Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Đêm nay Trần Kiệt vẫn ở lại tăng ca, lúc về đến nơi Chu Ninh đã ngủ say.
Thời điểm cô ngủ say cảm nhận được có người từ đằng sau sờ ngực cô, ngửi được mùi quen thuộc, liền yên tâm để anh động vào.
Không nghĩ tới không bao lâu Trần Kiệt liền không có động tĩnh, ở bên người cô nằm xuống, gối đầu lún xuống.
Chu Ninh cảm giác được sức nặng trên giường, dưới thân có chút khô nóng khó chịu, cũng may lần trước đã đυ.ng phải chuyện này rồi.
Trong lòng cô quyết định cho Trần Kiệt uống thuốc. Không thể nói cho anh biết, nhìn anh ấy trông trưởng thành ổn định, kỳ thật trong xương cốt lòng tự trọng rất cao, đặc biệt trong chuyện tìиɧ ɖu͙©.
Cho nên, nhất định không thể để hắn biết.
Ngày hôm sau, đúng giờ Trần Kiệt tan làm, Trần Diễn đi ra ngoài chơi một lúc rồi về nhà sau Trần Kiệt. Hắn nhìn thấy Chu Ninh lấy ra thứ gì đó từ trong tủ quần áo, sau đó nhét chặt vào túi quần, lại đi ra phòng bếp nấu cơm.
Trần Diễn đại khái đoán được là thứ gì, nhưng chưa kết luận, cho đến khi ăn cơm xong, Chu Ninh bí mật chuẩn bị ba cốc sữa bò cho ba người, trong lòng đã có kết quả.
Hắn nghĩ, đây hẳn là chuẩn bị cho anh trai mình .
Sau khi Trần Kiệt ra ban công hút thuốc liền quay lại ngồi trên sofa xem TV, hoàn toàn không chú ý tới bên này.
Trần Diễn yên lặng để ý xem Chu Ninh cho thuốc vào ly nào, bởi vì cô ấy vừa đổ sữa vừa khuấy hai lần, cho nên rất rõ ràng. Hình như cô cho rằng hai người bọn họ đều đang xem TV, nên nhìn rất là yên tâm.
“Chị dâu, chị đang khuấy sữa bò sao?”
xem đi, trước mặt mình thì kêu cô ấy là chị, ở trước mặt anh trai thì kêu cô ấy là chị dâu. Đây là mưu kế của hắn.
Hắn đứng dậy rồi bước qua.
“Đúng vậy, tới uống đi, ngủ rất thoải mái.”
Trần Diễn đưa tay qua, muốn cô đem sữa bò cho hắn. Cô quá mức khẩn trương, hơn nữa Trần Diễn thu tay lại hơi sớm, ly sữa bò kia liền rơi xuống mặt đất, ‘choang’ một tiếng, đánh vỡ bóng tối đêm nay.
“Chị dâu, thực xin lỗi!” Trần Diễn nhanh chóng ngồi xổm xuống, tay không nhặt mảnh thủy tinh, Chu Ninh cũng nhanh ngồi xổm xuống, bảo hắn đừng nhúc nhích nhỡ may không cẩn thận lại làm tay bị thương.
Phòng khách truyền đến tiếng hỏi của Trần Kiệt, càng làm Chu Ninh khẩn trương thêm, tim nghẹn ở cổ họng, tinh thần cao độ chỉ tập trung ở những thứ trước mặt.
“Không có việc gì, chỉ là rơi cái ly mà thôi, em đi lấy chổi.”
Trong lúc hai người dọn dẹp, Trần Kiệt cũng đi vào phòng bếp, cầm lấy cái ly cách hắn gần nhất, cũng là ly sữa bò không bị hạ thuốc, cầm lên uống vào bụng.
Chờ hai người dọn dẹp xong, Trần Kiệt uống xong nửa ly nói không uống nữa rồi đi tắm, đem cái ly đặt ở trên bàn cơm, rồi đi phòng tắm của phòng ngủ chính để tắm.
Chu Ninh đem mảnh vỡ thủy tinh đổ vào túi rác, Trần Diễn lúc này mới uống cái ly bị hạ thuốc kia.
“Chị ơi, em rửa cái ly này nha.” Chút sữa còn lại hắn đổ vào trong bồn rửa, Chu Ninh nghe thấy hắn nói, cũng hoàn toàn quên mất chuyện bỏ thuốc, để mặc hắn rửa sạch ly.
Đến sô pha ngồi lại cảm thấy có chuyện gì đó rất gấp mà quên mất.
Tâm tình của hắn dị thường sung sướиɠ.
Vài phút sau, Chu Ninh đột nhiên đứng lên, cô nhớ đến việc bỏ thuốc.
Phòng ngủ của Trần Diễn đóng chặt, lúc Chu Ninh đi qua, hắn đột ngột mở cửa, kéo cô vào phòng.
Cả hai chìm vào bóng tối.
Người Chu Ninh run lên, cảm thấy không ổn. Giây tiếp theo đã bị Trần Diễn ôm chặt ở cánh cửa, lưng áp vào ngực hắn, chỉ cảm thấy nó nóng như tấm thép nóng, cô bị ôm chặt đến không thể động đậy, đầu óc trống rỗng.
Mà giữa hai bắp đùi bị một cây sắt nóng như lửa chạm vào, cách hai lớp quần áo cũng không giảm bớt nhiệt độ, huyệt nhỏ của cô tiết ra ít chất lỏng.
Trần Diễn mặt dán vào cổ cô, liều mạng ngửi hơi thở cô, khiến cô càng thêm kích động.
Cánh môi mềm mại dán lên vành tai cô, âm thanh thúc giục như một thứ ma khí hấp dẫn.
“Chị ơi, em uống thứ gì vậy, tại sao lại như vậy?”
“Chị đến giúp em.”
Chu Ninh cảm thấy cô xong rồi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)