Chị Dâu Em Chồng

Chương 35: Chẳng có lấy một danh phận

Giống như mẹ Hoài, ba Niệm sau khi biết về sự hiện diện của Hạt Mầm cũng bị đơ mất một lúc. Ba cầm tờ giấy và tập ảnh trên tay săm soi từng li từng tí, đọc đi đọc lại, xong còn tự véo má mình xem có phải đang mơ không? Chắc không đâu nhỉ? Chuyện đêm qua cũng chẳng phải mơ, chắc Hoài nói với cậu nhưng cậu lim dim ngủ mất. Thảo nào sáng nay cô ấy bực cậu. Bực là đúng, ai kêu cậu không tinh ý nhận ra người ta đang nghén, bị trêu một trận cũng đáng đời. Ai đó hứng khởi phi như bay xuống gặp người thương. Mẹ em bé thấy ba em bé liền trả đũa bằng cách không thèm ngẩng mặt lên nhìn. Ba em bé đóng sầm cánh cửa, phấn khích lôi mẹ em bé tống vào gian trong ôm ôm ấp ấp.

– Ơ ghét con thì đừng ôm mẹ, bỏ ra đi.

– Xin mà…lúc sáng đây ăn nói xằng bậy đấy tha cho đây với, đây biết tội rồi. Đây xin thề sau này không dám vọng ngôn nữa, cho người ta thăm con xíu đi mà.

– Thôi thăm nom làm gì? Phiền hà!

Chị Hoài làm mình làm mẩy. Mặc kệ chị làm màu, Niệm đặt chị ngồi trên giường, Niệm ngồi bệt luôn xuống sàn, áp tai lên bụng chị nghe ngóng.

– Ơ sao nó không đạp?

– Dở à? Nó mới bé xíu như Hạt Mầm đạp sao được mà đạp? Phải thành hình thành hài đã chứ.

Chị chẹp miệng chê Niệm ngốc. Niệm thì vẫn cứ ngây ra như bị say nắng, nó tò mò vén áo chị lên, hết sờ sờ tay vào bụng chị lại hôn hôn thơm thơm rõ âu yếm.

– Kỳ diệu nhỉ? Cứ tưởng đằng ấy không biết chửa.

– Thì giờ biết rồi đó, giỏi không?

Chị vênh mặt hỏi, Niệm xoa bụng chị khen mẹ nó giỏi ghê lắm luôn. Từ nãy tới giờ Niệm cứ như bị trúng bả cười ý, cười hoài cười mãi, cười đến nỗi không khép được miệng, chị thấy thằng nhóc cười cũng cười cười theo, hai đứa dở vừa nhìn nhau vừa cười. Đôi gò má chị hồng hồng, chị búng trán Niệm, cậu trẻ con mách em bé:

– Hạt Mầm ơi mẹ Hoài bắt nạt ba.

Bé con còn chưa nói được thằng ba đã áp tai vào bụng con mẹ tự biên tự diễn:

– Hạt Mầm bảo gì ba cơ? Hạt Mầm bảo là mẹ Hoài phải hôn ba Niệm đền bù á? Rồi, ba biết rồi, ba sẽ chuyển lời. Mẹ Hoài nghe thấy chưa nhỉ?

– Chưa, chẳng nghe thấy gì hết.

Chị tỉnh bơ đáp. Có đứa vén áo chị lên cao hơn, bàn tay nóng ấm luồn qua lớp vải ren thân thuộc, xoa xoa, cọ cọ xung quanh trái đào căng mọng hại chị bủn rủn hết cả người, đành phải cúi xuống hôn môi ai kia một cái thật lâu mới được buông tha. Lần nào hôn chị xong Niệm cũng ăn vạ thôi, kêu hôn vậy chưa đủ, đúng kiểu được chiều đâm ra sinh nhõng nhẽo, cứ phải để chị xoắn tai cho phát mới ngoan ngoãn chịu đứng dậy đi về. Chị đã dặn Niệm ra ngoài phải giữ ý giữ tứ rồi mà nó vẫn điềm nhiên thơm má chị.

– Hâm à? Nhỡ ai nhìn thấy không hay.

– Mấy tháng nữa đấy chửa ễnh bụng ra thì sớm muộn gì mọi người chả biết. Định giấu chuyện yêu đây không lẽ đấy muốn tuyên bố Hạt Mầm là con của người khác?

– Đây đâu có thần kinh mà lấp liếʍ kiểu đó. Thực ra đây không có ý định giấu nữa, nhưng đây ngại. Giá kể đấy không phải người điều hành của NIEM Group thì đây sẽ thoải mái bày tỏ tình cảm với đấy giống như mấy đồng nghiệp đang yêu nhau trong công ty. Nhưng đấy đứng ở vị trí cao quá, đây ghét cảm giác bị người khác nhòm ngó.

Niệm nghe chị phân tích liền gật gù bảo:

– Rồi. Lần sau đây sẽ rút kinh nghiệm.

Dứt lời, Niệm vòng tay qua ôm eo chị, thơm thêm ba phát nữa vào môi chị. Rút kinh nghiệm là vậy hả? Người đâu mà mặt dày đến thế là cùng, chị điên với nó mất.

– Xin mà…tha cho nhau đi rồi về nhà ba Hạt Mầm muốn gì mẹ Hạt Mầm cũng chiều.

– Nói lời giữ lời đấy!

Sếp Niệm phấn khởi ra điều kiện, chị Hương đứng ngay đằng sau chứng kiến một màn tình củm của hai sếp sốc không nói lên lời. Chửa ễnh bụng? Mẹ Hạt Mầm? Ba Hạt Mầm? Không lẽ bé Hạt Mầm mà con Hoài lẩm bẩm gọi tên suốt mấy ngày nay là thật? Không lẽ triệu chứng buồn nôn của nó là nghén? Sao có thể? Một con đàn bà giẻ rách như nó sao có thể mang trong mình giọt máu của sếp? Không lẽ nó chơi bùa sếp? Đúng rồi, chắc chắn là nó yểm bùa nên sếp Niệm mới bám nó như vậy. Con này trông thế mà ác thật, nhưng mà chị sẽ không để nó toại nguyện đâu. Chị cố nén cơn bực dọc trong người để gọi điện cho chị Thư ton hót:

– Chị ơi chị phải thật bình tĩnh nghe em nói nhé! Con Hoài nó chửa rồi chị, nó chửa với anh Hoàng đó.

Chị Thư nghe tin em gái kết nghĩa có bầu tự dưng rớt nước mắt. Chị vui cho Hoài vì sau bao nhiêu năm mong mỏi cuối cùng em ấy cũng được làm mẹ, nhưng thực ra chị thấy đắng nhiều hơn. Đắng vì người em mình từng vô cùng yêu thương lại đâm sau lưng mình hết lần này tới lần khác. Ở đầu dây bên kia chị Hương sốt sắng khuyên nhủ:

– Thư ơi chị mau tìm cách giải quyết cái thai của nó đi không có để lâu hậu quả khôn lường đấy. Em nghĩ cách đơn giản nhất là chị tìm loại thuốc nào uống vào là hư thai liền ý, sau đó giả bộ làm lành mời nó ra quán nước rồi tìm cơ hội thích hợp bỏ thuốc vào cốc của nó.

Chị Thư biết Hương nghĩ cho mình, tuy chị rất hận Hoài nhưng chị vẫn phải thú nhận:

– Em ơi chuyện thất đức đó chị không làm được đâu.

– Ôi dào có gì mà thất đức? Tại nó sống lỗi với chị trước mà. Chị phải nghĩ cho con chứ, nếu nó đẻ được con trai không khéo Hạt Đậu của chị bị cho ra rìa mất. Chị biết tính nó ích kỷ và hung hãn mà?

– Chị biết. Nhưng chị từng mất con em à, đau lắm em, chị không muốn ác với nó như thế.

– Nhưng mà nó ác với chị lắm chị ơi, nó suốt ngày gọi điện cho anh Hoàng bơm đểu rằng bé Hạt Đậu không phải con anh để gây chia rẽ hai anh chị đấy ạ.

– Kệ nó, nó sống lỗi sớm muộn cũng gặp quả báo.

– Chán chị quá, khi nào nghĩ lại thì gọi điện cho em nhé. Mà chuyện này chị biết để bụng vậy thôi chứ đừng nói gì cho anh Hoàng, kẻo anh ghét em thì toi.

– Yên tâm, chị sẽ coi như không biết gì. Chị không trách anh Hoàng, có trách thì trách Hoài quá xảo quyệt. Dù sao cũng cảm ơn em đã báo tin, chúc em một ngày vui.

Chị Thư mệt mỏi cúp máy. Hạt Đậu là kết tinh tình yêu của bọn chị mà Hoài cũng xàm ngôn được. Sau một đêm u uất, sáng sớm hôm sau chị nhắn tin cho Hoài:

“Chị biết tất cả rồi, nhưng chị thương con nít nên tạm tha cho mày. Cố gắng đừng đi quá giới hạn Hoài nhé, kẻo tới lúc nghiệp đến lại trách cuộc đời bất công.”

Chị Hoài đọc được tin nhắn của chị Thư chợt nhíu mày, mặc dù không hiểu rõ ý Thư lắm nhưng chị cũng chẳng thèm nhắn lại. Chị còn bận soạn đồ để đi chơi xa với Niệm. À mà nói soạn đồ cho oai chứ thực chất chị chỉ ngồi chỉ trỏ thứ đồ muốn mang, còn Niệm tất bật nghe lệnh sắp xếp. Từ lúc biết chị có em bé Niệm cứ quanh quẩn bám theo chị. Mặc dù chị đã giải thích hầu như bà bầu nào cũng nghén nhưng Niệm vẫn xót xa mỗi lần chị nôn mửa, nó luôn miệng hỏi chị nhọc không, có chuyện gì cần nó giúp không? Nó làm như bà chị già này mong manh dễ vỡ lắm không bằng. Chuyện chửa đẻ của đàn bà Niệm ngố lắm chẳng biết gì đâu, gi gỉ gì gi cái gì cũng gọi điện hỏi bác sĩ. Có khi chị thèm ăn miếng xoài chua thôi mà nó ác ôn bắt chị phải đợi bác sĩ xác nhận được ăn nó mới chịu gọt vỏ.

– Làm quá à! Đấy đúng là quá tồ luôn!

Niệm đối với lời châm chọc của chị không có vẻ gì là bực bội, soạn xong đồ liền qua chỗ chị u sầu than vãn:

– Giá như lúc ở bên nước ngoài đây lấy vợ xong cùng cô ấy sinh vài đứa con cho có kinh nghiệm thì giờ có phải đỡ bị đấy chê trách không?

Đã lấy vợ rồi lại còn lấy ở bên nước ngoài nữa mới ghê chứ, biết là chuyện giả định rồi mà lòng chị vẫn ngứa ngáy dã man, xị mặt giận Niệm luôn. Niệm phì cười véo véo cái mặt xị của chị rồi giả giọng trẻ con:

– Mẹ Hoài ơi mau mau thay đồ đi chơi thôi mẹ ơi, Hạt Mầm chán ở nhà lắm rồi á.

Chị phì cười chỉ vào chiếc váy hai dây treo trong tủ. Niệm lấy váy cho chị, lúc giúp chị buộc nơ còn tranh thủ cơ hội hôn một đường dọc từ cổ chị xuống bả vai. Chị tát yêu Niệm một cái rồi bảo cậu mặc áo phông quần ngố lửng do chị may. Niệm đội cho chị chiếc mũ rộng vành, một tay nắm tay chị, một tay kéo vali, cùng nhau đi xuống chỗ lấy xe. Phần vì Niệm mở mui cả quãng đường dài, phần vì sáng sớm thời tiết vẫn còn mát mẻ nên chị không thấy buồn nôn mấy, ngược lại thoải mái dễ chịu nên chị ngủ miết.

– Hoài…Hoài…tới nơi rồi…

Có người gọi, có người vẫn say giấc nồng chẳng nghe thấy. Cậu phì cười ẵm người ta lên tầng gác mái, nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống tấm nệm mềm mại. Cậu cũng ngồi xuống bên cạnh, trầm ngâm ngắm nghía người ta. Sao có người đến cả lúc ngủ cũng đáng ghét thế nhỉ? Lông mày không kẻ chì mà sao đen nhánh luôn vậy? Cậu đưa môi cọ cọ qua hàng lông mày đó. Hình như Hoài thấy ngứa, cô ấy cau có đẩy cậu ra rồi lại lim dim ngủ tiếp. Trong lúc Hoài ngọ nguậy, một trong hai chiếc dây áo bị tuột để lộ ra phần thanh xuân đẹp đẽ. Cậu trìu mến cúi xuống, chỉ tính hôn phớt một chút thôi, nhưng rồi lại không kiềm được mà hôn thật sâu. Chẳng biết Hoài có lén cho cậu uống thuốc mê không mà bất cứ chỗ nào thuộc về cô ấy cũng khiến cậu mê mẩn. Cứ nghĩ đến việc người ta đang mang giọt máu của mình, cậu lại cực kỳ cao hứng. Cậu xoa xoa bụng mẹ em bé, thủ thỉ trò chuyện với con:

– Ba Niệm nè! Ba chào em bé Hạt Mầm xinh gái.

– Nhỡ em là bé Hạt Mầm đẹp trai thì sao hả ba?

Mẹ tủm tỉm hỏi ba. Mẹ đã thức giấc rồi, những ngón tay mẹ dịu dàng luồn qua mái tóc xoăn xoăn của ba. Mẹ chê ba Niệm điệu ghê lắm, tóc lúc nào cũng phải cắt theo mốt mới nhất mới chịu. Mẹ dặn Hạt Mầm lớn lên đừng có điệu như ba nha. Ba Niệm hôn bụng mẹ rồi bao biện:

– Phải đẹp trai thì mới được mẹ yêu chứ?

– Ba chả cần đẹp trai mẹ vẫn yêu ba nhiều vô cùng luôn.

– Mẹ yêu ba nhiều vô cùng luôn mà mẹ để ba thiệt thòi vậy hả? Mẹ xạo!

– Thiệt thòi chỗ nào?

Mẹ chau mày thắc mắc, ba làm bộ ấm ức thổ lộ:

– Thì ba dành cả thanh xuân chỉ để yêu mẹ, xong giờ lại sắp có con với nhau rồi mà mẹ chẳng cho ba lấy một danh phận. Nghĩ mà buồn!

Ơ hay nhờ? Đàn ông thì phải ngỏ lời cầu hôn trước chứ? Niệm định thả thính thế để chị cầu hôn nó á? Cái thằng khôn dễ sợ. Chị còn lâu mới mắc lừa nhé! Chị tuy là gái già nhưng chị cũng có cái kiêu của chị chứ. Chị tỉnh bơ đáp:

– Danh phận ba Hạt Mầm oai quá còn gì?

Biết Hoài cố tình đánh lạc hướng nhưng sao cậu nghe vẫn thấy bùi tai nhỉ? Ba Hạt Mầm? Được làm ba của đứa con do cô ấy sinh ra thật thích. Chỉ thương mẹ em bé bị nghén người hay mệt thôi, ba em bé lúi húi tìm trong vali tập truyện cổ tích đọc cho hai mẹ con nghe.

– Đọc phần tiếng Anh ý, cho mai sau con nó giỏi.

Lần nào vào hiệu sách chị cũng mua truyện song ngữ, nhưng vì bản thân phát âm không hay nên chẳng đọc, vẫn để dành đợi Niệm đọc cho con. Chị nhấc đầu mình gối lên đùi ba Hạt Mầm, ba nó ở bên nước ngoài nhiều năm có khác, phát âm nghe sướиɠ cái lỗ tai ghê. Mẹ nghe ba đọc xong liền trầm tư tâm sự:

– Trong truyện cổ tích lúc nào nhân vật chính cũng được sống bên nhau hạnh phúc đến đầu bạc răng long, thích nhỉ ba Niệm nhỉ? Ngoài đời thì không phải lúc nào cũng như vậy, có những người vừa hôm trước còn mặn nồng, hôm sau đã buông tay nhau vì có mối tốt hơn. Mẹ lo lúc mẹ bốn mươi tuổi mẹ già đau già đớn, ba thì mới chỉ ba mươi lăm, phong độ ngút ngàn lại còn giàu, khi đó ba mà yêu em nào hai mươi thì quả thật mẹ đấu không nổi.

Niệm bẹo má chị, thắc mắc:

– Sao mẹ phải đợi tới tận năm bốn mươi tuổi mới lo? Giờ mẹ cũng già khắm khú luôn rồi mà!

Nếu so với anh Hoàng thì Niệm thua xa ở khoản nịnh nọt, cái miệng của nó chỉ nói được những câu đáng bị ăn đấm thôi. Cơ mà cái miệng nó lại biết hôn rất ngọt, mỗi lần hôn là khiến cho bà già này chết chìm trong biển mật. Bọn chị ôm ôm thơm thơm nhau tới lúc trời nắng chang chang mới dậy thay áo quần mò ra ngoài. Hai đứa cùng mặc đồ đôi do chị thiết kế, áo sơ mi kết hợp với quần ngố năng động. Chẳng biết do đồ đôi nổi bật hay do Niệm cao quá mà ai đi ngang qua cũng nhìn, cô chủ quán ăn còn tưởng là diễn viên trong đoàn làm phim, hớt hải vẫy tay gọi:

– Hai con ơi đoàn phim đặt bàn ở tầng hai nhé!

Chị phì cười giải thích với cô bọn họ chỉ là khách bình thường rồi ghé tai Niệm nói thầm:

– Hình như cô chủ quán thấy đây đẹp quá nên nhầm đó. Được sánh đôi cùng người đẹp sướиɠ nhờ Niệm nhờ?

– Công nhận đấy sướиɠ thật.

Niệm khen chị một câu thì chết à? Cứ mỉa mai suốt thôi, nhưng lúc nhân viên bê cháo cá hồi ra thì lại chăm chú thổi thổi rồi đút cho chị, hại chị ghét không nổi. Ăn xong Niệm thuê xe đạp đèo chị đi chơi quanh khu du lịch. Chị buộc thắt nút vạt áo sơ mi của mình cho ngầu, sau đó rướn người lên chụp một bức ảnh khoe bụng bầu xinh đăng lên mạng. Em bé còn nhỏ nên chị chưa bị rạn da, được bao nhiêu anh trai vào khen nức khen nở, chỉ riêng thằng Niệm dở người chê xấu. Nó cau có giật điện thoại của chị, tự ý gỡ ảnh. Chị tức mình bỏ về, chui lên tầng gác mái nằm dỗi. Chị rất thích thiết kế của căn nhà này, nhà nhỏ, mọi thứ đều nhỏ xinh, xung quanh trồng rất nhiều cây râm mát. Ban đầu chị tưởng nhà thuê nhưng sau để ý thấy hai chữ “Hoài Niệm” viết trên chiếc chuông gió treo gần bậu cửa sổ thì chợt mỉm cười.

– Ê! Dậy đi!

Niệm gọi, chị giả bộ ngắm mắt, giận hờn bảo:

– Ngủ rồi, không dậy đâu.

– Ngủ mà nói chuyện được hả?

– Ừ! Đang nói mơ đó!

– Vậy uống sữa xong rồi mơ tiếp được không?

– Không thèm.

– Pha cho đấy đâu mà thèm với chả không? Pha cho Hạt Mầm mà! Mẹ Hoài dậy mau lên…em bé khát rồi…mau!

Ghét nghe Niệm lèo nhèo nên chị nhổm dậy tu ực cốc sữa cho xong chuyện, còn chưa kịp nằm xuống nó đã nhanh tay kéo chị vào lòng, ôm chị thật chặt, cười cười hỏi:

– Giận người ta à?

– Gái xấu nào dám giận ai?

Chị càu nhàu, Niệm thở dài thừa nhận:

– Thực ra đằng này xoá ảnh không phải vì đằng ấy xấu, mà là do đằng này ghen, được chưa?

– Ơ nói cái gì người ta nghe không rõ, nói lại coi.

Chị cố tình trêu tức, Niệm quát ầm lên:

– Đấy đẹp, đây ghen. OK?

– Ghen tuông thì cũng phải kiêu kỳ lên xíu chứ, cái mặt cứ xị ra như vậy kém sang lắm.

– Ừ. Đây kém sang vậy thôi.

Niệm lườm chị rồi bỏ xuống dưới. Ngoài hay làm phiền bác sĩ ra thì Niệm còn có thú vui xem sách mẹ và bé, thấy loại rau nào tốt cho bà bầu liền gọi người ta đem tới. Chị bảo để lát chị làm cho nhưng Niệm mặc kệ, cặm cụi ngồi ngặt rau một mình. Chị biết thừa người ta giận, đang định xuống dỗ thì lại thấy có em gái gửi hình bốc lửa vào máy Niệm. Chị nóng máu xoá hình, em kia mặt dày gọi đến nũng nịu:

– Anh Niệm xem hình rồi à? Đẹp nhỉ anh nhỉ?

– Là chị xem, đẹp bình thường. Chị xoá rồi.

– Chị…chị nào ạ?

– Chị người yêu anh Niệm chứ chị nào?

Chị đã ra mặt vậy rồi mà con bé còn dám láo:

– Dạ chị, còn em là người anh Niệm yêu nha chị. Chị chuyển máy cho em nói chuyện với anh một xíu.

– Anh Niệm đang bận nhặt rau dưới lầu nên chị không tiện chuyển máy em ạ. Nhưng em thích thì chị mời em ghé qua nhà chị chơi, hai anh em vừa nhặt rau vừa nói chuyện cho nó vui cửa vui nhà!