Tô Tử Mặc còn vì chuyện Chung Minh mà phiền lòng thì nghe tiếng Trịnh di nương từ bên ngoài truyền tới, “Phu nhân có ở đây không?”. Thanh Nhi ra ngoài mời nàng đi vào.
Trịnh di nương vào phòng, Tô Tử Mặc liền nhìn thấy ánh mắt nàng đỏ đỏ, chắc là bị ủy khuất, lại không biết tìm mình có chuyện gì, nên bảo Thanh Nhi dọn chỗ cho nàng ngồi, rồi mới hỏi:”Có chuyện gì vậy?”
Trịnh di nương bắt đầu muốn khóc, hơn nửa ngày mới nghẹn ngào nói:”Xin phu nhân đuổi thϊếp ra khỏi nhà”.
Tô Tử Mặc ngạc nhiên,”Sao lại nói ra lời này?”
Trịnh di nương vén tay áo lên, trên cánh tay trắng như tuyết có vài vết máu, hiển nhiên là bị nữ tử cào, hơn nữa xuống tay rất nặng.
“Người nào làm ?” Tô Tử Mặc càng ngạc nhiên.
Trịnh di nương nắm chặt khăn tay, không lên tiếng.
Tô Tử Mặc không khỏi nở nụ cười, rõ ràng chính là đến khơi chuyện thị phi, cần gì phải cố làm ra vẻ, nàng quả thật cũng tò mò không biết ai lại ra tay ác độc như vậy, cái này chỉ có thể là hậu quả của việc ghen tuông tranh giành tình nhân, nha hoàn trong Tống phủ đều thuộc dạng an phận thủ thường, không lẽ là người ngoài phủ?! Tô Tử Mặc nói:”Ngươi không nói thì sao ta ra mặt thay ngươi được”.
Trịnh di nương nghe vậy mới nói:”Thϊếp vốn không nên quản tới chuyện của gia, thϊếp chỉ là thấy bất bình cho phu nhân”.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến ta chứ?”
“Ả tiện tì kia nói xấu nói phu nhân, thϊếp tức giận, tiến lên lý luận, không nghĩ ả mạnh quá, cào thϊếp thành ra như vậy”.
Trịnh di nương tốt đến mức ra mặt giúp nàng vậy sao?! Tô Tử Mặc hỏi tiếp:”Nói cái gì mà đáng giá để ngươi phải động tay chân?”
Trịnh di nương do dự một chút mới nói:”tiện tì kia nói phu nhân là gà mái không thể đẻ trứng”.
Mọi người Tống phủ đều biết Tống Tuấn Kiệt và Tô Tử Mặc đến nay chưa viên phòng nhưng người ngoài thì không biết được, Tống Tuấn Kiệt cũng không có khả năng nói chuyện này ra ngoài, nếu để người khác biết, chẳng phải mất hết mặt mũi hay sao, chẳng qua Tô Tử Mặc gả vào Tống phủ cũng đã một năm, mà đến nay trong bụng còn không có động tĩnh nhúc nhích gì, khẳng định sẽ bị người nói lời đàm tiếu, Tô Tử Mặc cũng không để ý,”Nói thì nói, có gì can hệ”.
Trịnh di nương thấy châm ngòi không thành đành phải nói:”Phu nhân đại lượng, không thèm để ý là tốt rồi, coi như ta lắm miệng”.
Tô Tử Mặc lại hỏi:”Nữ nhân kia hiện tại ở đâu?” Theo lý Tống Tuấn Kiệt đi ra ngoài phong lưu khoái hoạt thì không có khả năng mang theo Trịnh di nương.
Quả nhiên chợt nghe Trịnh di nương nói:”Ngay tại tây uyển*, tối hôm qua gia đã mang về”.
Nếu là ngày hôm qua, Tô Tử Mặc nhất định nổi giận, Tống Tuấn Kiệt ở bên ngoài làm càn bừa bãi, nàng còn có thể coi như không biết mà nhắm mắt làm ngơ, đàng này không coi nàng vào đâu lặp đi lặp lại còn ngay tại trong phủ, rõ là cố ý chọc giận nàng, có nói thế nào thì nàng cũng là chính thất. Nhưng mà hiện tại thì không như cũ nữa rồi, nàng cùng Chung Minh đã phá cấm kỵ, đã không còn lập trường chỉ trích Tống Tuấn Kiệt, nàng lại càng không quan tâm đến hành vi cử chỉ của hắn, chỉ chờ một ngày tìm lý do thích hợp từ hôn Tống Tuấn Kiệt, chỉ hỏi:”Tướng công mang nữ nhân mang về nhà là có ý định gì?”
Trịnh di nương tức giận nói:”Gia muốn thu thêm tiểu thϊếp!”
Nguyên lai đây mới là trọng điểm, Tô Tử Mặc hiểu rồi, chuyện nạp thϊếp thật đúng là không thể không quản, nếu không thì nàng còn uy tín gì tại Tống phủ nữa đâu, Trịnh di nương thay nàng ra mặt, bọn hạ nhân lại như cỏ mọc ven tường, hơi có gió một chút chỉ sợ tường liền đổ xuống mọi người thôi, nàng cũng không phải ham thích quyền thế gì ở Tống phủ này, chẳng qua như vậy mới có thể bảo hộ nàng và Chung Minh, Tống Tuấn Kiệt có thể nạp thϊếp nhưng phải được nàng gật đầu mới được, dù chỉ là ra vẻ cho có. Tô Tử Mặc đứng dậy lên tiếng:”Dẫn ta đi nhìn xem”.
Trịnh di nương lại đứng yên không nhúc nhích,”Còn có chuyện chưa nói cho phu nhân”.
“Ngươi nói đi”.
Trịnh di nương nhỏ giọng:”Nữ nhân kia mang trong người giọt máu của gia”.
Tô Tử Mặc ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, chuyện quan trọng như vậy mà hiện giờ mới nói, nguyên lai là mẫu bằng tử quý*, thế thì không thể không vào nhà rồi.
“Lão phu nhân biết không?” Tô Tử Mặc hỏi.
Trịnh di nương nói:”Thϊếp đến đây trước, gia thì dẫn nữ nhân kia đi tìm lão phu nhân”.
Tô Tử Mặc nở nụ cười,”Ngươi tìm đến ta, muốn ta đuổi ngươi đi, kỳ thật là muốn ta đi ngăn cản bọn họ chứ gì, đã có cốt nhục của tướng công thì không phải do ta làm chủ nữa rồi”. Tống Tuấn Kiệt nạp thϊếp hay không, có cốt nhục hay không đều không thể uy hϊếp đến nàng cùng Chung Minh, chẳng qua Trịnh di nương vừa mới nhập Tống phủ không lâu, còn chưa yên ổn bao nhiêu ngày thì đã có người tu hú sẵn tổ*, nên Trịnh di nương không gấp sao được.
Di nương nói thầm,”Dã nữ nhân bên ngoài, còn không biết là giọt máu của ai, ta cùng gia mỗi ngày hành phòng* còn chưa thấy bụng có động tĩnh gì”. Tuy là lầm bầm lầu bầu nhưng cũng là nói cho Tô Tử Mặc nghe.
Trịnh di nương múa mồm múa mép có vẻ dễ dàng, chuyện liên quan đến huyết mạch Tống gia thì không thể qua loa, đoán là Tống Tuấn Kiệt cũng nắm chắc mới dám mang người về nhà.
Trên đường đi, Tô Tử Mặc hỏi:”Ngươi có biết lai lịch nữ nhân kia không?”
Trịnh di nương đáp lời:”Hình như là nha hoàn nhà ai đó.” Xuất thân rõ ràng còn tốt hơn nàng nhiều.
Tô Tử Mặc lắc đầu, Tống Tuấn Kiệt đúng là cũng không kén chọn, bất quá có cô nương nhà đàng hoàng nào lại nguyện ý gả làm thϊếp cho hắn đâu, ngoại trừ Chung Minh, Chung Minh từng nói là vì nàng mới chịu uỷ khuất thân mình, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, xem ra lời ấy không phải giả, Tô Tử Mặc không khỏi mỉm cười.
Trịnh di nương liếc khoé mắt trộm nhìn nàng, trong lòng suy đoán, không biết có chuyện tốt lành gì mà nàng cao hứng.
Lúc Tô Tử Mặc đến đó, lão phu nhân đang cầm gậy đánh Tống Tuấn Kiệt, Tống Tuấn Kiệt không dám trốn, bị quất vài cái, Mã Nguyệt Nga đau lòng nhi tử, nhưng cũng không dám ngăn cản, chỉ đứng một bên nói:”Tuấn Kiệt làm vậy cũng là vì Tống gia hương khói, hiện tại như ý nguyện nên vui mừng mới phải, lão phu nhân sao còn buồn bực đánh người chứ”.
Thân thể lão phu nhân vốn không còn khoẻ mạnh, vừa động tức giận càng thêm yếu ớt, nhờ Hạ Hà dìu mới có thể đứng vững, lấy cây trượng chỉ vào Tống Tuấn Kiệt, run rẩy nói:”Tên ngỗ nghịch này mà không nên đánh sao? Trong nhà đã muốn thê thϊếp thành đàn, hắn còn ở bên ngoài trêu chọc người không đứng đắn, cái nhà này sớm hay muộn cũng bại dưới tay hắn”.
Mã Nguyệt Nga xoa chỗ bị đánh phía sau lưng Tống Tuấn Kiệt, nói:”Chuyện này sao có thể đổ hết cho Tuấn Kiệt? Nói ra ngoài còn sợ người ta chê cười, lão bà cưới vào nhà đã một năm mà chạm còn chưa chạm qua, một người đã như thế, mà thêm người nữa cũng vậy”. Nói xong còn liếc mắt nhìn Tống Văn Thục, Chung Minh không chịu chung phòng với Tống Tuấn Kiệt, rõ ràng ả đang có ý đổ lên đầu Tống Văn Thục.
Tống Văn Thục tỏ vẻ thờ ơ, nếu không phải vì nể mặt lão phu nhân và đại ca đã chết, nàng nhất định mở miệng phản kích lại, sẽ mắng Tống Tuấn Kiệt té tát. Hôm qua sau khi hỏi rõ ràng Chung Minh, nàng liền cam đoan với lão phu nhân, chỉ cần Tống Tuấn Kiệt không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, nàng sẽ khuyên nhủ Chung Minh, lão phu nhân đang cao hứng, thì giờ Tống Tuấn Kiệt mang nữ nhân này tới, còn nói là trong bụng có mang cốt nhục của hắn, bản tính Tống Tuấn Kiệt chết cũng không sửa đổi được, Tống Văn Thục đã thầm quyết định, nhất quyết không để nữ nhi bị hắn chà đạp.
“Ngươi còn che chở hắn, lần trước Hầu gia thay hắn làm chủ, là hắn không biết quý trọng, làm mất cơ hội, Tử Mặc không để ý tới hắn là đáng!” Lão phu nhân đã nhìn thấy Tô Tử Mặc cùng Trịnh di nương đứng ở cửa, dĩ nhiên phải giúp nàng nói nói mấy câu, làm cho nàng nguôi giận, lại nói tiếp,”Còn tưởng rằng sai phạm một lần hắn sẽ tu thân dưỡng tính, ai dè hắn còn làm ra chuyện trầm trọng hơn, Tử Mặc cùng Minh Nhi đều là tiểu thư khuê các, có thể nào ngồi cùng bàn ăn với những loại này…” Lão phu nhân rốt cuộc hạ miệng lưu tình, không nói ra mấy lời quá khó nghe.
Tô Tử Mặc chỉ để ý nhìn, không có lên tiếng, nàng không phải mới đến Tống phủ ngày đầu tiên, nếu lão phu nhân thực sự uy tín thì Tống Tuấn Kiệt cũng không đến mức dạy mãi không sửa đổi, lần nào cũng là lão phu nhân và Mã Nguyệt Nga, một người đóng vai xấu hổ tức giận, một người đóng vai phản diện, đúng là chỉ biết diễn cho người ngoài xem mà thôi.
Mã Nguyệt Nga nói:”Việc đã đến nước này, lão phu nhân nói nên làm cái gì bây giờ, trong bụng Cần Nhi còn mang cốt nhục của Tuấn Kiệt còn gì”.
Lão phu nhân hừ lạnh:”Ta đâu có thấy gì”.Mặc dù nói như thế nhưng người ngoài cũng nghe ra được lão phu nhân kỳ thật đã muốn nhận thức, đến bây giờ Tống Tuấn Kiệt còn không có con nối dòng, mà tâm tư lão phu nhân toàn đặt vào chuyện này.
Mã Nguyệt Nga vội cười nói:”Bốn tháng mới lộ ra ngoài, lúc này mới hai tháng, còn rất sớm”.
Lão phu nhân lại nói:”Cho dù có thì ai có thể khẳng định đó là của Tuấn Kiệt?”
Tống Tuấn Kiệt vội nói:”Ta có thể, Cần Nhi chỉ cùng với một mình ta”.
Mã Nguyệt Nga cũng phụ họa,”Đúng vậy, đúng vậy, Tần gia là người đứng đắn, tuy Cần Nhi là nha hoàn nhưng biết giữ mình trong sạch, thân phận như Trịnh di nương còn có thể vào nhà, huống chi Cần Nhi còn mang đứa nhỏ của Tuấn Kiệt, nói gì thì nói cũng phải cho nàng một danh phận”.
Sắc mặt Trịnh di nương trắng bệch, ngữ khí Mã Nguyệt Nga tràn ngập khinh rẻ, rõ ràng chính là coi thường xuất thân của nàng.
Lão phu nhân hợp thời nói:”Tử Mặc, con là chính thất, giữ lại hay đuổi đi vẫn là do con quyết định đi”.
Mã Nguyệt Nga cùng Tống Tuấn Kiệt vẫn đưa lưng về phía cửa, lúc này mới biết Tô Tử Mặc đến đây, đều theo bản năng quay đầu lại.
Phùng Cần cũng xoay người theo, muốn nhìn coi Mẫu Dạ Xoa mà ngày thường Tống Tuấn Kiệt nhắc tới có bộ dáng thế nào, ở cửa có hai người đứng, Trịnh di nương thì nàng đã gặp qua, vậy người còn lại là Tô Tử Mặc, còn tưởng rằng đó là một phụ nhân tàn ác xấu xí, nguyên lai dáng vẻ bất phàm khí chất cao nhã đến vậy, khí thế lúc đầu khi đối mặt với Trịnh di nương giờ phút này biến mất vô tung vô ảnh*.
Tô Tử Mặc tới đây mục đích chính là tỏ thái độ, nếu lão phu nhân đã cho nàng mặt mũi thì nàng cũng sẽ không khách khí, thản nhiên nói:”Chỉ cần người biết đúng bổn phận, cứ giữ lại đi”.