm vào vai Đậu Lục, qua vài lớp áo vẫn cảm nhận được độ lạnh thấu xương, cả người hắn lập tức căng cứng, sống lưng lạnh buốt.

Đậu Lục quay đầu cầu cứu trợ.

Một đoàn người trong khách điếm tròn mắt nhìn hắn, có người thấy ánh mắt hắn liền cúi đầu, có người khẽ chắp tay nói hắn bảo trọng.

Mà Yến Thanh Bạch lại là người đầu tiên mang kiếm phóng đến, tốc độ nhanh như chớp, lại không ngờ nữ nhân kia còn nhanh hơn, vội vã rụt tay lại.

“Triệu sư huynh, mau chạy đi!”

Ngươi bảo ta chạy thế (éo) nào bây giờ!

Đậu Lục biết hai người ở gần hắn đang cố tình gây khó dễ, mày nhíu chặt. Bọn họ muốn làm gì?

Bên kia Yến Thanh Bạch đã nhảy ra ngoài cùng tuyết nữ nhân đánh nhau, ở trong chỉ còn lại Niệm Hoa có thể quản mọi thứ.

Niệm Hoa nhìn về phía Đậu Lục, nheo mắt lại có thể thấy được hắn đang bị vầng sáng mờ nhạt bao phủ.

Bọn họ đang có âm mưu gì? Niệm Hoa tay kết ấn, nhún chân nhảy qua ba cái bàn lớn, lúc đến gần nhóm ba người tay đã cầm một thanh kiếm băng, ánh sáng chiếu vào lóe lên sắc lạnh lợi hại, nhấc kiếm xé rách không khí.

Máu đỏ bắn ra, Lang Phi nguyên bản đang ngủ từ khi nào đã mở trừng mắt, kéo Đậu Lục nhảy ra khỏi tầm vung kiếm của Niệm Hoa, trên mặt bị rạch một đường chảy máu.

Thoáng một cái trong khách điếm phảng phất mùi hôi thối, mặt Lang Phi theo tốc độ thời gian chậm rãi biến hóa, ngũ quan đột nhiên trở nên vặn vẹo.

Mùi hôi thối ngày càng nồng đậm, mặt Lang Phi cũng theo đó mà cháy bùng lên.

Mọi người che mũi, có người nói: “Mẹ nó, cái mùi gì mà kinh quá!”

Lại có vài người tiếp lời: “Giống mùi thịt thối rữa! Tử, tử thi!?”

Mà Đậu Lục đứng gần, loại mùi tanh tưởi này thẳng thừng xộc vào mũi, nhịn không được ho khan vài bận.

Trữ nắm tay Đậu Lục, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lang Phi, sau đó lại nhìn về phía thanh kiếm của Niệm Hoa.

Lưỡi kiếm dán bùa! Bùa vàng theo vết máu chậm rãi hóa nâu rồi đột ngột phừng phừng bốc cháy, kiếm gãy rời một đoạn, rơi xuống đất tức khắc hóa thành hư vô.

Kể ra thì dài nhưng động tác hai người đều rất nhanh. Nhìn cảnh này người chưa từng trải sắc mặt đều sợ đến trắng bệch, vẫn có người bình tĩnh hơn quan sát biến hóa.

Mặt Lang Phi rõ ràng đã cháy đen, nhưng không hề có dấu hiệu ngã xuống. Đậu Lục hơi sợ, xác chết hả? Hắn thử rút tay, không rút được! Ngược lại còn bị người ta ôm vai! Rồi, còn đột nhiên bị bế kiểu công chúa!

Đậu Lục bị dọa sợ liền la lên: “Cứu mạng!”

Mà Lang Phi (?) lại như không quan tâm, y nhanh chóng bế hắn lên, nhấc chân nhảy qua cửa sổ, bỏ chạy!

Đậu Lục nhìn qua cánh tay Lang Phi (?), Trữ, đứa nhỏ kia cũng theo sau nhảy một cái liền lóe lên ánh hồng hóa thành thiếu nữ, lớp da bé tí bị xé rách bay bay rồi hạ trên bệ cửa sổ...

Lang Phi (?) liếc mắt, Trữ (?) hô một câu: “Đi!” tuyết y nữ tử lập tức hạ một quyền, đạp Yến Thanh Bạch bay đi.

Niệm Hoa nhảy lên thành cửa sổ rồi đáp đẹp xuống. Trước đó còn giẫm lên lớp da thiếu nữ bỏ lại, lớp da mỏng manh liền hóa tro, vừa hay đỡ được Yến Thanh Bạch từ đằng kia bay đến.

Hắn lạnh lùng liếc mắt sư đệ, thấy trên người thương tích không nhiều thì gạt sang một bên.

Người chật vật ngược lại mới là tuyết nữ tử. Nàng theo tiếng hô của thiếu nữ, lập tức cùng ba người kia bỏ chạy. Tuyết nơi đây hóa thành vùng nước lạnh lẽo.

Niệm Hoa nhìn theo thân ảnh họ đều bay đi, quay đầu nói với Đỗ Yến đứng bên cửa sổ: “Ta đuổi theo bọn chúng, muội phân phó mọi người đi dọn nước, sau đó đến ngôi làng kia quét tuyết!” dứt lời liền phóng đi luôn.

Yến Thanh Bạch từ dưới đất đứng dậy, khắp người toàn nước, chật vật không tả siết. Hắn vỗ y phục vài cái, y phục lại trở về như trước. Quay lại gật đầu với Đỗ Yến, theo Niệm Hoa đuổi lên trời cao.