Chương 42: Anh rể bắn tận tử ©υиɠ. (H) - Vụиɠ ŧяộʍ yêu đương ở cầu thang bộ.
Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Cơm chiều còn chưa ăn xong, ba Tống đã gục xuống, mẹ Tống sợ ông bị xấu mặt, nhanh chóng đỡ lên tầng trên.
Mà Chu Chính cũng uống không ít, mặc dù không say khướt, nhưng mặt cũng đỏ tưng bừng vì rượu, anh đứng dậy, đầu hơi choáng váng.
“Đêm nay em muốn ngủ cùng Tiểu Vũ.” Tống Viện đỡ eo, đẩy ghế dựa ra.
“En về phòng ngủ nghỉ ngơi đi, anh ngủ trên sô pha, lúc mang thai, ngủ giường lớn thoải mái hơn.” Chu Chính miệng lưỡi không rõ ràng, anh loạng choạng đi đến sô pha, trực tiếp nằm vật xuống.
“Vậy anh ngủ ở đây đi!” Tống Viện lười phải tính toán chi li với kẻ say rượu, muốn ngủ phòng khách hả, vậy cứ ngủ đi, cô che bụng rồi lên tầng trên.
Phòng khách chỉ còn lại Tống Phi Vũ và người đàn ông, cô cũng định nhân cơ hội trốn đi, nhưng anh kịp thời gọi cô lại.
Chu Chính ngồi dậy từ trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái, nói: “Lại đây.”
“Anh làm gì? Ở nhà em, em không sợ anh!” Tống Phi Vũ hất cằm, nâng đầu lên.
“Em cảm thấy em có thể thoát được hả?” Chu Chính nở nụ cười sắc bén.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tống Phi Vũ không còn kiên nhẫn.
“Đi ra ngoài nói chuyện đi, biết đâu anh lại bỏ qua cho em.” Chu Chính chỉ chỉ vào cửa.
“Em không đi, ai biết anh muốn làm gì?” Tống Phi Vũ trực tiếp từ chối.
Chu Chính đứng lên, đi mở cửa, quay đầu nói: “Anh đi ra ngoài chờ em, nhanh lên, đừng để anh phải chờ lâu.”
Tống Phi Vũ nhìn người đàn ông đi ra ngoài, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi theo phía sau.
Chu Chính đứng đợi ở cửa, cô gái vừa ra ngoài, anh đột nhiên kéo qua.
“Làm gì thế?” Tống Phi Vũ xô đẩy người đàn ông, nhưng có hơi rượu, anh gắt gao ôm lấy cô.
“Làm em.” Trên người Chu Chính nồng nặc mùi rượu, kéo cô gái tới chỗ khuất của cầu thang, sau đó duỗi tay kéo quần xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ giữ ấm bên trong.
“Anh muốn chết hả?” Tống Phi Vũ nói rất nhỏ, nhưng cầu thang quá an tĩnh, âm thanh cực kì nhỏ đều có thể nghe được rõ ràng, vì vậy cô không dám phản kháng quá mức kịch liệt.
“Không được lộn xộn.” Chu Chính rất nhanh đã sờ đến giữa hai chân, ngón tay thô ráp đυ.ng vào hai bên hoa môi, ngựa quen đường cũ mà cắm vào huyệt nhỏ.
Cơ thể hai người dán sát vào nhau, hơi thở giao hòa, Tống Phi Vũ ngửi mùi rượu, chính mình cũng có cảm giác say, người đàn ông liên tục moi đào bên trong, hô hấp của cô trở nên dồn dập.
“Không được, xin anh buông em ra, anh rể.” Tống Phi Vũ giãy giụa, vặn vẹo người.
“Em muốn anh làm em ngay trong nhà hả? Hay là nói làm trò trước mặt chị gái em.” Chu Chính chạm vào điểm mẫn cảm, chọc gẩy ấn nhẹ, cô gái rất nhanh chịu không nổi, tràn ra không ít mật dịch.
“Khốn kiếp.” Hoa huyệt của Tống Phi Vũ bị người đàn ông chơi đùa trong lòng bàn tay phát ngứa, cho dù cô không muốn cũng đã chậm.
“Hôm nay anh uống quá chén, tính tình nóng nảy, em phải cố chịu.” Chu Chính vừa nói vừa rút ngón tay ra, tiếp theo đưa xuống bên dưới cơ thể mình.
Nghe được âm thanh người đàn ông tháo dây lưng, Tống Phi Vũ cũng không còn một chút lý trí nào, đi lên một lượt cầu thang, chị gái cùng ba mẹ đều đang ở nhà, cô lại vụиɠ ŧяộʍ yêu đương với chính anh rể của mình dưới cầu thang, cảm giác hưng phấn dị thường tràn ngập toàn thân.
“Anh muốn được cắm vào.” Chu Chính chỉ lấy ra dươиɠ ѵậŧ cương cứng, hình trụ cao lớn cực nóng bỏng, dán ở hoa huyệt nóng đến mức cô gái co chặt lại, anh lại chọc mở rộng, xoa xoa rồi dùng sức cắm vào trong.
“Ưm…” Toàn bộ côn ŧᏂịŧ nhập vào, huyệt nhỏ của Tống Phi Vũ bị nhét đầy, cô kẹp chặt hai chân, cảm giác bành trướng,căng đến khó chịu.
Chu Chính vừa uống rượu, cự vật cứng rắn như chày gỗ, anh giữ chặt lấy cô gái, thẳng lưng thọc vào rút ra. Đặc biệt hai người dùng tư thế đứng thẳng, côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra ở góc độ tương đối thâm thúy, qυყ đầυ chọc một chút là đến chỗ mẫn cảm, nơi kết hợp tràn ra mật dịch dính nhớp.
“Anh định cắm chết em à… Ưm…” Tống Phi Vũ chôn mặt vào l*иg ngực người đàn ông, cô vừa cảm thấy thẹn vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỗ kết hợp ướt dầm dề, người đàn ông dùng lực mạnh mẽ mà cắm vào, toàn bộ nửa người dưới của cô đều bị nhấp tới nhấp lui, dươиɠ ѵậŧ thô dài chôn trong huyệt nhỏ, vẫn luôn hướng phía sâu bên trong mà đâm.
“Mẫn cảm như vậy à!” Dươиɠ ѵậŧ của Chu Chính sưng to một vòng trong cơ thể phái nữ, anh bế cô gái lên, dễ dàng mà nâng mông cô lên rồi mãnh liệt va chạm, phần hông hung mãnh mà va chạm ‘ten tét’, cự vật lại to hơn một chút, cắm đến càng sâu.
Cách lớp quần áo mà cặp mông của Tống Phi Vũ cũng bị người đàn ông đâm cho tê rần, người này dùng lực quá ác liệt, cô ôm lấy cổ anh, huyệt nhỏ cắn côn ŧᏂịŧ, vách thịt phấn nộn quấn chặt từng vòng từng vòng.
Đột nhiên chặt cứng lại, Chu Chính muốn hét lên vì sướиɠ, nhưng lại bị cô gái che kín miệng.
“Đừng kêu! Có người đang đến đây.” Hai chân Tống Phi Vũ vì khẩn trương mà kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ, anh nghe thấy có tiếng người đang lên cầu thang, là một cô gái, giày cao gót gõ lên sàn “cộp cộp cộp”…
Đột nhiên Chu Chính cắm càng mạnh, tiếng côn ŧᏂịŧ xỏ xuyên qua huyệt nhỏ “phụt phụt” không dứt, tiếng bước chân càng ngày càng gần, dường như rất nhanh sẽ đến chỗ hai người này, lại biến mất, chỉ nghe được một tiếng “Ầm” vang dội.
“Sợ à?!” Chu Chính lấy tần suất kinh người mà cắm khiến mật dịch khống chế không được chảy ra ồ ạt, phun ra thành từng tia.
“Không được nói nữa.” Huyệt nhỏ của Tống Phi Vũ mẫn cảm không chịu được, môi âʍ ɦộ run rẩy, bị côn ŧᏂịŧ xoa cắm không còn biết giận mà buông lỏng ra.
Chu Chính mím môi, liều mạng mà cày cấy, phần hông đâm cho mông vểnh phành phạch, anh cũng ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô gái, đầu lưỡi lưu manh mà bắt cô gái uống hết bọt của mình.
“Ưm…” Tống Phi Vũ bị hôn tới khi đại não thiếu oxy, cô nằm liệt trong lòng ngực của người đàn ông, huyệt nhỏ cũng hoàn toàn thất thủ, mà dươиɠ ѵậŧ càng làm càng lớn, muốn đem huyệt nhỏ căng nứt ra.
Chu Chính dựa vào trên tay vịn, hai chân hơi nhũn ra, cũng may anh kịp thời thay đổi tư thế, anh ôm cô gái đi đến góc tường, ấn lên trên rồi tiếp tục dùng sức thọc vào rút ra.
Thời gian có hạn, hai người tự nhiên muốn tận dụng, Tống Phi Vũ tự giác mà quấn chặt eo anh, quả nhiên người đàn ông này va chạm càng thêm khỏe, cô phải năn nỉ xin tha: “Em sắp không được rồi…”
Cô gái nhỏ ghé vào bên tai anh, phun hơi thở nóng bỏng đến nỗi anh nổi cả da gà, Chu Chính dứt khoát buông hết tốc độ, côn ŧᏂịŧ to mọng đâm huyệt nhỏ đến mức không dám lại co chặt, chỉ có thể mở ra để anh tận tình mà xỏ xuyên qua.
“Ưm… Em nhịn không được.” Tống Phi Vũ muốn phun, cô điên cuồng run rẩy, người đàn ông nhân hung ác đâm vào cái miệng nhỏ ở cổ tử ©υиɠ.
“Muốn được bắn ở tử ©υиɠ không, sang năm có thể sinh một thằng cu mập mạp.” Chu Chính hung hăng đâm vài cái, côn ŧᏂịŧ sưng to hết cỡ, qυყ đầυ đứng im tại miệng nhỏ ở cổ tử ©υиɠ.
Người đàn ông lại dùng chiêu này, Tống Phi Vũ quả thực muốn phát điên, nhưng xác thật mang lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, bên tai truyền đến tiếng rên trầm khàn, cô biết anh bắn rồi.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào trong thành từng tia, đương nhiên Tống Phi Vũ không chịu nổi, cũng phun ra.
Hai người cùng đạt cao trào, gắt gao triền miên dán ở bên nhau, rất giống một cặp đôi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ngoài trời.