Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 30: Tiểu sinh


Trời đã tối hẳn, Chung Minh vẫn rề rà, Tô Tử Mặc đành phải nhắc nhở nàng,”Thiệu cô nương đang đợi chúng ta, đi trễ không tốt.” Chung Minh mới buông lỏng chịu theo nàng xuất môn, trên đường đυ.ng phải Tống Văn Thục, hỏi các nàng muộn rồi còn đi đâu, Chung Minh nói cho mẫu thân biết là đi nghe xướng tuồng, Tống Văn Thục nghe nói các nàng đi đến nhà Thiệu tri huyện, dặn dò Chung Minh không thể tay không mà đi, sai Tri Kì đi khố phòng* chọn lấy ra mấy thứ, trên tay vừa vặn đang cầm mấy con vịt quay, là một bằng hữu của Chung Xa Đạt mang về từ Tín Dương, nguyên bản là muốn cho Chung Minh cùng Tô Tử Mặc nếm món ngon, rốt cuộc là đưa cho Chung Minh mang đến Thiệu gia.

Huyện nha ở thành đông, cách Chung phủ một đoạn đường, Tống Văn Thục lo lắng hai cô nương các nàng xuất môn muộn như vậy không tốt, ngoài Tri Thư Tri Họa, còn kêu hai gã sai vặt Lai Hỉ, Lai Phúc đi theo, dặn dò mãi không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm, nếu không sẽ hỏi tội bọn họ. Chung Minh vốn tưởng chỉ có nàng cùng Tô Tử Mặc hai người đi, trên đường còn thuận tiện nói chuyện, nào ngờ túi lớn túi nhỏ mang theo, còn có thêm bốn năm người, không kiên nhẫn, buột miệng nói, “Minh nhi nhắm hai mắt còn có thể đi đến huyện nha, có thể xảy ra chuyện gì chứ, nương đừng kêu bọn họ đi theo”. Tống Văn Thục làm sao chịu đồng ý, chỉ nói tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, Chung Minh thì không sao, nhưng nếu để Tô Tử Mặc xảy ra chuyện gì thì làm sao giải thích với người nhà Tống gia, nói đến vậy Chung Minh mới không phản đối nữa.

Thiệu tri huyện nghe nói Tô Tử Mặc là Hầu gia thiên kim, nào dám chậm trễ, còn vận dụng hết đầu óc suy nghĩ. Hắn từ lúc lên làm Huyện lệnh đến giờ, ở Thương Đồng trấn này mười mấy năm không nhúc nhích đi đâu. Mấy người lúc trước cùng khoa thi với hắn đều được thăng chức, chỉ có hắn như là bám rễ cây, sau đó hắn hỏi thăm xung quanh mới biết được, nguyên lai lúc hắn mới tiền nhiệm, không hiểu chuyện đã đắc tội với tri châu hơn hắn một bậc, cho nên mới bị đè ép. Sau này hiểu chuyện hơn, cấp trên cảm thấy hắn dùng được nhưng vẫn chèn ép, thì ra tri châu đã sớm thăng chức cao hơn, chỉ có hắn thuỷ chung đứng yên tại chỗ, gần hai năm cũng đã chết tâm, không có người phía trên chống lưng nên cũng không còn cách nào khác. Hiện tại đột nhiên có Hầu gia thiên kim đến đây, còn là thông gia với Chung gia, đây quả thật là cơ hội trời ban, cứ hầu hạ Hầu gia thiên kim này cho tốt để khi nàng hồi kinh sẽ giúp hắn nói ngọt hai ba câu với cha nàng, không chừng có thể một bước lên mây, bởi vậy Thiệu Thi Dung chẳng qua là mời Tô Tử Mặc đến nghe diễn, mà Thiệu tri huyện lại tiếp đãi phô trương như tiếp quan lớn.

Tô Tử Mặc nhìn thấy tất nhiên là bị dọa giật mình, bất quá lập tức suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân trong đó, không nghĩ tới cha nàng ở ngàn dặm xa còn có sức ảnh hưởng thế này, đúng là núi cao hoàng đế xa, cha nàng chỉ là quan tam phẩm đã hù được người ta, ký lai chi tắc an chi*, chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi, nàng còn có thể miễn cưỡng nhận, nhưng mà đưa gì đó thì ngàn lần không thể nhận, không nghĩ tới một tri huyện nho nhỏ lại ra tay hào phóng, đưa ngân phiếu năm trăm lượng, còn có không ít dược liệu quý hiếm cùng đồ trang sức, Chung Minh vụиɠ ŧяộʍ cùng Tô Tử Mặc kề tai nói nhỏ, nói mấy thứ này đều là cha nàng ngày thường đưa cho Thiệu tri huyện, cũng không phải Thiệu tri huyện tự làm ra, hắn bất quá là mượn hoa hiến phật** thôi, không thu liền uổng phí, Tô Tử Mặc thật sự chối từ không xong, đành phải nhận lấy, chẳng qua có nói với Thiệu tri huyện, tuy nàng có thể giúp hắn mang về, còn cha nàng có chịu hỗ trợ hay không thì nàng không thể cam đoan. Thiệu tri huyện cũng chỉ là muốn đánh cuộc một phen, lấy tiền mua hy vọng, cho dù không thành cũng không sao, đúng như lời Chung Minh nói, dù sao mấy thứ này đều là ngày thường người bên ngoài hiếu kính, hôm nay không có, ngày mai vẫn có thể làm cho người ta đưa tiếp.

Các nàng vốn đã dùng qua bữa tối rồi mới tới đây, Thiệu gia lại chuẩn bị một bàn sơn trân hải vị, sân khấu đã muốn chuẩn bị xong, đào kép cũng đã hoá trang, các nàng vừa vào ngồi, tiếng chuông trống thùng thùng náo nhiệt nổi lên.

Tô Tử Mặc nãy giờ đều bị người Thiệu gia trái phải vây quanh, lúc này Chung Minh mới có cơ hội cùng nàng nói chuyện, không ngờ còn chưa có mở miệng, Thiệu Thi Dung đã tiến sát lại, nói với Tô Tử Mặc:”Tô tỷ tỷ, gánh hát này ngươi có nhận thức không?”

Đừng nói những người này đang trang điểm, cho dù là mặt đối mặt, Tô Tử Mặc cũng không nhất định nhận biết, chỉ nói:”Có lẽ là nhận thức, nhưng thật ra không nhớ rõ.”

Chung Minh một bên cười lạnh nói:”Mặc tỷ tỷ là đại tiểu thư trong kinh thành, làm sao không có kiến thức giống như ngươi, nghe diễn tuồng đã ngạc nhiên thành như vậy.”

Thiệu Thi Dung lập tức cãi lại:”Xem lại lời ngươi nói đi, hoá ra ngươi không phải người sinh trưởng ở nơi này chắc, vừa lên kinh thành đã cao ngạo, liền xem thường người dân chúng ta ở địa phương nhỏ bé này? A, đúng rồi, lại còn bởi vì muốn đi kinh thành mà tình nguyện làm tiểu thϊếp người ta.”

Chung Minh tức giận nói:”Ngươi nói hưu nói vượn!”

Thiệu Thi Dung không để ý tới nàng, cười nói với Tô Tử Mặc: “Tô tỷ tỷ ngươi xem hoa đán kia, bộ dáng thật đẹp, xướng cũng tốt.”

Tô Tử Mặc liếc thấy Chung Minh đang giận dỗi, cũng nhìn ra được Thiệu Thi Dung là cố ý chọc giận nàng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Thiệu cô nương này nếu thật sự là có ý tứ gì khác với Chung Minh, vậy thì thật sự đã dùng sai phương pháp rồi, Chung Minh là người thích ăn mềm không ăn cứng, Tô Tử Mặc chỉ gật đầu nói:”Lên khán đài cũng không phải dựa vào khuôn mặt.”

Thiệu Thi Dung đột nhiên ra vẻ thần bí nói:”Vậy ngươi có biết người xướng tiểu sinh kia thật ra là một cô nương giả trang không”.

Tô Tử Mặc thật tình không nghĩ tới, cẩn thận quan sát một phen, quả thật là mi thanh mục tú, đột nhiên có chút hiểu được mục đích Thiệu Thi Dung mời các nàng đến xem diễn.

Thiệu Thi Dung nói:”Tuy nói vốn là hai cô nương, nhìn qua lại rất hài hoà, ngươi xem bộ dáng các nàng mắt đi mày lại, thật đúng như trong vở tuồng”.

Tô Tử Mặc tất nhiên nghe ra ý tứ trong lời nàng nói, nhưng chỉ thản nhiên cười nói:”Nếu diễn không đúng, sẽ không có người nào cổ vũ a”.

Thiệu Thi Dung dò xét không ra, nghĩ nghĩ lại nói:”Ngươi nói xem, nếu Chung Minh giả trang thành tiểu sinh kia, không biết dáng mạo nàng có khôi ngô anh tuấn như vậy không?”

Chung Minh ở bên cạnh nghe được rõ ràng nhưng không nghe ra được dụng ý của Thiệu Thi Dung, mà chỉ đem chính mình tưởng tượng thành người trên khán đài, nếu nàng sắm vai tiểu sinh, Tô Tử Mặc xướng hoa đán, không biết có đẹp mắt như hai người trên đài hay không.

Tô Tử Mặc vừa định nói Chung Minh mà giả trang thành tiểu sinh không khỏi quá mức xinh đẹp đi, thì Thiệu Thi Dung lại đột nhiên đề nghị:”Không bằng làm cho Chung Minh giả trang thử xem?”

Chung Minh thầm nghĩ nàng là tiểu sinh, Tô Tử Mặc là hoa đán, hai người cùng xướng khúc “phu thê song song bả gia hoàn” thì tốt biết mấy, không chút suy nghĩ liền đáp ứng,”Tốt thôi!”

Thiệu Thi Dung tiếp lời nói:”Một khi đã như vậy thì đơn giản vui đùa náo nhiệt một hồi, Tô tỷ tỷ là khách ở xa tới, tất nhiên không thể lên đài, nơi này cũng chỉ có ta có thể miễn cưỡng sắm vai hoa đán, Chung Minh, ngươi sẽ không phản đối chứ?”

Nàng cũng nói xong rồi, Chung Minh còn có thể nói cái gì, xem bộ dáng Tô Tử Mặc, phỏng chừng cũng không nguyện ý cùng hồ nháo, sớm biết thì nàng sẽ không đáp ứng nhanh như vậy, nên cũng không lên tiếng nói thêm cái gì.

Thiệu Thi Dung coi như nàng đã đáp ứng, còn thông báo trước mặt mọi người, trừ bỏ phu thê Thiệu tri huyện, còn có khách nhân được mời đến đều trầm trồ khen ngợi, Chung Minh đành phải cố mà làm.

Tiếng sáo trúc lại vang lên, Chung Minh mặc phục trang tiểu sinh lên đài, dù là Tô Tử Mặc đã có chuẩn bị, vẫn là xem đến sửng sốt, vốn tưởng rằng Chung Minh xinh đẹp cải nam trang sẽ không hài hoà, lại không nghĩ rằng, thật đúng là giống như màn diễn vừa rồi. Tống Tuấn Kiệt xem như đã là nam nhân khá nhất mà nàng gặp qua, vậy mà Chung Minh cải trang còn đẹp mắt hơn Tống Tuấn Kiệt nhiều lần, chỉ chốc lát sau Thiệu Thi Dung cũng lên khán đài, đứng cùng Chung Minh, quả nhiên là xứng đôi. Nụ cười trên mặt Tô Tử Mặc dần dần phai nhạt, lâu nay tâm nàng luôn như chỉ thuỷ*, không hiểu sao giờ lại trở nên phiền não.

Chung Minh đã nghe qua vở Thiên Tiên Phối ở rạp hát vài lần, Thiệu Thi Dung thì càng khỏi bàn tới, giơ tay nhấc chân đều có ý tứ, hơn nữa còn nhìn chằm chằm Chung Minh, quả nhiên là ẩn ý đưa tình, đương nhiên cũng chỉ có Tô Tử Mặc mới nhìn ra được thâm ý trong đó.

“Chuyện này không giống với ngươi a, vậy mà lại có thể chịu được”. Thiệu Thi Dung hỏi Chung Minh, mới vừa rồi ở trên đài, Chung Minh thường thường nhìn xuống Tô Tử Mặc dưới khán đài, Thiệu Thi Dung không vui, liền huých khuỷu tay Chung Minh, Chung Minh đen mặt ngay tại chỗ, nhưng vẫn nhịn xuống không trở mặt.

Chung Minh vừa thay trang phục diễn ra vừa nói:”Ta không chấp nhất tiểu nhân.”

“Ngươi là sợ bị xấu mặt trước Mặc tỷ tỷ chứ gì?”

Chung Minh không lên tiếng, nàng xác thực vì Tô Tử Mặc mới nén giận, nếu là trước kia nàng nhất định sẽ trả thù lại gấp đôi.

“Ngươi thích nàng.” Thiệu Thi Dung khẳng định chắc chắn.

Chung Minh lại muốn nói ngươi nói hưu nói vượn, nhưng chỉ vừa nói đến chữ “ngươi”, liền dừng một chút rồi thản nhiên nói:”Đúng thì thế nào.”

Thiệu Thi Dung không nghĩ tới nàng thừa nhận thoải mái như vậy, cho dù là chút rụt rè phủ nhận cũng không có, tâm đột nhiên chìm xuống, trầm giọng nói:”Ngươi đừng quên nàng là nữ nhân.”

Chung Minh nâng mặt lên, “Vậy thì sao, ta chính là thích nàng, mặc kệ nàng là nam nhân hay là nữ nhân.”

Thiệu Thi Dung nhìn nàng chằm chằm, không nói nữa, trong lòng tự hỏi, đã là thích nữ nhân, vì sao hôm nay mới thích?