Điền Hân hoảng sợ, nửa củ khoai lang ăn dở đang cầm trên tay rớt lên giường. Vừa ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy người mới tới là Chelsea.
Vẻ mặt Chelsea đầy kích động đi nhanh vào cửa, không nói năng gì liền kéo Điền Hân đi ra ngoài. Điền Hân không kịp đề phòng bị y kéo một cái lảo đảo suýt ngã từ trên giường xuống. May mắn Ryan nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, Chelsea bực tức tiến đến nắm cổ tay của nàng.
Ryan bất mãn nhìn Chelsea giận dữ hét: “Anh muốn làm gì, cô ấy đang có thai đấy?”
Tình hình cấp bách làm cho đầu óc Chelsea rối tung, quên mất Điền Hân đang mang thai nên đi lại không tiện. Bị Ryan tức giận quát to mới đột nhiên nhớ ra mình suýt nữa gây ra họa lớn. Nhưng cả người Mộ Sa toàn là máu làm cho y lo lắng nên mới như vậy, vội vàng nói: “Cô mau đi xem Mộ Sa một chút, cô ấy chảy máu rất nhiều, bụng cũng rất đau, Kreider cũng không biết phải làm gì. Mau, đi nhanh lên.” Chelsea vừa nói vừa định cầm cổ tay Điền Hân kéo đi, lại bị Ryan cản lại, Ryan ôm Điền Hân vào trong lòng, khiến Chelsea không cách nào kéo Điền Hân đi được. Tuy nghe Mộ Sa chảy nhiều máu Ryan cũng rất lo lắng nhưng điều hắn quan tâm nhất vẫn là thân thể của Điền Hân.
Thôi chết, Mộ Sa có thể sẽ sinh non, đây là điều đầu tiên Điền Hân nghĩ đến. Nàng ở trong ngực Ryan vội vàng nói: “Nhanh ôm em qua chỗ Mộ Sa, cô ấy có khả năng sinh non.” Nếu để nàng tự đi chỉ sợ không còn kịp nữa.
Ryan nghe theo lập tức ôm nàng đi đến nhà Chelsea. Điền Hân vừa vào đến cửa liền nghe thấy tiếng Mộ Sa la khóc: “A a…Đau quá…Đau quá a…A…Đau…Ô ô...” Ngẩng đầu lên vừa thấy, Mộ Sa đang nằm ở trên giường, lớn tiếng kêu khóc, xung quanh là vài thú nhân đang đứng, tất cả đều bó tay không biết phải làm gì. Kreider rõ ràng cũng bất lực, mồ hôi đầm đìa, tình huống này lần đầu tiên hắn gặp phải.
Điền Hân giãy dụa từ trên người Ryan đi xuống, vội vàng chạy đến bên giường, vừa vặn có người lủi qua đưa nàng vội tới giường. Chelsea nắm chặt tay Mộ Sa, nhìn nàng đau đớn khổ sở y đau lòng muốn chết, nghe nàng la khóc, trong lòng y như có vết dao cứa vào, hốc mắt Chelsea đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào nỉ non:
_“Mộ Sa, bà xã, em cố gắng chịu đựng, Điền Hân đến rồi, nhanh thôi sẽ không đau nữa, em cố gắng chịu đựng một chút. Anh ở đây, anh ở đây với em, anh sẽ ở đây với em.”
_“Ô ô…Đau quá a…Em không muốn sinh, không muốn sinh…Chelsea, em đau quá…Ô ô...” Từ trong bụng Mộ Sa truyền đến từng cơn đau dày vò, chợt nghe tiếng Chelsea nhịn không được ủy khuất khóc òa lên.
_“Được…Không sinh…Không sinh...” Đôi mắt Chelsea ẩm ướt, nghe nàng kêu la thê lương như vậy, y đau lòng không chịu được, sớm biết sinh đứa nhỏ sẽ làm nàng ấy thống khổ như vậy, y cam tâm tình nguyện không cần sinh con nối dõi.
Chelsea đứng đó làm Điền Hân không thể nào lại gần, nàng nhìn Ryan đang đứng ở bên cạnh ra hiệu cho bọn họ đưa Chelsea ra ngoài.
Kỳ thật Điền Hân chưa bao giờ đỡ đẻ, nhưng cũng thấy qua giống cái thú nhân sinh con, coi như nàng cũng có kinh nghiệm, tình huống trước mắt xem như làm cho ngựa chết thành ngựa sống.
Nàng dặn dò vài giống cái thú nhân kinh hãi choáng váng đang đứng bên ngoài chuẩn bị chút nước ấm cùng da thú sạch sẽ mang lại đây. Sau đó tiến tới chỗ Mộ Sa, trấn an: “Mộ Sa là tôi đây, Điền Hân đây, đừng sợ, không có chuyện gì đâu, sinh đứa nhỏ đau như vậy cô chịu đựng được nãy giờ là tốt rồi, chắc chắn đứa nhỏ sẽ ra thôi, nào, hít sâu, tốt, sau đó dùng sức, dùng sức…”
_“Tốt, hít sâu, lại dùng lực...”
_“Dùng sức...”
Điền Hân cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng nàng xem trên tivi mấy bà đỡ đều làm như, chắc là đúng rồi.
_“Um…Đau quá…Thật là khó chịu…Điền Hân...Có phải tôi sắp chết rồi hay không? A...” Cơn đau ập đến làm cho Mộ Sa đau đớn vô cùng, Mộ Sa cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, nước mắt không nhịn được chảy xuống, có phải nàng sắp chết hay không? Nhưng nàng còn rất luyến tiếc a, luyến tiếc Chelsea, nàng cũng luyến tiếc đứa nhỏ còn chưa sinh ra này, nàng biết sinh đứa nhỏ rất đau, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đau đớn này vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Điền Hân cảm thấy lo lắng, ngoài cửa lúc này truyền vào tiếng gõ cửa rất lớn cùng với tiếng gào thét của Chelsea, rõ ràng Ryan cùng Kreider sắp không khống chế được Chelsea.
Trong lòng Điền Hân như có lửa đốt, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống, sinh đứa nhỏ vốn rất nguy hiểm huống chi lại sinh ở nơi lạc hậu không có điều kiện chữa trị. Hơn nữa Mộ Sa sinh non, nàng sợ, nàng sợ có điều gì xấu xảy ra, nhưng nàng không được phép buông xuôi. Nàng dụi dụi mũi, mỉm cười trấn an nói: “Cô nói bậy cái gì đó, đừng quên, tôi còn muốn làm thông gia với cô, nhanh chút, dùng sức chút, sinh con rể tôi ra, nhanh chút, tôi thấy đầu của đứa nhỏ rồi, đừng dừng lại, dùng sức, dùng sức a.”
Thật ra Điền Hân căn bản chưa thấy cái gì cả, hơn nữa bụng của nàng quá lớn cũng khom không được tới thắt lưng. Nàng nói như thế chẳng qua chỉ để an ủi Mộ Sa.
_“A…A...” Mộ Sa liên tục bị cơn đau tra tấn, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nhưng rồi lại bị Điền Hân đánh thức, tiếng la của nàng càng ngày càng yếu, nhưng đứa nhỏ vẫn chưa hề có chút động tĩnh, hai giống cái thú nhân hỗ trợ ở bên cạnh, vẫn lắc đầu lia lịa chưa thấy gì. Điền Hân cảm thấy có chút tuyệt vọng, đã lâu như vậy đứa nhỏ vẫn chưa ra, nếu cứ như vậy phải mau chóng mổ, nhưng nơi này không có dao giải phẫu, cũng không có đồ vật khử trùng, căn bản không có cách nào giải phẫu được, chẳng lẽ, chẳng lẽ…Nàng thật không dám tưởng tượng.
Giờ phút này ngoài phòng đã không còn tiếng động, Chelsea hẳn là bị Ryan cùng Kreider dùng biện pháp gì đó làm hôn mê bất tỉnh, bằng không cũng sẽ không im lặng như thế.
_“A a a...” Không gian đang yếu ớt bỗng có tiếng rêи ɾỉ thê lương, Mộ Sa cảm thấy trong bụng có cái gì cuồn cuộn dâng lên, nàng hung hăng dùng sức.
_“Thấy đầu, thấy đầu rồi.” Giống nhân thú cái phụ trách ấn chân hai bên kinh hỉ kêu lên.
Thấy đầu? Mộ Sa như được tiếp thêm động lực, dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng vài lần, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, bụng như rỗng không, ít nhiều cũng rất đau nhưng vẫn cố gắng hết sức, chợt trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
_“Sinh rồi, sinh rồi.” Mọi người vui mừng la lớn, Điền Hân chợt không nghe tiếng Mộ Sa, bàn tay run rẩy để lên mũi của nàng ấy xem xét.
_“Ha...” Cũng may, còn có hơi thở, Điền Hân thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ấy là mệt ngất đi thôi. Lau mồ hôi trên đầu cho Mộ Sa, đắp da thú lên, rồi Điền Hân đứng dậy theo chân bọn họ đi xem tiểu bảo bảo mới sinh.