Editor: Hanna
Beta: Heulwen
Khi Chu Chính rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt không ngừng chảy ra từ chỗ kết hợp, cô gái định kẹp chặt lại, nhưng cũng không thể giữ hết được.
“Anh rể, để em liếʍ đi.” Tống Phi Vũ nghiêng đầu, cô muốn liếʍ đỉnh qυყ đầυ to lớn vừa bắn tinh kia một chút.
“Đừng có quyến rũ tôi!” Chu Chính thấy côn ŧᏂịŧ vẫn chưa mềm đi, anh cố kìm nén du͙© vọиɠ, đem qυầи ɭóŧ cởi ra kéo lên.
“Thật là.” Người đàn ông này còn chưa thỏa mãn đâu, Tống Phi Vũ bĩu môi bất mãn.
“Chưa thỏa mãn hả, tôi đặt khách sạn rồi, bây giờ mình đi luôn.” Chu Chính nhặt qυầи ɭóŧ nữ trên mặt đất lên, đưa qua cho cô.
Tống Phi Vũ đành phải ngoan ngoãn từ trên bồn cầu bước xuống dưới, có lẽ vừa rồi cô bị làm quá tàn nhẫn, hai chân không đứng vững, may mà người đàn ông đỡ được cô.
Sau khi mặc quần áo đàng hoàng, hai người mới từ buồng vệ sinh ra ngoài, ngoài cửa có một người đàn ông lạ đang đứng, dường như đã đợi rất lâu rồi, người này ăn mặc rất thời trang, vừa nhìn thấy Chu Chính đã chạy nhanh qua đưa cho anh một tấm danh thϊếp.
Chu Chính không nhận, nhưng Tống Phi Vũ lại nhận thay, cô nhìn thoáng qua, hóa ra là một tổng giám đốc của một công ty mỹ phẩm.
Người kia cười hi hi mà nhìn chằm chằm Chu Chính, có vẻ rất hứng thú, nhưng anh không có tâm tình tiếp tục ở lại đây, lôi kéo người con gái đi lướt nhanh qua.
Khi hai người lên xe, Tống Phi Vũ không kiềm được mà nói: “Người đàn ông kia đối với anh hình như có thú tính.”
“Hả?” Chu Chính có chút khó hiểu.
“Người đàn ông đó thích anh, muốn anh chơi anh ấy.” Tống Phi Vũ thẳng thừng nói.
Chu Chính bây giờ mới hiểu, nhưng anh cũng không kinh ngạc, bởi vì trên thế giới này, loại người nào không có, đàn ông thích nhau, cũng không có gì lạ.
“Haiz, người như anh, đến đàn ông cũng đều bị thu hút.” Tống Phi Vũ cảm thán nói.
“Nói nhảm cái gì? Một lát nữa đến khách sạn, anh đang nghĩ phải chơi em như thế nào?” Chu Chính ngoài miệng không nói, nhưng rất thích cô gái này ghen như vậy.
Tới khách sạn, Chu Chính dùng chứng minh thư đăng ký một phòng, hai người một trước một sau vào thang máy, vì sao không cùng nhau vào ư, còn không phải do Tống Phi Vũ thẹn thùng xấu hổ, lần đầu tiên thuê phòng, không có kinh nghiệm.
Sau khi quẹt thẻ vào phòng, Tống Phi Vũ không trực tiếp leo lên giường, mà là ngắm qua cách bài trí trong phòng. Cô rất tò mò, những cặp tình nhân thường xuyên đi thuê phòng thì sẽ hay làm ở chỗ nào.
“Nhìn cái gì?” Chu Chính dùng một tay ôm cô gái vào trong lòng ngực, ngửi mùi hương của cô, trong bụng lại nổi lên một trận ý xấu.
“Anh nói xem, làm ở đâu thì sướиɠ nhất?” Tống Phi Vũ rất vô tư mà nói ra suy nghĩ trong lòng.
“F**k!” Bởi vì từ trong miệng cô gái thốt ra, Chu Chính liền cảm thấy hưng phấn, điều này có thể so với “làʍ t̠ìиɦ” thì thô tục hơn nhiều.
“Không… Không phải…” Tống Phi Vũ còn chưa kịp nói gì, đã bị người đàn ông này đột ngột bế thốc lên.
“Biết còn cố tình hỏi, vậy thử xem là biết ngay mà.” Chu Chính đi đến trước giường, ném cô gái nhỏ lên trên.
“Anh là đồ ngựa đực!” Tống Phi Vũ ngồi dậy, hét vào mặt người đàn ông mà kêu lên.
Chu Chính từ trong túi áo vest móc ra một hộp, ném cho cô gái, nói: “Mở ra đi.”
“Đây là?” Tống Phi Vũ cầm lên xem, hóa ra là bαo ©αo sυ, vừa thấy chính là nhãn hiệu nước ngoài, tất cả đều là tiếng Anh.
Trong lúc cô gái tò mò ngắm thứ trong tay
Chu Chính đã cởi hết nửa người trên, dáng người cường tráng có hình tam giác, cơ ngực rắn chắc, cánh tay thô tráng có lực.
Tống Phi Vũ muốn hỏi người đàn ông, khi nào thì anh đã mua bao, vừa quay mặt qua, xoay người lại, quần anh cũng đã cởi ra, chỉ còn lại quần sịp bó sát, dáng người cao lớn khỏe mạnh, hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là đũng quần nhô lên một túp lều to.
“Anh rể, anh…” Lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.