Mộng Trong Mộng

Chương 42: Kỹ năng trà xanh

Khương Vũ đến ban hậu cần đổi phòng ký túc xá, đồng thời nộp hết phí ký túc xá nửa tháng trong một lần.

Nửa tháng đã phải nộp 3 vạn, đúng là còn đắt hơn cả khách sạn cao cấp. Thảo nào trung tâm nghệ thuật Esmela có thể xây dựng một khuôn viên rộng như này trong Thành phố khoa học tấc đất tấc vàng này, lấy mỡ nó rán nó*.

*Hình ảnh ẩn dụ ngoài mặt thì lợi ích của người khác dành cho mình, nhưng thực chất lợi ích đó lại cộng vào cái giá mình phải bỏ ra. (Nguồn Baidu)

Nhưng may thay, cô và Lâm Miểu được phân vào cùng một phòng ký túc xá, vừa hay thuận tiện cho cô hoàn thành nhiệm vụ “Cứu rỗi cô bé Lọ Lem”.

Lâm Miểu nhìn thấy Khương Vũ kéo vali đi vào thì vui vẻ vô cùng, nhiệt tình giúp cô trải ga giường chăn nệm, sắp xếp bàn học.

Sắp xếp hành lý xong xuôi, mấy cô gái trong phòng ký túc xúm lại cùng bàn luận về chủ đề mỹ phẩm và kiểu tóc. Lâm Miểu còn lấy hai bộ tóc giả cô ấy cất giấu ra, đứng trước gương đội thử một lúc.

Tại sao người ta lại nói kiểu tóc quyết định nhan sắc cơ chứ? Sau khi Lâm Miểu đội bộ tóc giả xoăn sóng lên, thần thái trên người hoàn toàn thay đổi, cộng thêm vóc dáng thon thả cao ráo của cô ấy, khí chất nữ thần cũng toát ra theo, hoàn toàn khác bộ dạng “tomboy” mọi người thấy hằng ngày.

Khương Vũ không khỏi cảm thán, cô ấy đúng là rất có tố chất “Cô bé Lọ Lem”!

Một cô gái có vóc dáng nhỏ con, để kiểu mái công chúa Nhật Bản, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ thương tên Mộc Tử Nhàn tò mò hỏi: “Cậu để tóc dài cực kỳ xinh luôn! Vì sao lại cắt tóc ngắn giống như con trai thế? Bây giờ có rất ít nữ sinh cắt tóc ngắn như này.”

Thực ra ban đầu Khương Vũ cũng muốn hỏi câu này, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Huyên Nhi, không cần hỏi cô cũng đã đoán được bảy tám phần.

Không nằm ngoài dự đoán, chỉ thấy Lâm Miểu giải thích rằng: “Là em gái tớ Lâm Huyên Nhi, nó không cho tớ để tóc dài, ngay cả đầu bob cũng không được để, nhất định phải cắt ngắn ơi là ngắn, ngắn giống như tóc con trai mới được.”

Mộc Tử Nhàn kinh ngạc kêu lên: “Ôi mẹ ơi! Đây là chuyện lạ đời gì vậy, như thế cũng quá đáng lắm rồi đấy! Đứa em gái này của cậu... rốt cuộc có phải em ruột cậu không vậy! Sao có thể như thế được!”

Lâm Miểu bất lực nói: “Nó là con gái mẹ kế tớ dẫn theo, là con gái của mẹ kế với chồng cũ, không có quan hệ gì với bố tớ.”

“Vậy cậu đúng là...” Mộc Tử Nhàn và Khương Vũ nhìn nhau một cái, trong đầu cùng lúc bật lên bốn chữ: “Cô bé Lọ Lem”.

Còn phải nói sao, chẳng phải Cinderella cũng để cho mẹ kế và con gái bà ta “tu hú chiếm tổ”, rõ ràng cô ấy là chính chủ, nhưng lại trở thành người hầu quét dọn trong nhà.

Bây giờ chẳng phải Lâm Miểu đã trở thành con sen hầu hạ Lâm Huyên Nhi rồi sao.

“Cậu phải phản kháng chứ!” Mộc Tử Nhàn kích động nói: “Cậu càng nhường nhịn cô ta, cô ta càng được nước mà lấn tới, cậu phải học cách phản kháng.”

Lâm Miểu thở dài một tiếng, “Ở nhà mẹ nó nói một là một hai là hai, nếu tớ phản kháng, có khả năng sinh hoạt phí của tớ sẽ bị cắt xén, chứ đừng nói là học múa ba lê nữa.”

“Vậy bố cậu thì sao?” Khương Vũ tò mò hỏi: “Chẳng lẽ ông ấy không quản mẹ kế của cậu sao? Sao lại để người ta ức hϊếp cậu như thế.”

“Bố tớ với mẹ kế rất tình cảm, mẹ kế ở nhà làm nội trợ, quản lý tiền bạc nắm quyền trong nhà, Lâm Huyên Nhi lại rất biết làm nũng, còn lúc nào kể tội tớ, khiến bố tớ tưởng rằng ở nhà tớ bắt nạt nó. Tớ không dám cãi lại mẹ kế, chỉ có thể cãi lại bố tớ, kết quả mối quan hệ của bố con tớ... rất tồi tệ, đã lâu lắm rồi tớ không nói chuyện với bố tớ.”

Nghe những lời trần thuật của Lâm Miểu, Khương Vũ đỡ trán, cảm nhận sâu sắc rằng... Lâm Miểu đang tự tay hủy hoại cuộc sống của mình.

Vốn dĩ, mẹ kế ở nhà làm nội trợ, vậy thì rõ ràng bố cô ấy có quyền quyết định về mặt kinh tế, mà nói trắng ra Lâm Huyên Nhi cũng chỉ là con vợ kế không cùng huyết thống, Lâm Miểu mới là con gái độc nhất trong nhà.

Trái lại bây giờ lại để hai mẹ con từ bên ngoài đến “chiếm tổ”.

Đúng là “cô bé Lọ Lem” phiên bản hiện đại điển hình, chẳng qua không có hoàng tử mà thôi.

Khương Vũ đã có quyết định, “Bà tiên đỡ đầu” là cô đây nhất định phải giúp Lâm Miểu thay đổi hiện trạng.

Khương Vũ giữ lấy bả vai Lâm Miểu, nghiêm túc hỏi cô ấy: “Cậu có muốn thay đổi, không còn bị Lâm Huyên Nhi bắt nạt nữa không?”

“Tớ...”

Vẻ mặt Lâm Miểu tỏ ra lúng túng, do dự ấp úng nói: “Có cách gì được đây, cái gì bố tớ cũng nghe mẹ con họ, tớ không thể làm gì cả.”

“Nếu cậu muốn thay đổi, tớ sẽ giúp cậu. Nhưng nếu cậu hài lòng với cuộc sống hiện giờ, vậy thì người ngoài sẽ không nhúng tay vào được rồi.”

Lâm Miểu nhíu mày, chìm đắm trong sự rối rắm sâu sắc.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên giọng nói nạt nộ của Lâm Huyên Nhi...

“Lâm Miểu đâu rồi! Chị cút ra đây cho tôi Lâm Miểu! Lâm Miểu!”

Vừa nói, cô ta vừa hùng hổ xông vào phòng ký túc, “Lâm Miểu kia, vừa rồi lúc chị sắp xếp hành lý cho tôi, có phải cố tình chơi xấu giấu điện thoại của tôi đi không!”

“A! Chị... chị không có!”

“Tôi không tìm thấy điện thoại, chắc chắn là bị con tiện nhân nhà chị giấu đi rồi! Tối ngày ôm ấp suy nghĩ xấu xa, không biết muốn hại tôi thế nào nữa!”

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, cô ta trực tiếp tát “bốp” một cái vào mặt Lâm Miểu.

Đầu Lâm Miểu nghiêng sang một bên, má đau đớn nóng rát lên, đứng ngây ra như phỗng.

Mấy cô gái trong phòng cũng mắt tròn mắt dẹt, không ngờ Lâm Huyên Nhi lại khϊếp mặt đến mức thẳng tay đánh cả chị gái mình.

Đây... đúng là quá đáng sợ!

Đám nữ sinh đứng quây xung quanh cửa, xì xào bàn tán.

Khương Vũ lạnh lùng nói với Lâm Huyên Nhi: “Cô là lợn à, chẳng phải điện thoại đang nằm trong tay cô sao!”

Cô vừa nói như vậy, Lâm Huyên Nhi lập tức có phản ứng trở lại.

Điện thoại vẫn nằm trong tay trái của cô ta, thế mà cô ta mãi không phát hiện ra, còn tìm điện thoại khắp nơi.

“Đúng... đúng thế thật, không sao rồi không sao rồi.” Lâm Huyên Nhi tự biết mình đuối lý, cười ngượng ngùng nói: “Giải tán cả đi, không có chuyện gì hay để hóng hớt cả.”

“Lâm Huyên Nhi, không dưng lại đổ oan cho người khác, còn động tay động chân, không cần xin lỗi à?” Khương Vũ dùng sức kéo cô ta quay lại, “Tất cả mọi người đều nhìn thấy cô giáng cái tát này xuống, đến tiếng xin lỗi cũng không biết nói?”

“Liên quan gì đến cô?” Lâm Huyên Nhi bực bội nói: “Chị ta cũng không bảo tôi xin lỗi, cô có tư cách gì mà xía vào.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Miểu. Vì uất ức, Lâm Miểu đã khe khẽ khóc nấc lên.

Khương Vũ đứng cạnh cô ấy, nhẹ nhàng cầm lấy cô tay cô ấy, bấm mấy cái.

Có muốn phản kháng hay không, quyền quyết định mãi mãi nằm trong tay cô ấy, người bên cạnh không có quyền can dự vào quá nhiều.

Khương Vũ cũng không thể giúp cô ấy được, hoàn toàn phải dựa vào bản thân cô ấy.

Lâm Miểu cảm nhận được sức mạnh và độ ấm lòng bàn tay Khương Vũ, cô ấy nhả môi dưới ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Huyên Nhi, cất giọng run rẩy, vẫn còn vẻ sợ sệt: “Cô... cô phải xin lỗi tôi, chuyện này là cô sai rồi.”

Lâm Huyên Nhi cười khẩy, “Tôi xin lỗi? Chị mơ đi, tôi không bao giờ xin lỗi chị!”

Nói xong, cô ta bước nhanh ra khỏi phòng ký túc, không đếm xỉa đến Lâm Miểu ở phía sau nữa.

Cánh nữ sinh quanh đó đã hóng chuyện đủ, cũng lần lượt tản ra.

Lâm Miểu ngồi bó gối, sụt sịt nói: “Từ nhỏ đến lớn đều như này, đều như này... Dựa vào đâu mỗi lần cô ta làm sai, đều là tớ... cô ta chưa từng nói xin lỗi, dường như cô ta sinh ra không phải để xin lỗi...”

Khương Vũ khẽ vỗ vào lưng cô ấy, “Đã tốt hơn rồi, ít nhất cậu cũng yêu cầu cô ta xin lỗi rồi. Có thể đi được bước này, đã tốt lắm rồi.”

“Nhưng cô ta vẫn sẽ không xin lỗi, dù cô ta đổ oan cho tớ.”

“Cô ta sẽ xin lỗi, sẽ có một ngày, cô ta sẽ phải trả giá vì những gì cô ta đã làm với cậu.”

Lâm Miểu ngẩng đầu lên, nhìn Khương Vũ bằng đôi mắt rưng rưng nước mắt, lấy hơi nói: “Tớ... tớ nghĩ thông rồi! Tớ muốn phản kháng, tớ không thể tiếp tục như này nữa, dựa vào đâu mà cô ta không cho tớ để tóc dài, dựa vào đâu cô ta thi vào lớp C, thì tớ nhất định phải vào lớp F!”

Khương Vũ vỗ vai cô ấy, “Tớ nhất định sẽ giúp cậu.”

“Tớ cũng vậy!” Mộc Tử Nhàn nhanh nhảu đáp: “Chúng tớ sẽ giúp cậu.”

“Cảm ơn các cậu.”

Lâm Miểu lau sạch nước mắt, sau một hồi dõng dạc tuyên bố, lại bắt đầu tỏ ra khó khăn, “Nhưng rốt cuộc tớ phải làm thế nào đây?”

Khương Vũ nghĩ ngợi, cầm chiếc điện thoại trên bàn đặt vào tay cô ấy, “Gọi điện cho bố cậu trước đã.”

Lâm Miểu ngây người, “Lâu lắm rồi tớ không chủ động gọi điện thoại cho bố tớ, gọi rồi cũng chẳng biết nói gì, lúng túng lắm... mối quan hệ của bố con tớ vô cùng tồi tệ.”

“Chính vì mối quan hệ không tốt, mới phải gọi điện cho ông ấy.” Khương Vũ hướng dẫn từng bước một: “Kể từ giờ, cậu phải khắc phục quan hệ bố con của hai người, vì ông ấy mới là người thật sự có thể giúp cậu ở trong gia đình mình.”

“Nếu là vì chuyện này, có phải quá vụ lợi rồi không?” Lâm Miểu nhíu mày nói: “Tớ không muốn lợi dụng ông ấy.”

“Ông ấy là bố cậu, không phải bố của Lâm Huyên Nhi.” Khương Vũ khá bất bình, “Lâm Huyên Nhị lợi dụng ông ấy bao năm nay, dồn ép cậu vào xó xỉnh không thể nhìn thấy, sống một cuộc sống như vậy, lẽ nào cậu không nhìn ra ư?”

Lâm Miểu nghe lời của Khương Vũ, ngay tức khắc, như thể đã tỉnh táo phần nào.

Phải, chính vì ông ấy không phải bố ruột của Lâm Huyên Nhi, nên cô ta mới có thể mặc sức làm nũng với ông ấy, lấy lòng ông ấy, lợi dụng ông ấy chèn ép quyền lợi sống của mình.

Thế mà cô ta đã làm được rồi.

Trách bản thân mình quá ngu ngốc!

Lâm Miểu cầm điện thoại lên không chút chần chừ, gọi điện thoại cho bố mình, đồng thời bật loa ngoài lên.

Khương Vũ và Mộc Tử Nhàn nhìn cô ấy với ánh mắt mong chờ.

“Alo, bố ạ...”

Lâm Miểu hơi do dự, nói bằng khẩu hình với Khương Vũ: Tớ nói gì đây?

Khương Vũ cũng khẽ nhắc cô ấy: “Quan tâm ông ấy.”

Dường như bố của Lâm Miêu cũng hơi bất ngờ, không ngờ cô con gái vẫn luôn xa cách với mình lại chủ động gọi điện thoại cho mình, thế là ông hỏi: “Ở trung tâm nghệ thuật xảy ra chuyện gì à?”

“Không ạ, bố, con muốn nói với bố một tiếng, con đã ở trong đây rồi.”

“Ồ, vậy được, học hành cho tốt.”

“Bố, dạo này bố thế nào? Vẫn khỏe chứ ạ? Lúc đi con nghe nói xương khớp của bố lại đau rồi, bây giờ đã đỡ chút nào chưa ạ?”

Bố của Lâm Miểu nghe thấy những lời quan tâm của con gái, có phần hơi bối rối.

Kể từ sau khi ông tái hôn, con gái như biến thành một người khác, lầm lì, lạnh nhạt, không đoái hoài đến chuyện trong nhà, như thể không phải con gái ruột của ông vậy...

Những lời hỏi han này khiến cõi lòng ông Lâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kìm nén sự khó chịu ở cổ họng, nói: “Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.”

“Đã đi khám bác sĩ chưa ạ, bác sĩ nói sao hả bố?”

“Bác sĩ kê thuốc cho bố rồi, nói bệnh phong thấp mãn tính, tĩnh dưỡng cẩn thận là được.”

“Vậy bố nhất định phải chú ý đến sức khỏe, đừng lao lực quá nhé.”

“Được, được, bố nhất định sẽ chú ý sức khỏe, con cũng vậy, ở lớp nghệ thuật cần cái gì, phải gọi ngay cho bố, ở cùng với em gái con, đừng bắt nạt nó nữa nhé.”

“Con bắt nạt nó?”

Thấy cảm xúc của Lâm Miểu lại trở nên kích động, Khương Vũ vội vàng nắm tay cô ấy, để cô ấy không nảy sinh mâu thuẫn với bố mình.

Lâm Miểu kiềm chế cơn nóng nảy của mình, tạm thời nhẫn nhịn, nói: “Bố, con biết rồi, con sẽ không xảy ra xích mích với em ấy nữa.”

“Được, con ngoan, gia đình hòa thuận mọi sự mới tốt đẹp, con là con gái ruột của bố, con bé Lâm Huyên Nhi đến sống nhờ nhà chúng ta, con phải nhường nhịn em nó nhiều hơn.”

“Con biết rồi, bố, con sẽ không làm bố thất vọng nữa.”

Đợi bố mình cúp điện thoại xong, Lâm Miểu mới cúp máy. Chẳng bao lâu sau, âm báo tin nhắn vang lên, nhận được một khoản tiền chuyển khoản từ bố mình. Bố gửi cho cô một vạn, bảo cô coi đó là tiền tiêu vặt.

Lâm Miểu kinh ngạc nhìn khoản tiền chuyển khoản qua điện thoại, có phần không thể nào tin được.

Lâu lắm rồi bố không đích thân cho cô tiền tiêu vặt, tất cả tiền bạc trong nhà đều là mẹ kế quản lý, tiền tiêu vặt cộng với tiền sinh hoạt mà mẹ kế cho chỉ đủ để cô đủ ăn đủ tiêu. So với Lâm Huyên Nhi mà nói, đến số lẻ cũng còn chẳng bằng.

Mà mỗi lần cô phàn nàn với bố mình, mẹ kế toàn khóc lóc làm ầm lên, bảo cô nói nhăng nói cuội.

Bố nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Miểu, lại nhìn “màn biểu diễn” đầy cảm xúc chân thực của mẹ kế, đương nhiên sẽ tin lời bà ta.

Lâu dần, Lâm Miểu trở thành “đứa trẻ có vấn đề” trong nhà, dần dà cô cũng không còn kêu ca với bố mình nữa, vì cô biết chẳng có tác dụng gì.

Lần này, bố chủ động cho cô tiền tiêu vặt, đây chính là một sự khởi đầu vô cùng tốt đẹp.

“Vừa rồi tớ thể hiện thế nào?” Lâm Miểu vội vàng hỏi Khương Vũ.

Khương Vũ suy nghĩ giây lát, nói: “Miễn cưỡng đạt, được 60 điểm.”

“Mới miễn cưỡng đạt thôi à?” Lâm Miểu hơi thất vọng, “Tớ cảm thấy mình đã thể hiện tốt lắm rồi cơ đấy, lần đầu tiên trong đời bố tớ cho tớ tiền tiêu vặt.”

“Xin cậu đừng có tự coi thường mình thế, cậu là con gái ruột của ông ấy, nói thẳng ra Lâm Huyên Nhi là con gái kế của ông ấy, ông ấy đối xử tốt với cậu là chuyện hiển nhiên.”

Lâm Miểu chau mày, “Vậy cậu nói xem, tớ chưa thể hiện tốt ở chỗ nào?”

Khương Vũ nhìn Mộc Tử Nhà đang nhấp nhổm không yên bên cạnh, bèn nói: “Bạn Mộc Tử Nhàn, bạn biểu diễn chút trà nghệ* chân chính cho cậu ấy xem đi.”

*Chỉ những hành vi, chiêu thức của những cô nàng trà xanh.

Ham muốn diễn xuất của Mộc Tử Nhàn bùng nổ, chỉ một giây sau khi nhập vai, mắt đã đỏ hết cả lên, kéo tay áo Khương Vũ, khóc nức khóc nở nói:

“Bố, đều tại con không tốt, trước đây con không nên tranh giành với em gái cái gì. Hức, em ấy không phải con gái ruột của bố, suy cho cùng đến nhà chúng ta cũng chỉ là người ngoài. Làm chủ nhân trong nhà, con phải quan tâm em ấy nhiều hơn. Tính tình em ấy không tốt, lại còn suốt ngày nói dối, lúc nào cũng bắt nạt con. Con biết, thân làm chị con phải bao dung, không nên tùy tiện vạch trần... Bố, con sai rồi, nhất định bố không được trách em gái, muốn trách thì trách con đi.”

Lâm Miểu trợn mắt há mồm.

Còn... còn có cả chiêu thức này sao!

Khương Vũ bật cười, vỗ vào trán Lâm Miểu, “Học được chưa?”

“Cái... cái này cũng... ấy quá rồi nhỉ!”

“Đối với một người đàn ông thẳng đuột như bố cậu, chiêu này lần nào cũng linh nghiệm, không tin cậu có thể thử mà xem.”