Nghe hắn bằng lòng thả nàng đi, Điền Hân vừa vui sướиɠ vừa cảm thấy mất mát khó tả, miễn cưỡng đè nén tình cảm phức tạp này, nghĩ đến phải đợi chín tháng mười ngày mới có thể sinh hạ đứa bé, thời gian này không phải là ngắn, vừa định mở miệng, đã bị Ryan ngắt lời nói: “Anh chỉ có một yêu cầu này.”
Tay Điền Hân không tự chủ sờ xuống bụng mình, từ sau khi biết mình mang thai, nàng vẫn cảm thấy xúc động nôn nóng trong lòng, nàng sợ bản thân luyến tiếc đứa nhỏ, cho nên vẫn không chịu thẳng thắn thừa nhận sự tồn tại của nó, bây giờ ngẫm lại, sinh nó ra, để lại cho Ryan nuôi nấng tựa hồ là lựa chọn tốt nhất, thế là chậm rãi gật đầu.
Ryan thấy nàng gật đầu, mặt không thay đổi rút đại nhục bổng từ trong hoa huyệt nàng ra, sau đó lên bờ mặc quần áo, chỉnh trang xong, lẳng lặng đứng trên bờ chờ Điền Hân.
Không được hắn ôm ấp, Điền Hân tuy rằng ngâm người trong suối nước nóng những vẫn cảm thấy lạnh lẽo, sự lạnh lẽo từ đáy lòng, làm nàng không nhịn được rùng mình. Ngâm mình trong ôn tuyền một hồi, sau đó lấy tay rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong, không chút khí lực đi về phía bờ, nàng cố hết sức leo lên bờ, nhưng cơ thể vừa bị hung hăng yêu thương suy yếu vô cùng, đành phải cầu cứu nhìn về phía Ryan.
Ryan bất đắc dĩ thở dài, vươn tay kéo nàng ra khỏi suối nước nóng, hắn vẫn mãi không thể nhẫn tâm với nàng, cho dù nàng một lòng muốn rời xa hắn.
Nhìn Điền Hân mặc quần áo chỉnh chu rồi, Ryan xoay người đi trước về phía thôn, Điền Hân nhìn bóng dáng hắn, có chút ủy khuất mếu máo, chạy chậm bước theo.
Thời điểm hai người rời thôn cực kì cao hứng phấn chấn, ngọt ngào nồng nàn, nhưng thời điểm trở về lại thành trầm trầm sặc mùi tử khí, một trước một sau, Mộ Sa đang ở trong khu vườn nhỏ nhìn thấy, lấy làm lạ la lớn:
_“Điền Hân.”
Điền Hân nghe thấy có người kêu tên nàng, dừng bước, ngoái đầu nhìn thoáng, thì ra là Mộ Sa, quay đầu về hướng Ryan, vừa vặn Ryan cũng quay đầu nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Ryan lại không chút thay đổi quay đầu đi, tiếp tục bước về nhà.
Đối với thái độ lạnh như băng của hắn, Điền Hân rất khó chịu. Tuy rằng biết Ryan như vậy với nàng cũng là nàng tự tìm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên cảm giác mất mát tột cùng.
Vì không muốn về nhà đối mặt với thái độ lạnh lùng của hắn, Điền Hân xoay người đi theo Mộ Sa, Mộ Sa thân thiết hỏi: “Cô và Ryan xảy ra chuyện gì vậy? Thời điểm đi ra ngoài không phải rất thân thiết sao?”
Điền Hân lắc đầu, nói có lệ:
_“Không cái gì, anh ấy với tôi không có gì.” Không biết vì sao, chuyện giữa nàng và Ryan, Điền Hân không muốn nhiều lời, có lẽ chính lương tâm nàng cũng cho rằng mình không đúng.
Mộ Sa thấy nàng không muốn nói, cũng không truy vấn, trấn an nàng một hai câu, bảo Ryan tính tình tốt lắm, nói vài ba câu dễ nghe, là có thể tùy ý sai bảo hắn.
Điền Hân gật đầu sau đó chỉ một gốc cây mạ lảng sang chuyện khác hỏi: “Đây là cái gì?”
Nói đến cây mạ kia, ánh mắt Mộ Sa lập tức sáng lên, hưng trí bừng bừng giải thích: “Đây là bông mạ, năm trước tôi thu hoạnh được một ít, còn đây là cây bông, năm nay nhiều hơn một ít, nói không chừng đến mùa thu đủ may áo mặc, còn nữa ở đây còn có khoai lang, còn có…”
Nhìn Mộ Sa hưng phấn chỉ từng gốc cho nàng xem, Điền Hân trong lòng xúc động, chín tháng sau nàng phải rời khỏi nơi này, nàng cũng nên cố gắng nổ lực cải thiện cuộc sống nơi này, dù sao tương lai cục cưng nàng cũng sinh sống ở đây, hơn nữa Ryan cũng sẽ vẫn sinh sống tại nơi này.
Nói là làm liền, Điền Hân hỏi Mộ Sa nhà thầy thuốc trong thôn ở đâu, Mộ Sa hoảng sợ cho là nàng lại có ý bỏ đứa bé, mãi đến khi Điền Hân giải thích, nhà nàng là trung y thế gia, tuy rằng không được chân truyền, nhưng biết về y dược không ít, chỉ là dược tính thực vật nơi này không rành, muốn đi kiếm thầy thuốc tìm hiểu.
Nghe Điền Hân giải thích, Mộ Sa yên tâm, tự mình dẫn Điền Hân đi đến nhà Kreider.
Kreider trùng hợp cũng đang ở nhà, nghe Điền Hân nói xong, Kreider quả thực rất vui sướиɠ. Thú nhân trong thôn rất lười, không người nào muốn cùng hắn nghiên cứu thảo dược thực vật, cho nên y thuật cao thấp trong thôn đều chỉ nhờ hắn, không ai để tham thảo nghiên cứu, quả thực rất buồn chán.
Bây giờ Điền Hân chủ động yêu cầu thỉnh giáo y thuật hắn, thật sự hắn vui mừng đến phát điên, hai người nhất thời tán gẫu quên thời gian, mãi đến khi tối rồi vẫn chưa dừng lại. Mộ Sa ngồi trên ghế bên cạnh nghe ngủ quên mất, vậy mà hai người kia vẫn không hề phát hiện ra, cuối cùng vẫn là Chelsea về nhà không thấy Mộ Sa, tìm đến cắt ngang câu chuyện của hai người.
Mộ Sa bị Chelsea ôm về nhà, Điền Hân nhìn nhìn sắc trời, cũng không sớm, thế là hẹn Kreider mai đến học tập, sau đó đứng dậy về nhà.
Thời điểm về nhà Ryan đã nằm trên giường ngủ, cơm chiều để trên bàn, cũng không biết hắn đã ăn chưa. Điền Hân ăn vội vàng, tắm rửa qua loa rồi leo lên giường, nằm xuống cạnh Ryan.
Vòng tay ấm áp nàng mong chờ hằng ngày không còn nữa, Điền Hân cảm thấy không thích ứng được, cứ thế trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ nổi.
Thế là nàng chủ động dựa vào, ôm lấy thắt lưng hắn, mặt áp sát lưng Ryan, lẩm bẩm nói: “Ryan, anh đừng như vậy, anh như vậy lòng em buồn bã khổ sở, chúng ta hãy vui vẻ bên nhau chín tháng đi, cho em hồi ức tốt đẹp để sau này nhớ lại.”
Ryan nghe vậy vèo một cái, xoay người đè lên nàng, "Xoẹt" một tiếng xé rách quần áo nàng, rống lên: “Em không phải cái gì cũng không cần sao, không cần anh, không cần cục cưng, vậy em còn muốn nhớ lại làm gì, lưu lại làm gì.”
Nói rồi kéo hai chân nàng ra, không hề báo trước động thân mà vào, Ryan phẫn nộ đau thương trừng mắt nhìn thân hình nhỏ bé phía dưới, thắt lưng hưng hăng luật động, ra sức va chạm hoa huyệt nàng.
_“Ư…” Điền Hân cảm giác hạ thể đau đớn giống như bị xé rách, đau đến độ chảy nước mắt, đau đớn mãnh liệt làm nàng tỉnh táo, cảm nhận được trái tim Ryan so với nỗi đau cơ thể nàng còn đau hơn.
Đau lòng khôn nguôi dâng trào, Điền Hân cố nén cảm giác đau đớn nơi hoa huyệt, đung đưa vòng eo phối hợp với hắn, vươn cánh tay bám lấy bờ vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn nghẹn ngào nói:
_“Ryan, thực xin lỗi, Ryan, thực xin lỗiThực xin lỗi...”
Từng lời xin lỗi nghẹn ngào kia, chậm rãi xua tan cơn tức giận của Ryan, động tác hắn dần dần dịu dàng hơn, đôi môi ẩm ướt nóng ấm khẽ hôn lên làn da trắng nõn của nàng, ngón tay ôn nhu vuốt ve hai má nàng, cất tiếng khẩn khoản cầu xin: “Ở lại với anh được không?”
_“Em…” Điền Hân nghẹn lời, giờ này khắc này nàng thật sự rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh ông nội hai mắt đẫm lệ, lại làm cho nàng không thể không cứng rắn.
Ryan đợi nửa ngày không thấy nàng trả lời, thất vọng ưỡn thắt lưng, mãnh liệt rút ra chọc vào, động tác mạnh mẽ tra tấn, như muốn phát tiết nỗi thất vọng đau thương trong lòng mình.