Ba người chậm rãi tiêu sái lên đường, nhưng dù chậm vẫn có ngày đi đến đích, ba ngày sau khi ba người tới cái sơn động phát sáng mà Điền Hân tìm được vẫn còn ban ngày cho nên nhìn không ra có gì đặc biệt hơn nơi khác, nhưng Điền Hân đối nơi này đã khắc sâu trong trí nhớ nên tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.
Ba người đứng ở cửa động, trong lòng Điền Hân và Ryan đều rất khổ sở, chăm chú nhìn đối phương không nói gì, Điền Điềm tựa hồ cũng cảm nhận được mẹ phải rời khỏi, không chịu ở yên trong lòng Ryan, giãy dụa muốn Điền Hân ôm bé.
Điền Hân đón lấy con gái, ôm vào trong ngực dịu dàng dỗ rồi vén áo cho con bú sữa lần cuối.
Đợi đứa nhỏ ăn no, dằn lòng quả quyết đặt bé vào trong tay Ryan, sau đó cũng không quay đầu lại vọt vào trong động. Nước mắt không khống chế được rơi xuống, nàng phảng phất nghe thấy tiếng khóc lớn của con gái trong người phía sau. Nhưng nàng không quay đầu lại, cũng không thể quay đầu.
Ryan ôm chặt Điền Điềm bảo bối nhi, nhìn Điền Hân biến mất trong sơn động, trong lòng ngủ vị phức tạp, khoảng thời gian ở chung với nàng từng chút từng chút chạy qua trong đầu, có ngọt ngào, thống khổ, cũng có thương tâm, khoái hoạt...
Hắn không kiềm được cười khổ, hai giống cái làm cho hắn động tâm, một không thể yêu, một không thể ở lại, xem ra hắn kiếp này nhất định một mình vượt qua.
Trong lúc đang buồn bã đột nhiên nghe thấy trong sơn động có tiếng bước chân truyền ra, Ryan có chút không thể tin nhìn về phía cửa động, trái tim khẩn trương muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hắn hi vọng là Điền Hân sẽ chạy đi ra nói với hắn nàng luyến tiếc hắn và cục cưng rất nhiều, nàng nguyện ý lưu lại.
Bóng người đang chạy đến kia càng ngày càng rõ ràng, tim Ryan đập thình thịch.
Ông trời dường như nghe thấy lời cầu nguyện của hắn, người chạy đến ngày càng gần quả nhiên là Điền Hân làm cho Ryan kích động đến toàn thân không thể cử động, hắn sợ này hết thảy đều là mộng, hắn vừa cử động sẽ mộng tỉnh, nàng liền biến mất không thấy nữa.
Điền Hân chạy tới bên cạnh Ryan, một phen ôm hắn thắt lưng ô ô khóc lên, Điền Điềm bảo bối nhi thấy mẹ khóc, tiểu gia khỏa bị sợ hãi cũng lớn tiếng khóc theo.
Ryan bị tiếng khóc làm bừng tỉnh, mới cảm nhận được tất cả không phải mộng mà là thật, hắn gắt gao ôm Điền Hân và con gái, xúc động suýt nữa rơi lệ.
Điền Hân nghe tiếng con khóc, vội vã nín khóc đau lòng ôm nó vào ngực nhẹ vỗ vỗ, thút thít nghẹn giọng dỗ.
Điền Điềm bảo bối nhi được mẹ khẽ dỗ dừng tiếng khóc, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Mà cảm xúc của Ryan cũng đã ổn định lại, một lòng thấp thỏm dò hỏi: “Em không đi?”
Điền Hân hướng hắn gật gật đầu, Ryan có chút không thể tin được tiến thêm một bước xác nhận nói: “Không bao giờ đi nữa?”
Điền Hân lại gật đầu, hướng hắn nhẹ nhàng mỉm cười, khàn giọng nói:
_“Không bao giờ…Đi nữa rồi.”
Ryan vui sướиɠ như mất đi rồi tìm lại được, không cần biết nàng vì sao không rời đi, là vì không thể rời đi hay là luyến tiếc không nỡ rời đi. Hắn không muốn truy cứu, chỉ cần nàng trở lại là tốt rồi.
Hắn kích động ôm chặt nàng, cúi đầu cách cục cưng xúc động hôn lên môi nàng, cảm xúc của Điền Hân lúc này cũng thực kích động, nhiệt tình hôn lại hắn, Ryan vốn đã không còn tự chủ, nàng đáp lại không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu làm cho du͙© vọиɠ của hắn bị trêu chọc hoàn toàn, tay ôm thắt lưng nàng càng thêm chặt.
Đột nhiên có tiếng cục cưng khóc nỉ non khiến cho hai người đang chìm đắm trong kí©ɧ ŧìиɧ bừng tỉnh, hai người lập tức tách ra đồng thời cúi đầu nhìn vào cục cưng đang khóc, thì ra vừa rồi bị Ryan ôm thật chặt cục cưng bị đau mới khóc lên.
Điền Hân vội vàng vỗ về cánh tay nhỏ bị đau của cục cưng, nhẹ giọng dỗ, mãi đến khi bé ngừng khóc nỉ non lại ngủ tiếp mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt nàng lơ đãng nhìn đến nhánh cây nhô cao dưới hạ thân được quấn da thú của Ryan, ngượng ngùng
tránh né.
Ryan bây giờ cả người khô nóng khó nhịn, thầm nghĩ đem nàng đặt ở dưới thân hung hăng một phen, cho nên nhìn xung quanh tìm nơi thích hợp để giao hoan, đột nhiên nhớ tới lần trước từng đi qua ôn tuyền, thế là đón lấy cục cưng trong lòng Điền Hân, kéo tay nàng bước nhanh đi hướng về ôn tuyền.
Điền Hân tất nhiên biết hắn muốn làm gì, hơn nữa vừa trải qua mất rồi lại có, thâm tâm nàng cũng muốn thỏa mãn nhu cầu cấp thiết của hắn, thế là đỏ mặt ngoan ngoãn để hắn kéo đi.
Rất nhanh tìm được ôn tuyền lần trước đã tới, Điền Hân như là trở lại chốn cũ, lần trước nàng và hắn tới nơi này vì muốn thuyết phục hắn để nàng đi, mà lần này đến để chúc mừng nàng lưu lại, thật sự là việc đời khó đoán a.
Khi Điền Hân đang cảm khái, Ryan đã tìm được tảng đá lớn bằng phẳng ở bên bờ, đem cục cưng thu xếp ổn thỏa sau đó một phen kéo da thú trên người xuống, tiếp theo hai ba cái liền đem quần áo Điền Hân cởi sạch, Điền Hân còn chưa kịp thẹn thùng đã bị hắn ôm bước vào trong ôn tuyền.
Ryan gắt gao đè nàng đè trên vách đá ở ôn tuyền, một tay chế trụ sau gáy nàng, bá đạo hôn xuống.
Cái lưỡi linh hoạt hung hãn cuốn lấy lưỡi Điền Hân, không ngừng hút.
Điền Hân nhu thuận vươn tay bám lấy cổ hắn, nhiệt tình hôn lại, Ryan liếʍ chưa đủ hôn không buông tha bất cứ ngõ ngách nào xâm nhập vào trong khoang miệng nàng, thậm chí còn muốn xâm nhập vào nơi cuống họng sâu nhất của nàng làm Điền Hân không chịu nổi phát ra tiếng rêи ɾỉ kháng cự.
Lúc này Ryan mới hơi lùi ra một chút nhưng lại càng ra sức mυ'ŧ lấy, bàn tay to cũng không chịu dừng ở thắt lưng mà bắt đầu di động ở trên người nàng.
Cho đến khi đυ.ng chạm tới hai luồng mềm mại trước ngực nàng thì mới dừng lại rồi không ngừng vuốt ve, trêu đùa làm cho Điền Hân thở gấp liên tục.
_“Bảo bối, tiểu bảo bối của anh…” Đã xong một nụ hôn dài đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoa huyệt Điền Hân đã âm ướt, bàn tay Ryan bắt đầu đi xuống thăm dò độ ướŧ áŧ, cảm thấy không sai biệt lắm liền gấp rút dùng hai ngón tay mở ra cửa hoa huyệt, định đem đại nhục bổng đã sớm trướng đau đẩy vào hoa huyệt.
_“Ư...” Điền Hân đột nhiên xoay thắt lưng lẩn trốn, làm cho Ryan bổ nhào vào khoảng không, bất mãn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía nàng, hỏi: “Làm sao vậy, sao không cho anh đi vào?”
Mặt Điền Hân đỏ bừng, có chút ngượng ngùng lẩm bẩm nói:
_“Nước...Nước tràn vào.”
Ryan vừa nghe ánh mắt đột nhiên sáng lên, một bàn tay giữ chặt eo nàng eo nhỏ không cho nàng cử động nữa, tay kia thì duỗi xuống, ngón tay chen vào hoa huyệt khép kín của nàng, cố gắng mở rộng cửa huyệt làm cho nước ôn tuyền tràn vào tiểu huyệt càng nhiều, rồi cầm lấy đại nhục bổng sau khi rút ra ngón tay ra liền đem qυყ đầυ cực đại chậm rãi cắm vào tiểu huyệt để cho tất cả nước bị vây kín ở bên trong.
_“A...Ryan...Rất trướng...Căng quá...Rút ra...Trước...A...” Bởi vì bên trong hoa huyệt chứa đầy ôn tuyền cho nên chỉ cần đại qυყ đầυ tiến vào, Điền Hân liền cảm thấy rất căng cứng mà hắn lại không ngừng đẩy đại nhục bổng vào bên trong, nước bị hắn đẩy tất cả đều chảy vào cửa tử ©υиɠ, bị áp lực mạnh mẽ như vậy ép bức làm cho Điền Hân khó nhịn không được xoay thắt lưng định lẩn trốn.
_“Ngoan, ôm chặt anh, em sẽ thích...” Ryan nâng chân nàng vòng lên hông hắn, sau đó chậm rãi đẩy đại nhục bổng mạnh vào để bảo đảm nước bên trong không bị thoát ra.