Chị Dâu Em Chồng

Chương 38: Mau trốn đi

Cũng giống như mọi người, cô Bích ngồi ngoài hành lang chờ với tâm trạng đầy lo lắng. Chuyến xe dì Kỷ điều về quê đón ba mẹ chị Hoài cũng vừa mới lên đến nơi. Nghe đâu từ lúc đi qua đoạn đường năm xưa bị tai nạn bác Hùng bị đau đầu dữ dội, dì Kỷ nhờ người đưa bác Hùng đi khám tổng quát rồi ghé tai bác Quỳnh thủ thỉ vắn tắt tình hình. Bác Quỳnh biết chuyện khóc lóc sướt mướt vì thương con gái. Dì Kỷ cũng khóc, dì nắm tay bác Quỳnh, nhỏ lời tâm sự:

– Chị à, em thực sự rất thương Hoài, thương anh chị, nhưng chị hiểu cho em được không? Em chỉ có mỗi một mụn con, thiệt thòi cho thằng bé quá chị ơi!

Có vẻ như bác Quỳnh hiểu ý dì Kỷ, bác cố ý nói nhỏ, do cô ngồi ngay cạnh bác nên vẫn nghe được sơ sơ:

– Chị hiểu, chị chỉ xin em duy nhất một điều thôi, là nếu đứa trẻ bình an thì em nhường cho Hoài quyền nuôi dưỡng. Niệm nhà em sức trẻ dẻo dai lấy đâu chả được vợ, sau này con cái đuề huề. Còn Hoài nhà chị…em biết rồi đấy…

– Chị yên tâm, em đâu nỡ chia cắt mẹ con nhà nó. Nhưng em xin phép chị để gia đình em được trợ cấp cho cháu về mặt tài chính và thường xuyên đến thăm nom.

Bác Quỳnh gật đầu, được cái bác với dì hiểu nhau nên bàn bạc mọi chuyện trong tương lai đâu ra đấy. Dì Kỷ còn bảo với bác Quỳnh dì có đứa cháu vừa ly hôn nom sáng sủa lắm, hứa sẽ làm mai cho chị Hoài. Anh Niệm mà biết chắc anh tức lộn tiết mất. Nhưng anh đứng cách xa chỗ cô ngồi quá nên chắc không nghe thấy gì. Anh đứng rất gần cánh cửa phòng cấp cứu, đôi chân mày nhíu lại vì căng thẳng, vầng trán cao lấm tấm mồ hôi cùng ánh mắt u buồn khiến ruột gan cô nẫu nề tê tái. Cô thấy hổ thẹn về anh trai mình. Những tưởng anh Hoàng yêu chị Hoài rất nhiều, nhưng hành động vừa rồi của anh lại cho thấy anh chỉ yêu vẻ bề ngoài của chị mà thôi. Anh tham lam muốn chiếm hữu chị, anh tiếc nuối vì đánh mất đoá hoa đẹp vào tay kẻ khác. Anh nhất quyết phải đòi lại hoa về tay mình mà chẳng thèm quan tâm nó sẽ bị dập nát trong quá trình tranh giành. Anh Niệm yêu chị Hoài bằng một tình yêu rất khác. Anh chắp cho chị đôi cánh để thoả sức vùng vẫy trên vùng trời mơ ước. Anh không nhốt chị lại một chỗ như thú cưng. Anh tôn trọng công việc của chị, mỗi lần chị mở show thời trang ra mắt bộ sưu tập mới, anh chỉ ngồi một góc dưới hàng ghế khán giả, nheo mắt nhìn chị tủm tỉm cười. Mỗi lần chị cho đấu giá váy áo để làm từ thiện anh lại tham gia rất nhiệt tình, nhưng toàn dùng tài khoản ẩn danh. Cô hỏi chồng sao anh phải làm vậy? Chồng cô cười cười bảo:

– Nếu chị Hoài biết chị sẽ có cảm giác được Niệm nâng đỡ. Niệm muốn chị thêm tin tưởng vào năng lực của bản thân để thoả sức sáng tạo. Niệm làm gì cũng có tính toán cả, em biết vì sao hồi xưa Niệm hay trêu chị Hoài khiến chị tức giận cầm chổi đuổi đánh không?

– Vì muốn gây sự chú ý chứ còn gì nữa?

– Cũng đúng, nhưng lý do chính là chị Hoài ngồi may lâu quá không tốt, Niệm muốn chị vận động xíu.

Cô Bích nghe chồng giải thích chợt mỉm cười, tình yêu của anh Niệm thật trẻ con, thật ngốc nghếch. Nếu như anh dẻo mồm như anh Hoàng, chịu khó trình bày tâm ý của mình có lẽ anh chị sẽ bớt cãi nhau. Hai người hâm dở mới ngày nào đập nhau bôm bốp, kéo nhau ngã xuống hồ sen nhà chú Nhất mà giờ đã có con với nhau rồi. Lần thứ hai đưa chị Hoài ra khỏi phòng cấp cứu, nghe bác sĩ bảo em bé vẫn ổn cô cùng cả nhà thở phào nhẹ nhõm. Tiếc rằng chị Hoài lại bị sang chấn tâm lý, từ lúc tỉnh chị ít nói hẳn đi, mọi người bảo Hạt Mầm vẫn còn bên chị, thậm chí anh Niệm còn đưa chị xuống phòng siêu âm để chị được tận mắt nhìn thấy hình ảnh em bé nhưng chị vẫn một mực không tin. Chị chỉ nằm co ro một góc chảy nước mắt, anh Niệm thấy chị buồn mắt cũng đỏ hoe theo. Bác sĩ phân tích giống hệt như vợ chồng cô suy đoán. Chị Hoài khác với những bà bầu thông thường, chị đã mong mỏi có con suốt nhiều năm liền, hai lần thụ tinh thất bại khiến chị trở nên rất nhạy cảm. Hiện tại chị bị đắm chìm trong ảo giác, chị một mực khẳng định rằng chị không cảm nhận được con nữa. Mọi người xung quanh đều muốn đến gần hỏi han nhưng chị không thèm tiếp chuyện. Ngay cả anh Niệm cũng bị chị đuổi, cơ mà anh không đi, anh cứ ngồi lì cạnh giường bệnh với chị. Mặc chị cáu, chị đánh, anh vẫn ở bên chị, lặng lẽ dùng ngón trỏ xoa xoa chỗ bầm tím trên trán chị. Bích đoán chỗ bầm đó là do anh Hoàng đấm nên nơm nớp lo sợ, vội vã lao ra ngoài gọi điện:

– Chị Hoài bị trầm cảm rồi anh ạ, chị yếu lắm, em sợ phen này đứa nhỏ lành ít dữ nhiều. Anh khôn hồn thì trốn ngay đi trước khi xảy ra chuyện nhé. Anh biết tính anh Niệm rồi đấy, nói là làm chứ không đùa đâu.

– Anh biết, nhưng quán nhậu của anh thì sao? Bao nhiêu tâm huyết anh đổ vào đó, hình như thằng Niệm chơi khăm anh hay sao mà từ hồi mở ra chẳng có khách mấy.

– Anh liên thiên nó vừa, dịch vụ không tốt, đồ ăn chưa chất lượng, giá cả lại cao thì có khách mới lạ đấy. Thôi anh trốn mau đi, để quán nhậu đó em lo cho…Ơ con chào bác ạ…

– Mày vừa chào ai thế?

Anh Hoàng thắc mắc, cô Bích tiếp lời:

– À, bữa nay ba chị Hoài lên thành phố, lúc đi qua đoạn đường bị tai nạn hồi xưa bị đau đầu nên dì Kỷ nhờ người đưa sang khoa khác khám, chắc bác vừa mới khám xong. Dạo này nom da dẻ bác hồng hào phết anh ạ.

Anh Hoàng nghe tin dữ tái mét mặt mày, cuống quít nhờ cô Bích hỏi xem ba Hùng đã nhớ được người gây tai nạn năm xưa chưa? Cô Bích ngây thơ hỏi anh:

– Ơ cả nhà chị Hoài đều biết hồi đó chị và bác Hùng bị anh Niệm đâm trúng rồi còn hỏi làm gì?

Ông Hùng nghe thấy cô Bích nói chuyện thì chạy tới chỗ cô, xua xua tay phản bác:

– Không phải Niệm…không phải Niệm đâu…

– Thế ai hả bác? – Cô Bích hỏi.

– Không nhớ nữa…nhưng chắc chắn không phải Niệm. Có hai người rời khỏi xe rồi dìu nhau trốn đi.

– Uầy, lại còn hai người khác cơ ạ? Bác mơ à bác? Chắc bác quý anh Niệm quá nên bênh ạ? Nhưng thôi, chuyện qua rồi thì cho qua đi bác nhờ, dù sao cũng chẳng ai cố ý cả.

– Đã bảo không phải Niệm mà nị.

Anh Hoàng nghe ba Hùng bênh Niệm trong lòng bất an vô cùng, anh vội vàng thu dọn đồ đạc trốn đi. Anh ẩn nấp ở một bản nhỏ thuộc vùng núi Tây Bắc, mỗi lần xuống thị trấn để làm răng mới và mua thuốc anh đều phải bịt khẩu trang kín mít. Hàng đêm mỗi khi trở mình với cái lưng đau nhức anh lại hận Niệm thấu xương. Nếu nó không dụ dỗ thì vợ anh làm sao mà mang bầu được chứ? Anh sẽ không phải ép vợ bỏ cái thai khiến cho vợ bị trầm cảm. Lúc đó anh thực sự ghen đến lu mờ lí trí, nghe điện thoại của Hương liền hầm hầm đi gặp vợ. Đáng nhẽ ra anh nên gây mê vợ, sau đó âm thầm đưa vợ tới một nơi hoang vắng tiêm thuốc phá thai rồi giữ vợ lại bên mình lâu lâu một chút. Đã lâu lắm rồi anh không được nằm bên vợ, ôm vợ, thủ thỉ chuyện này chuyện kia với vợ. Anh nhớ vợ quá, nhớ cồn cào ruột gan. Anh hối hận lắm vì đã tát vợ, đấm vợ, cơn giận dữ khi ấy đã khiến anh trở nên độc ác. Sau nửa tháng day dứt khôn nguôi, anh gọi điện cho con Bích hỏi han tình hình vợ:

– Vợ anh được xuất viện chưa mày?

– Rồi anh ạ, nhưng chị không tin đứa trẻ còn trong bụng. Cả nhà đang không biết phải làm sao cả…

– Ơ bao nhiêu con người ở đấy não để đâu mà tình huống đơn giản như vậy cũng không biết cách xử lý? Nhất là thằng Niệm ý, mang tiếng làm cha mà đầu óc ngu si đần độn thiếu logic. Chỉ cần đưa vào phòng siêu âm cho xem trực tiếp hình ảnh của đứa nhỏ là xong mà?

– Gớm ông anh chưa nghe hết câu chuyện đã phán xét ngứa tai thế? Bẩm anh là đưa đi siêu âm rất nhiều lần rồi, nhưng nhờ phước của anh nên đầu óc chị hơi bị chập cheng ạ. Chị giờ thần kinh suy nhược có đi làm được đâu, anh Niệm đưa chị về biển nghỉ dưỡng rồi.

Anh Hoàng thở dài buồn bã, cảm giác viên kim cương vô giá từng thuộc quyền sở hữu của mình nay bị người khác cướp đi quả thật không dễ chịu gì.

– Cái thằng giáp thứ mười ba, anh khinh! Mà Thư với Hạt Đậu vẫn khoẻ cả chứ?

– Khoẻ cả. Rốt cuộc ông anh yêu ai hơn vậy?

– Trước đây anh nghĩ là anh yêu vợ hơn, vợ đẹp như vậy ai mà không yêu? Nhưng từ lúc Thư bỏ anh thì anh bắt đầu nhận ra đối với anh Thư giống như cơm bữa, ăn nhiều đôi khi chán nhưng không có thì sống vô cùng khốn khổ. Nói chung giờ anh chả biết anh yêu ai hơn cả, giá kể có thể chung sống hạnh phúc với cả hai người thì tốt.

Anh tâm sự thành thật vậy mà con Bích cúp máy đánh rầm. Anh tuy ghét đứa nhỏ của Hoài Niệm nhưng suy cho cùng vẫn xót vợ, đợi qua một tháng để vợ quên đi lỗi lầm của anh, anh lấy hết can đảm nhắn tin:

“Vợ ơi anh xin lỗi. Thông cảm cho anh vợ nhé, hôm đó anh nóng quá chứ anh thực sự không bao giờ muốn làm tổn thương vợ đâu. Anh yêu vợ nhiều gấp cả tỷ lần Niệm yêu vợ cơ. Vợ mau khoẻ nhé vợ.”

Tiếc rằng chị Hoài không đọc được tin nhắn của anh, vì chị và Niệm đang ngồi hóng gió trên bãi cát trắng đằng sau nhà. Dạo này chị thấy Niệm phiền dễ sợ, tối ngày nó bám theo chị, đuổi không tránh, đánh không đi. Khi hoàng hôn gần buông xuống, chị thấy Hạt Mầm cưỡi sóng í ới gọi mẹ. Chị biết nếu nói ra thì Niệm sẽ không tin, có khi lại bảo chị chưa già đã lẫn như mẹ Quỳnh vẫn hay mắng chị, thế nên chị giả bộ kêu lạnh để sai Niệm vào nhà lấy áo khoác rồi tận dụng cơ hội lao xuống biển. Chị hối hả đuổi theo con, mải mê đến mức nước ngập ngang người cũng không hề hay biết. Có khoảnh khắc chị tưởng chị sắp ôm được con vào lòng rồi thì nó lại bị sóng đánh ra xa, còn chị…chính chị cũng bị một cơn sóng khác lao tới cuốn đi.

Chị cố hết sức ngoi lên khỏi mặt nước hít thở rồi tiếp tục bơi đuổi theo con. Chị chỉ muốn đem con về bên chị thôi, cớ sao Niệm lại cản chị? Niệm hốt hoảng lao tới ôm chị lôi về nhà, chị ra sức giãy giụa nhưng không thoát nổi. Cứ nghĩ tới đứa nhỏ một thân một mình phải chống chọi với biển cả rộng lớn chị lại quặn hết cả ruột. Chị bắt đầu mất bình tĩnh, chị chửi Niệm điên cuồng:

– Đấy là thằng cha vô trách nhiệm. Đấy buông đây ra mau, đây phải đi cứu con.

– Đấy bị ảo giác thôi, con vẫn trong bụng đấy mà.

Cậu dỗ dành nhưng Hoài cứ một mực đòi xuống biển. Nếu không vì cái người này đang bị bệnh chắc cậu mắng cho một trận rồi, can tội dám lừa cậu vào nhà lấy áo. Khoảnh khắc trở ra thấy Hoài dập dềnh trên biển cậu căng thẳng tưởng chừng không thở nổi, chân tay bủn rủn vì sợ. Thậm chí bây giờ ôm người ta trong lòng rồi cậu vẫn sợ, sợ Hoài bị ảo giác và những ý nghĩ điên cuồng bức đến kiệt quệ. Mỗi lần nhìn thấy ảo ảnh của đứa nhỏ Hoài lại bị kích động, lại bị co giật mạnh. Phải mất kha khá thời gian cậu mới có thể đánh lạc hướng Hoài để tiêm cho cô ấy liều thuốc theo sự chỉ định của bác sĩ. Nhờ thuốc mà Hoài dịu hẳn đi và không còn gào thét nữa. Cậu thay nhanh một bộ đồ khô rồi cũng giúp Hoài cởi bỏ bộ đồ ướt sũng vì nước biển, cẩn thận dùng khăn ấm lau người cho cô ấy. Mỗi khi lau tới những vết xước hằn trên phần da dẻ mịn màng cậu lại bực bội, mấy vết này là do y tá thiếu kinh nghiệm. Đối với bệnh nhân bị mất kiểm soát phải thực sự kiên nhẫn, họ đã xin lỗi cậu và hứa lần sau sẽ tiêm khéo hơn nhưng cậu chẳng tin nổi, tự cậu làm vẫn yên tâm hơn. Ngay cả việc chăm Hoài cậu cũng không muốn giao cho giúp việc, vì lo họ mạnh tay Hoài sẽ đau. Cậu thở dài xấp nước lại chiếc khăn, hơi ấm từ khăn khiến cánh môi kia bớt khô khốc, gương mặt Hoài cũng dần ửng hồng.

– Ai mà đẹp gái thế nhỉ?

Bình thường được Niệm khen chị Hoài kiêu ghê lắm, bữa nay chị chán chẳng buồn chảnh. Chị nhớ con, mong mãi mới có được mụn con mà con chẳng chịu ở bên chị.

– Chẳng biết mẹ Hoài có làm gì khiến em bé phật lòng không? Nếu mẹ nhỡ làm gì đó khiến em buồn thì cho mẹ xin lỗi, em tha thứ cho mẹ rồi về bên mẹ nhé…mà hình như em tha thứ cho mẹ rồi phải không? Ban nãy ở ngoài biển mẹ thấy em cười với mẹ mà, mẹ định đuổi theo em nhưng ba Niệm không cho. Ba Niệm thật ác độc!

Cậu nghe chị mắng không biết nên khóc hay nên cười. Cậu dùng khăn khô lau người cho mẹ Hạt Mầm, mặc cho cô ấy chiếc váy yêu thích rồi ôm người ta đặt lên tấm đệm mềm mại. Cậu đặt lưng xuống nằm bên cạnh, dịu dàng vòng tay qua ôm người ta. Hoài khó chịu hất tay cậu ra, cậu lại mặt dày ôm lần hai. Hoài đẩy tiếp, cậu ôm lần ba, cứ như thế đến lần thứ mười thì Hoài nản, tuy mặc kệ cậu thích làm gì thì làm nhưng miệng vẫn không quên trù ẻo:

– Đồ ác tâm, kiểu gì cũng gặp quả báo cho coi!

– Ừ. Quả báo của đây là cả đời chỉ được yêu mỗi một mình đấy thôi, chịu không?

Cậu trêu, Hoài không thèm lý sự với cậu nữa. Cô ấy nằm thẫn thờ, chân tay duỗi thẳng như một cái xác vô hồn, sự im lặng của người đối diện lại khiến tim cậu đau nhói. Cậu khẽ hôn nhẹ lên vành tai xinh rồi trầm ngâm tâm sự:

– Bây giờ đấy thích hành đây thế nào cũng được, nhưng đến lúc đấy tỉnh táo đấy phải thương đây đền bù nhé! Đây nhớ đấy lắm…thực sự rất nhớ…

Rất nhiều những lời thủ thỉ ngọt ngào, rất nhiều những yêu thương nhưng cũng chẳng thể khiến chị xích lại gần cậu. Cho tới một ngày cậu phải về thành phố xử lý công việc, trong ngôi nhà đầy hoa tươi ven biển chỉ còn chị với mấy người giúp việc, tự dưng chị thấy trống trải khó tả. Mọi khi bị Niệm bám lấy chị thấy bực bội, chị muốn có không gian riêng. Vì đâu khi Niệm vắng nhà lòng chị lại bất an đến vậy? Chị cứ đứng ngồi không yên, đến tầm bốn rưỡi chiều nhớ Niệm chịu không nổi, chị sai con bé giúp việc gọi điện giục Niệm về. Mặc dù bé nói Niệm đang trên đường về rồi nhưng chị vẫn sốt ruột, vẫn đứng ngoài cổng ngóng. Lúc nhìn thấy xe Niệm từ phía xa xa chị hớt hải chạy ra đón. Niệm vừa xuống xe chị liền lao tới ôm chầm lấy Niệm, mếu máo hờn trách:

– Sao đi đâu mà lâu về thế? Đấy định bỏ người ta à? Định bỏ người ta giống như Hạt Mầm bỏ người ta ý.

Niệm phì cười ghé xuống ngậm lấy môi chị vỗ về. Đợi chị hết nấc Niệm mới vòng tay qua ôm chị vào nhà, ngọt giọng dỗ dành:

– Đây dù phải bỏ tất cả cũng nhất quyết giữ lại đấy.