Quan Hề đến cũng đến rồi, dĩ nhiên không dễ dàng đi về như vậy.
Bây giờ người quen biết cô có mặt ở đây rất biết điều, đã không còn quá để tâm chuyện cô được nhận nuôi nữa rồi.
Nhận nuôi thì có sao... Tạ Diên cũng được nhà họ Tạ nhận nuôi, nhưng vẫn làm nên cơ đồ, không ai dám coi thường. Huống hồ Quan Hề vẫn có một người lợi hại như Giang Tùy Châu bảo vệ.
Sau đó mọi người đều gọi Quan Hề cùng chơi. Trò chơi bắt đầu, bầu không khí cũng nhanh chóng nóng lên.
Nhưng hôm nay Quan Hề cũng không tập trung vào trò chơi, mọi người xoay mũi tên đại mạo hiểm, chơi vô cùng high.
Vòng nào cũng không chỉ vào cô, cô bèn nói chuyện với người bên cạnh, nhân tiện uống chút rượu.
“3, 2, 1...” Mũi tên lại dừng lại, Quan Hề cụp mắt nhìn, phát hiện mũi tên chỉ thẳng vào người bên cạnh cô, Tạ Diên.
Mà đuôi mũi tên lại chỉ vào người vừa mới ngồi ghế của cô, cô gái “lớn” tóc ngắn.
Quan Hề cười khanh khách nhìn Tạ Diên, xem anh ta sẽ bị sai làm thử thách gì.
“Tạ Diên... hahaha, cuối cùng cũng là cậu.” Người bên cạnh nói đùa.
“Xem ra vận may chẳng ra sao.” Tạ Diên cười cười, nhìn cô gái kia nói: “Cô nói đi.”
Cô gái tóc ngắn đắn đo suy nghĩ, dưới ánh mắt mong đợi kích động của tất cả mọi ngươi, cô ta nhìn Quan Hề nói: “Vậy hãy uống đại giao bôi* với người khác giới thứ nhất bên trái anh!”
*Hai người uống đại giao bôi phải vòng tay qua cổ đổi phương để uống rượu
“...”
“...”
Ngay tức khắc, thế giới trở nên tĩnh lặng.
Quan Hề vốn đang vui vẻ hóng hớt, đến khi Tạ Diên quay sang nhìn cô, cô chợt phát giác ra cô chính là người khác giới thứ nhất bên trái anh ta.
Đại? Giao bôi?
Với Tạ Diên?
Quan Hề lẳng lặng nhìn về phía cô ả tóc ngắn, thử thách này... có chút nguy hiểm.
“Làm sao thế? Anh không chơi nổi hả Tạ Diên ~” Cô gái tóc ngắn không quen biết Quan Hề nên hồn nhiên không hề hay biết chỗ nào bất ổn. Thực ra cô ta cố ý làm thế, vừa rồi Quan Hề cướp vị trí bên cạnh Giang Tùy Châu của cô ta, sau đó Giang Tùy Châu còn chăm chú nói chuyện với cô, trong lòng cô ta rất không vui.
Bởi vì chút không vui này nên lúc này cô ta hoàn toàn không để ý đến vài ánh mắt kỳ lạ xen lẫn vẻ kích động xung quanh.
Những người bạn thân thiết với Quan Hề và Giang Tùy Châu xung quanh dù không dám thể hiện ra, nhưng trong lòng đều nghĩ: Đây mẹ nó chính là “cắm sừng” Giang Tùy Châu ở trước mặt mọi người! Kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!
“Tôi uống rượu thôi.”
Đáng tiếc, dù đã đoán trước được nhưng bọn họ vẫn cảm thấy thất vọng tràn trề. Khi Tạ Diên lựa chọn không thực hiện thử thách phải nhận trừng phạt: Uống bảy chén rượu đầy.
Cô gái tóc ngắn không ngờ thử thách ở mức uống đại giao bôi Tạ Diên cũng không làm, bất mãn nói: “Cái này rất đơn giản, sao lại chọn uống rượu chứ, vậy trò chơi cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Tạ Diên chỉ cười không nói, kiên trì lựa chọn bị
phạt.
Quy tắc là như vậy, nếu thử thách thật sự vượt qua giới hạn của bản thân, không muốn làm có thể uống rượu để thay thế. Cô gái tóc ngắn bĩu môi, dù không vui nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ nhìn Giang Tùy Châu với ánh mắt tiếc nuối.
Song, cái nhìn này lại khiến cô ta sững người.
Giang Tùy Châu vừa vặn đối mắt với cô ta, vậy mà anh lại đang nhìn cô ta...
Có điều ánh mắt của anh... lạnh lẽo vô cùng, dưới ánh sáng mờ tối, quả thực có chút đáng sợ.
Bảy chén rượu cũng không phải là ít, Tạ Diên uống xong, Quan Hề lặng lẽ dựng ngón tay cái, “Cảm ơn nhé.”
Tạ Diên khẽ ho một tiếng, “Không có gì.”
Tạ Diên uống rượu xong, trò chơi lại tiếp tục, lần này quay vào người khác.
Tạ Diên rảnh rỗi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói với Quan Hề: “Đúng rồi, chuyện thiết kế hạng mục nghỉ dưỡng Nam Sơn mà cô nói trước đây, hình như mãi mà tôi không nhận được tin nhắn của cô.”
Quan Hề sửng sốt, cũng nhớ ra chuyện đó. Trước kia vào buổi tối nói chuyện với Tạ Diên ở quán bar đã xảy ra chuyện “Thân thế bại lộ”, lúc đó cô chìm trong sự hoảng loạn, ngày hôm sau thức dậy quên ngay chuyện đó.
“A, ngại quá ngại quá, gần đây quả thực có chút hỗn loạn...”
“Tôi hiểu.” Tạ Diên nói: “Không sao, cô có thời gian thì gửi cho tôi là được.”
Quan Hề cảm thấy hơi có lỗi, rõ ràng là cô nhờ người ta làm việc, sao lại để người ta phải nhắc nhở chứ.
Có điều, cái câu “Tôi hiểu” của anh ta lại mang theo rất nhiều thông tin. Ngày đó, thân thế của cô bị phanh phui hoàn toàn, anh ta cũng ở đó, vì vậy hẳn là anh ta cũng biết cô đứng ở một vị trí có chút lúng túng giống với anh ta.
Quan Hề: “Không sao, bây giờ tôi sẽ báo cho trợ lý, bảo cô ấy gửi mail cho anh.”
Tạ Diên: “Hạng mục này của cô gấp lắm sao?”
“Bình thường, trước mắt đang ở giai đoạn đầu.”
...
Trò chơi vẫn đang tiếp diễn, khúc nhạc đệm ban nãy trôi qua, mọi người vẫn chơi vô cùng high. Trong bầu không khí huyên náo, Giang Tùy Châu lơ đãng nhìn Quan Hề một cái, cô đang quay đầu sang bên khác, nói chuyện với Tạ Diên.
Xung quanh khá ồn, anh không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ cảm thấy cô nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Giang Tùy Châu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Mau lên! Vòng tiếp theo!”
“Tôi xoay đây...”
Mũi tên từ nhanh đến chậm, dần dần dừng lại, lần này đầu mũi tên chỉ vào Giang Tùy Châu.
“Ohh...” Mọi người hưng phấn không thôi.
Tống Lê: “Mau mau mau! Chẳng dễ tí nào! Cho cậu ta một cái ra trò đi!”
Người đưa ra thử thách nghĩ một hồi, “Cái nào mới ra trò nhỉ?”
“Ầy dà, chơi một lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi!”
“Vậy, vậy như này, anh Tùy Châu ngậm quả trong miệng, đút cho một người khác giới ở đây!”
Xung quanh trở nên ầm ĩ, dù đang mải kích động nhưng mọi người đã nghĩ đến khung cảnh tiếp theo. Người như Giang Tùy Châu không đời nào chơi trò như vậy, họ đoán anh cũng nhận uống rượu giống như Tạ Diên.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, Giang Tùy Châu hơi ngước mắt lên, bình thản hỏi một câu: “Quả gì?”
“...”
“Dưa, dưa hami?”
Có người cười, “Đệch, miếng to quá.”
“Nho? Cà chua bi?”
Tống Lê cười đùa: “Mẹ nó sao ông không chọn một hạt trong múi lựu đi.”
“Ahahaha...”
Giang Tùy Châu: “Được thôi.”
“...”
Sự sảng khoái của Giang Tùy Châu lại một lần nữa khiến đám người nghẹn họng, chỉ thấy anh bình thản nhón một hạt lựu, sau đó kéo Quan Hề đang mải nói chuyện qua.
Quan Hề vẫn đang nói chuyện hạng mục kia, vừa rồi cũng không nghe người khác đang nói chuyện gì, Giang Tùy Châu đột nhiên kéo cô sang, cô vẫn còn ngơ ngác.
“Làm sao vậy?”
Giang Tùy Châu nhìn cô nói: “Trò chơi, anh thua rồi.”
“Thế sao? Vậy anh nhận thử thách gì?”
Giang Tùy Châu giơ hạt lựu lên, chậm rãi nói: “Đút trái cây cho em.”
Quan Hề: “?”
Đút trái cây, ồ, quá đơn giản.
Quan Hề ngồi thẳng dậy, rất biết hợp tác nói: “Được thôi, nào, đút cho em.”
Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ thản nhiên của cô thì cười một cái, một giây sau, anh khẽ cắn lấy hạt lựu.
“Ohhhh ~~~” Tiếng kinh hô vang lên.
Quan Hề chớp chớp mắt, nhìn hạt lựu trên miệng anh, kinh ngạc nói: “Đợi đã...
Mớm miệng?
Giang Tùy Châu mẹ nó anh uống phải rượu giả sao* say nhanh đến thế! Dám chơi trò này trước mặt bao người như vậy?!
*Uống phải rượu giả: Khi một người có hành vi không giống lúc bình thường, sẽ được gọi là uống phải rượu giả
(Nguồn Baidu)
Phản ứng đầu tiên của Quan Hề là xoay đầu né tránh, nhưng Giang Tùy Châu cũng lập tức giữ lấy cằm cô, nghiêng đầu ghé sát lại không một chút chần chờ.
Mềm quá, môi lưỡi của anh không chút kiêng dè luồn sâu vào, dễ dàng đẩy hạt lựu vào trong miệng cô.
Trong ánh sáng nhập nhoạng, tiếng nhạc ồn ã, Quan Hề chỉ cảm thấy xúc cảm tuyệt diệu lại chóng vánh kia được phóng đại lên một cách rõ ràng, cả người cô căng chặt, xương cụt tê dại, tim đập thình thịch như trống bỏi.
Nhưng quá trình này cũng chỉ kéo dài ba giây mà thôi, âm thanh kích động của người xung quanh vang lên, Giang Tùy Châu kéo dãn khoảng cách của hai người.
Đôi môi khép hờ của cô vẫn bất động, hạt lựu vẫn nằm trên đầu lưỡi.
Giang Tùy Châu nhìn cô chăm chú, ánh mắt có ý cười nhạt nhòa.
Quan Hề: “Anh...”
“Ăn đi, đừng lãng phí.” Giọng điệu của anh vẫn vô cùng nghiêm túc.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người Quan Hề lần đầu tiên đỏ mặt, nhưng may mà dưới ánh sáng như này không nhìn ra được.
“Ôi trời ơi, hai người đừng khoe tình cảm nữa, thật là... ai vừa nghĩ ra cái ý cùi bắp này thế!”
“Tống Lê, là ông tự nói mớm bằng lựu đấy!”
“Móa! Tôi chỉ đùa thôi mà.”
“Được, ngược cẩu rồi ngược cẩu* rồi.”
*Những người độc thân phải chứng kiến người khác thể hiện tình cảm (Nguồn Baidu)
...
Mọi người cười nói ầm ĩ, Tạ Diên nhìn hành động của hai người cũng cười rồi rời mắt đi.
Phía đối diện, cô gái tóc ngắn vẫn đang ngẩn ngơ, cô ta không ngờ Giang Tùy Châu lại phối hợp làm trò kia...
“Mày ấy, đừng nhìn Giang Tùy Châu nữa.” Người bạn đi cùng ngồi bên cô ta khẽ nói: “Họ vừa nói cho tao biết anh ta có bạn gái, đấy, chính là người ngồi cạnh anh ta. Mày xem bạn gái anh ta xinh đẹp như vậy, còn để mắt tới ai được nữa.”
Cô gái tóc ngắn: “...”
Trò chơi kéo dài thêm một lúc rồi dừng lại, mọi người ai về chỗ người ấy, tìm chỗ chơi khác.
Ở đây cũng có không ít người quen của Quan Hề, Quan Hề bị kéo đi, chỉ một thoáng sau đó đã bị chuốc không ít rượu.
Sau đó uống đến mức hơi choáng váng, cô liền vội vàng chuồn mất.
Ở trên sofa lúc này, Giang Tùy Châu, Tạ Diên và một đám người đang ngồi bàn
chuyện làm ăn.
“Giang Tùy Châu.” Quan Hề bước đến bên anh, vỗ vai anh.
Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn cô.
Quan Hề nói: “Em muốn về trước, mấy người ở đây hơi phiền, em không thể uống nữa ~”
“Đợi chút.” Giang Tùy Châu cầm cổ tay cô, quay đầu nói với người bên cạnh: “Chuyện còn lại nói sau nhé, tôi đưa cô ấy về trước.”
Tống Lê: “Được được, đừng làm Quan tiểu thư của chúng ta ngã đấy.”
Giang Tùy Châu đứng lên, ôm vai Quan Hề, “Mới không để ý em một cái đã uống thành như này?”
“Như nào? Uống thành như nào? Em còn chưa uống nhiều ~” Quan Hề bất mãn nói.
Giang Tùy Châu không chấp cô, “Đi thôi.”
“Ờm.” Quan Hề đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại chào mấy người đang ngồi trên sofa: “Tống Lê, tạm biệt. Tóc vàng ngồi bên cạnh, hẹn gặp lại. Còn có, à... Tạ Diên! Đúng Tạ Diên! Bai bai ~ Cảm ơn Tạ Diên ~”
Tống Lê vội vàng vẫy tay chào tạm biệt Quan đại tiểu thư.
Tạ Diên gật đầu chào cô, có chút buồn cười: “Tạm biệt.”
Quan Hề lại nghiêm mặt, thậm chí giẫy giụa để chắp tay từ biệt, “Tái kiến, tái kiến các vị, lần sau có duyên lại...”
Giang Tùy Châu mặt lạnh tanh kéo tay cô xuống, nhanh chóng kéo người đi khỏi.
Sau khi ra khỏi hội sở, Giang Tùy Châu gọi điện bảo tài xế lái xe đến cửa, để Quan Hề ngồi vào ghế sau.
Quan Hề rũ rượi dựa vào lưng ghế, “Hù... may mà chưa uống nhiều ~”
Giang Tùy Châu liếc cô qua khóe mắt, “Chưa uống nhiều?”
Thật sự cái gì cũng dám nói.
Quan Hề gật đầu, “Chưa uống nhiều mà, đều là mấy người kia khăng khăng kéo em đi... Ây đúng rồi, hôm nay sao Tạ Diên cũng ở đó thế ~”
Giang Tùy Châu hơi khựng lại, “Làm sao?”
Quan Hề quay sang nhìn anh, “Cũng không có gì ~ chính là lần trước em nói với anh ta một số chuyện, nhưng sau đó em quên mất không gửi tài liệu cho anh ta... xem ra con người anh ta cũng không tệ, cũng không trách em xoay đầu là quên béng đi ~”
Âm cuối trong lời nói của Quan Hề đều phiêu lên.
Giang Tùy Châu nhíu mày, duỗi tay bóp hai má cô, “Xem ra hôm nay em nói chuyện với người ta vui quá nhỉ?”
Quan Hề không thích động tác này, làm thế sẽ khiến mặt cô biến dạng, thế là cô nhấc tay gỡ tay anh ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, cô gỡ mãi cũng không suy chuyển, ngược lại còn làm mặt mình thêm đau.
Cuối cùng cô tức lên, trực tiếp cắn vào hổ khẩu* của anh.
*Chỗ tiếp nỗi giữa ngón cái và ngón trỏ
“Síttt...” Giang Tùy Châu bị đau, liền thả lỏng tay.
Quan Hề cắn mấy giây rồi buông ra.
Giang Tùy Châu nhìn hàng răng trên hổ khẩu, lạnh giọng nói: “Quan Hề, em cầm tinh con cún sao?”
Quan Hề ngước mắt nhìn anh, đột nhiên lè lưỡi liếʍ lên hàng răng trên tay anh, rất chậm rất mềm, ẩm ướt đến ngứa ngáy.
Giang Tùy Châu khẽ hít vào một hơi, một giây sau, chỉ nghe thấy Quan Hề nói với ngữ điệu bay bổng của cô: “Không nha, em cầm tinh hồ ly ~”