Mireille nhìn thấy Jamie đang nằm trên sàn bèn đỡ em ngồi dậy dựa lưng vào tường.
"Em ổn chứ? Cô ta đã làm gì em chưa?"
Jamie lắc đầu. Mireille thở phào, cô sợ mình đã muộn, chỉ vì cô đã đánh liều muốn biết thêm về em. Jamie định nói gì đó, nhưng vì run quá lưỡi líu lại, không nói trọn âm. Mireille nhớ lại buổi sáng sau đêm bị hãʍ Ꮒϊếp tập thể, em vẫn bình tĩnh đối đáp với cô, nhưng người kia chỉ mới xuất hiện, chưa làm gì đã khiến em hoảng loạn cùng cực thế này. Đó là người mà trước đây Jamie luôn gọi tên khi làʍ t̠ìиɦ. Cô chưa bao giờ quan tâm đến quá khứ của em, kể cả người mang tên Larissa ấy, vì mối quan hệ của cô và Jamie chỉ là tạm bợ vui vẻ, nếu cô có bâng quơ hỏi về thời gian trước đây của em thì cũng chỉ là phép áng chừng tính cách của Jamie để cuộc trò chuyện diễn ra suôn mượt. Larissa là ai không quan trọng, miễn là em lên giường với cô sau khi nhận tiền của cô. Cho đến hôm nay, khi ánh nhìn thất vọng ban sáng của Jamie đi xuyên qua tim cô và đọng lại cảm giác chênh vênh, hay cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đầy thù địch với Larissa khi nãy.
Larissa là người phụ nữ ấy, chẳng trách Jamie sợ cô ta đến thế. Nếu không phải là cô, thì ai có thể bảo vệ được em trước nàng.
"Tại sao chị ở đây? Chị nên đi đi," Jamie thều thào qua hơi thở khi đã đủ sức nói thành tiếng. Cả người hẵng còn run bần bật. Thật khó tin rằng người đàn bà căm ghét đồng tính này đã cứu em.
"Để tôi đỡ em tới giường."
Jamie định gạt tay ra, em không cần sự giúp đỡ thương hại của cô, nhưng tay chân em vô lực. Em có thể chịu được một người ghét mình, khinh mình, nhưng không thể chịu được kẻ lừa dối hay xúc phạm mình. Larissa đã nắm được điểm yếu tâm lý này của em để buông ra những câu nói khó nghe, đẩy em đến giới hạn em không chịu được nữa và hoàn toàn buông xuôi vì mệt mỏi. Mireille quàng một tay qua vai em đỡ em dậy. Cả hai đi về phía giường. Cô đặt em nằm xuống ngay ngắn, lấy chăn đắp cho em.
"Tại sao chị ở đây?" Jamie lặp lại câu hỏi. Vừa chỉnh chăn cho em, cô vừa đáp.
"Chiều mai tôi sẽ đi công tác mười ngày ở nước ngoài. Tôi nghĩ mình cần phải gặp em ngay tối nay..." cô ngưng một lát. "Tôi sợ khi quay trở về, em sẽ không còn bên tôi nữa. Em không sao chứ?"
"Sao chị lại quan tâm người chị ghét? Em là lesbian, chị ghét em mà, chị tránh xa em ra đi."
"Tôi đã nghe những gì cô ta nói với em," Mireille chuyển chủ đề. "Đừng tin cô ta, Jamie. Ngoài kia có rất nhiều người yêu thương em. Em sẽ không bao giờ cô đơn."
"Như ai?"
"Không phải là cô ta."
Điều Mireille nói nghe mới buồn cười làm sao. Jamie vươn người đưa tay vén áo sơ mi của cô lên, chạm vào làn da trần của cô. Em chống tay ngồi dậy, bàn tay em đi lên hơn. Em xích lại gần cô, hôn môi cô, thân thể áp sát, cố gắng quyến rũ cô.
"Thế giờ chị fuck em chứ? Chị ghét em mà, chị hãy fuck em đi, làm bất kỳ điều gì chị muốn."
Trong cơn hoảng loạn, Jamie mong Mireille hãy làʍ t̠ìиɦ với mình, mạnh bạo cũng được, làm em đau cũng được, nó vẫn tốt hơn bị giam cầm trong nỗi sợ hãi mà nàng để lại.
"Chỉ những người căm ghét nhau mới làʍ t̠ìиɦ với nhau."
Nghe thế, Mireille đứng dậy, lùi xa vài bước khỏi chiếc giường. Jamie cảm được nỗi u uẩn chìm sâu trong màu mắt như đại dương ấy thì chột dạ, cảm thấy điều mình nói sai sai.
"Phụ nữ Mỹ chẳng hiểu gì về lãng mạn nhỉ?" cô cười buồn. Jamie quá chìm trong cơn hoảng loạn của chính mình để hiểu ý cô.
"Tôi không bao giờ ngủ với người tôi ghét."
Mireille chưa bao giờ tưởng tượng được việc phải trải qua cảm xúc thuần túy đê mê ấy với một kẻ mình ghét, đấy là gϊếŧ chết tìиɧ ɖu͙©. Mireille nhìn quanh phòng, lảng tránh ánh nhìn dò xét của Jamie thì lọ son dưỡng cô để lại cho em nằm trên bàn trang điểm lọt vào mắt. Cô bèn bước tới nhấc nó lên xem thử, có vơi đi một ít so với lần cuối nhìn thấy. Mireille mang nó quay về chỗ Jamie.
"Em thích loại này chứ?"
Jamie gật đầu. Thế là Mireille ngồi xuống giường lần nữa, mở nắp lọ và cho ngón tay áp út vào trong lấy ra ít son, rồi rất chậm rãi, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi Jamie, một lúc lâu, chỉn chu và tỉ mẩn.
"Môi em bị khô à?" Jamie ngây ngô hỏi lại trước cách thoa son kỹ lưỡng của cô.
"Không," Mireille lướt thêm một đường nữa rồi rút tay về. "Vì tôi muốn làm điều này với em thôi."
Cô rất nhớ môi em, dư vị của nụ hôn khi nãy hẵng còn đọng lại râm ran đầu môi, nhưng cô không dám vội vàng. Cô tránh những va chạm thể xác trong tình trạng thần trí bất ổn, bởi những cảm xúc tuyệt vời như thế chỉ nên dành cho một tinh thần minh mẫn để hưởng thụ trọn vẹn.
Tiếng chuông cửa vang lên, Mireille ra mở cửa, thầm hi vọng đó không phải là Larissa. Jamie còn hoảng, sự xuất hiện trở lại của nàng chỉ khiến em tệ hơn. Thật may đó chỉ là nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới. Mireille không để cậu nhân viên vào trong, cô tự lấy phần đồ ăn của Jamie, tiện thể bảo cậu nhân viên mang lên cho cô một món salad và một chai rượu vang đỏ. Jamie không thích uống rượu, nhưng một ly vang đỏ sẽ giúp em bình tĩnh lại. Vang đỏ không làm người ta say, nhưng đã say thì sẽ say rất lâu, như tình yêu vậy. Một lần, vang đỏ làm Mireille chếnh choáng tại một bữa tiệc, có thể cô đã uống quá nhiều, có thể ly rượu người ta đưa cho cô không chỉ có vang đỏ. Cô đã gọi taxi chở cô đến khách sạn của Jamie.
Mở cửa cho cô, Jamie nhăn mũi vì mùi rượu tỏa ra từ cô, mùi rượu lẫn vào nước hoa nghe mê người. Jamie không thích vì đó là mùi rượu chứ chẳng phải vì lý do nào khác. Mùi rượu từ hơi thở của Larissa là điềm báo cho một đêm mệt nhoài của em. Jamie đỡ cô ngồi xuống ghế, không một lời hỏi han, rót một li nước để lên bàn cho cô, rồi ngồi xuống ghế khác để tiếp tục xem Maleficent. Jamie ngồi co chân, ôm đầu gối, để lộ đôi chân trắng ngần quyến rũ. Mireille nuốt khan, quỳ xuống bên cạnh ghế nơi Jamie đang ngồi. Em vẫn vờ như không để tâm, chờ xem cô sẽ làm gì. Mireille hôn lên mắt cá nhân của em, nụ hôn đi lên tới đầu gối thì cô dừng lại nhìn em. Lúc này thì Jamie buộc phải chú ý đến cô, chú ý đến bàn tay cô đang đan vào tay mình, đến ánh mắt mơ màng bởi men say, đến nụ hôn đặt lên môi em. Jamie mở đùi ra để đón nhận cơ thể của Mireille gần gũi, cọ xát với mình, và để nụ hôn được sâu hơn. Jamie ghét mùi rượu từ cô, và bực mình khi lát nữa em sẽ làʍ t̠ìиɦ với cô trong cái mùi hương đáng ghét này. Mireille luồn tay vào bên trong quần thun của em.
"Khoan đã, để em lấy bao..."
Những ngón tay của Mireille vuốt nhẹ cánh hoa của em.
"Không cần."
Thế là cơn bực bội của Jamie biến mất. Dù em hiểu mang bao để bảo vệ cả hai, nhưng làʍ t̠ìиɦ có nó thì hơi... không thích lắm. Em muốn được trực tiếp chạm vào trong cô, được nếm thử hương vị của cô. Nhân dịp này...
Mireille hôn cổ em. Jamie thở gấp, hai đùi dang ra đặt lên tay ghế, mở rộng lối vào đón chào Mireille. Cô mơn trớn khắp người em. Bên dưới đã đủ ướŧ áŧ, một ngón tay của cô đã vào được bên trong. Jamie cảm thấy thoải mái vô cùng khi âʍ đa͙σ của mình đang ôm lấy ngón tay của cô, chứ không phải một lớp bαo ©αo sυ.
Sáng hôm sau, khi cơn say đã qua, Mireille phát hiện tối qua họ quan hệ mà không dùng biện pháp bảo vệ, quay ra trách em.
"Sao em không dùng bao? Đành rằng lúc ấy tôi say nhưng em còn tỉnh? Chiều nay tôi sẽ phải đặt lịch đi xét nghiệm vào cuối tuần, và thế là mất toi một ngày nghỉ của tôi!"
Jamie đảo mắt. Chính cô đã đề nghị vậy mà. Em kéo cô nằm xuống giường với mình lần nữa, nằm lên trên cô, di chuyển hông để cạ nơi ấy lên bụng cô.
"Đằng nào chị cũng phải đi xét nghiệm, sao chúng ta không tranh thủ làm thêm vài lần nữa?"
Tất nhiên Mireille phải đồng ý.
Từ sau lần đó, họ ít dùng đến bαo ©αo sυ khi quan hệ, và đến gần đây thì thôi hẳn. Sau khi trao đổi về lịch sử quan hệ tìиɧ ɖu͙© của mình, họ thấy rằng do không ngủ với ai khác ngoài nhau, cả hai đều không mắc bệnh, nếu duy trì sự "chung thủy" này thì có lẽ không cần thiết phải mang bao khi quan hệ mà vẫn đảm bảo sức khỏe của nhau.
...
Mireille mang bữa tối đến cho em, đặt nó lên giường, Jamie vẫn thất thần, cô lấy dao nĩa ra, từ tốn cắt thức ăn và đút cho em, y như buổi sáng em thức dậy ở nhà cô lần đầu tiên. Không biết bao giờ Jamie mới thoát khỏi cơn hoảng loạn? Hay thử lôi kéo sự chú ý của em vào một điều gì khác? Điều gì khiến em chú ý đây?
"Vậy là sáng nay em đã được chứng kiến mối quan hệ của tôi và Reine suốt bao năm nay," Mireille chọn đúng câu chuyện, Jamie lập tức tạm quên cơn kinh hoàng mình mới trải qua. "Lẽ ra tôi không nên tát nó, nhất là ngay giữa chốn đông người như vậy..."
"Reine nói nó muốn làm diễn viên, tôi không đồng ý, bao nghề danh giá khác không chọn, lại đi chọn cái nghề bấp bênh ấy. Tôi nghe quá đủ câu chuyện nữ diễn viên ban ngày đóng phim, đêm tối làm đĩ rồi. Tôi không muốn Reine của tôi sẽ như thế. Tôi luôn muốn con cái tôi lớn lên độc lập và không dựa dẫm vào ai, như thế chúng mới hoàn toàn tự do. Không ai có thể điều khiển được chúng. Về điểm này thì tôi khá tương đồng với người Mỹ, trân trọng tự do."
Nhưng nếu chỉ có vậy Reine không thể ghét cô nhiều đến thế. Jamie thầm nghĩ. Bọn choai choai ở tuổi nó đểnh đoảng ít nuôi thù, mà Reine rõ ràng ghét Mireille từ rất lâu và còn rất sâu sắc. Em đã nghe con bé khoe thành tích nửa đêm trốn ra khỏi nhà mẹ để tới London sống với bố hồi nó mười hai. Nó hứa hôm nào đó nó sẽ kể Jamie nghe toàn bộ câu chuyện khi không có mẹ Mireille ở gần.
"Thật buồn cười, ngày xưa tôi ghét mẹ tôi bao nhiêu thì giờ con tôi ghét tôi bấy nhiêu. Thuyết nhân quả là có thật."
"Tại sao chị ghét mẹ chị?" Jamie còn nhớ Mireille nhuộm mái tóc vàng của mình chỉ vì không muốn trông giống mẹ cô.
Bình thường Mireille sẽ không bao giờ trả lời, nhưng vì cô cần mang Jamie thoát khỏi nỗi ám ảnh Larissa, và có lẽ được nói ra sẽ nhẹ nhàng phần nào.
"Gia đình tôi rất bảo thủ, từ khi sinh ra tôi họ thay tôi định sẵn số phận của tôi là một bà nội trợ chăm chồng con. Tôi phải giống tất cả những cô gái Pháp, phải nết na, đứng đắn, không được tham vọng. Nhưng tôi không chịu. Tôi muốn tự do, thế giới này dành cho tôi, tôi phải chinh phục nó. Tuổi trẻ ai cũng ngông. Mẹ tôi luôn cố gắng đưa tôi vào khuôn mẫu mà bà ao ước và những lần đó đều kết thúc bằng những tiếng la mắng và khóc lóc. Không ai ép tôi được. Cả cuộc đời tôi đấu tranh cho sự tự do của mình. Mẹ tôi không hề hài lòng khi tôi nộp đơn vào trường luật và bày tỏ ý định làm chính trị."
"Giống như chị không thích Reine làm diễn viên," Jamie nhận xét.
"Đó là lần cuối cùng mẹ phản đối tôi. Từ đó về sau bà không nói chuyện với tôi nữa kể cả lúc lâm chung. Hồi còn trẻ như em, mỗi lần làm điều gì mà biết mẹ tôi không thích tôi đều khoe với bà, như là chơi trai, hút cần, uống rượu,... Tôi cảm thấy rất thỏa mãn khi chọc bà điên lên."
Càng nghe Mireille kể về quá khứ của cô, Jamie càng thấy hai mẹ con họ thật giống nhau (hi vọng Reine không chơi trai). Không biết Mireille có nhận ra điều này?
"Em biết không, tôi khoe với mẹ tôi mọi điều tồi tệ tôi làm, nhưng chưa bao giờ tôi dám thừa nhận với bà, hay bất cứ ai, rằng một phần trong tôi yêu phụ nữ."
Nhưng cô ghét người đồng tính mà?
Jamie bất ngờ khi nghe cô thú nhận. Em đã nghĩ cô trả tiền cho em để thử cảm giác cặp với gái là thế nào sau nhiều năm trời đằng đẵng cặp trai, và khi nghe Reine nói Mireille ghét người đồng tính thì em liền nghĩ cô muốn sỉ nhục em.
"Tại sao?"
"Chắc vì tôi sợ. Một nỗi sợ mang tính thời đại và thế hệ tôi."
Mireille đã vin vào các giá trị bảo thủ của mình, dùng những từ ngữ kinh khủng nhất khi phản đối hôn nhân đồng tính và LGBT, để che đậy sự thật cô là một trong số họ.
Vừa lúc ấy, người phục vụ mang salad và chai vang đỏ đến trước cửa phòng và nhấn chuông.
"Nên khi nghe em nói em là lesbian, không e dè, sợ hãi, tôi đã rất ngưỡng mộ em. Em thật dũng cảm."
Mireille đứng dậy ra ngoài nhận đồ, quay trở lại với chai vang đỏ và hai chiếc ly. Rót rượu ra, đưa một ly cho em.
"Biết là em không thích nhưng em cứ thử đi, nó sẽ giúp tinh thần của em khá hơn."
Jamie nghe lời nhận li vang và uống một ngụm. Đúng như lời cô nói, hơi ấm nhè nhẹ của vang làm em thoải mái hơn. Nỗi hoảng loạn tan đi tự lúc nào.
Mireille cúi xuống hôn môi em.
"Em đã khá hơn rồi đấy."
Jamie không biết ý cô muốn nói tình trạng tinh thần của em hay em đã uống được nhiều vang hơn. Tóm lại, cô đang hôn em và cô không ghét em.
Ngày hôm nay thật kỳ lạ, có cả ba người phụ nữ bày tỏ tình cảm của mình với em theo những cách rất đặc trưng. Nhưng chỉ có Mireille không nói yêu em.
Hoặc chưa?
---
Hãy donate cho chúng mình tại: patreon.com/masochisbian