"Hôm qua Larissa tới, em có biết không?"
Jamie giật mình nhìn ả rồi cúi gầm xuống đỏ mặt, thấy vậy ả trêu.
"Ơ sao thế? Sao lại đỏ mặt vì cô ấy?"
Họ đang ngồi cạnh nhau trên chuyến bay tới Rome, nơi Armida dự định sẽ dành khoảng nửa năm để đào tạo Jamie. Jamie không đáp, trong đầu em hiện lại giấc mơ hoan lạc đêm qua. Nếu Armida đọc được giấc mơ của em thỉ có khi ả sẽ nảy ra ý biến nó thành hiện thực.
"Tiếc là hôm qua em ngủ say quá, say như chết í, chứ nếu em tỉnh thì chắc đã có cảnh vui cho tôi xem rồi."
Tất nhiên ả không đọc được, nên ả đơn giản nghĩ nếu Jamie tỉnh lại lúc Larissa tới, có lẽ ả sẽ được chứng kiến điều gì đó hay ho hơn, chứ không phải là hình ảnh Larissa đứng yên như tượng ở ngoài cửa, không dám bước vào trong dù ả đã mở cửa cho nàng...
"Larissa có nói gì hay làm gì không?"
Armida nheo mắt lại, ả đang suy nghĩ lựa lời, hoặc cũng có thể suy xét nên chọn kể hành động nào của nàng. Nàng tới lúc nửa đêm. Armida ra tận cửa khách sạn đón nàng. Ả hết hồn trước bộ dạng hao mòn của cô bạn, má hóp hẳn lại, mắt thâm quầng, ả đồ rằng nàng chắc đã không ngủ suốt mấy ngày qua.
"Sao cậu xuống dốc quá vậy?"
"Jamie đâu?"
Armida không dám làm gì phật ý Larissa vào lúc này. Ả dẫn nàng tới phòng của Jamie. Nàng cứ đứng yên nhìn chằm chằm vào cánh cửa vô hồn. Armida vặn tay cầm mở cửa cho nàng nhưng nàng vẫn không nhúc nhích. Ả hối nàng, nàng lùi một bước, "Tớ không thể." Larissa quay người đi vội như chạy tới thang máy. Nàng sợ khi bước vào trong căn phòng đó, nàng sẽ không thể giữ được thỏa thuận với Armida.
Khi thang máy mở cửa, bên trong là Bella. Cô bất ngờ khi gặp lại nàng trong hoàn cảnh này, chưa kịp nói gì thì Armida đã tới, "Cậu không sao chứ, Larissa?" rồi quay sang nói với Bella, "Chúng ta sẽ nói chuyện sau." Armida vào trong thang máy cùng nàng. Bella đi ngang qua phòng Jamie, thấy cánh cửa còn hé bèn nhẹ nhàng khép lại, thầm nghĩ, "Cô không biết cô may mắn thế nào đâu, Jamie."
Mặc cho Armida đi theo sau hỏi liên tục, Larissa vẫn không nói gì. Cậu tiếp tân định mang chìa khóa xe trả lại cho nàng thì ngơ ngác khi nghe nàng bảo cậu mang xe nàng đến đây, rồi cậu liền chạy xuống hầm giữ xe, lầm bầm chửi.
"Larissa, cậu định về à? Sao không nghỉ lại đây một đêm đợi sáng mai hẵng về?"
Nàng không đáp.
"Được rồi, được rồi. Nếu cậu cần về bây giờ thì để tớ gọi người lái đưa cậu về, đừng tự lái xe. Trông cậu như bò ra từ tủ quần áo bị bỏ quên ba thập kỉ vậy."
Ả gọi điện cho một tay vệ sĩ. Nàng không nói gì.
Cậu tiếp tân khách sạn mang xe của nàng đến cũng là lúc tay vệ sĩ Armida gọi đã tới. Hẳn mở cửa cho nàng rồi chào Armida trước khi ngồi vào ghế lái. Ả nhìn nàng tái nhợt sau cửa kính xe, giơ tay vẫy chào nàng. Nàng không buồn để ý. "Tớ tự hào về cậu, Larissa," khi xe đi khuất rồi ả mới nói.
"Nói sao nhỉ? Tối qua Larissa đã không cư xử như một gái Mỹ, mà cư xử như một quý cô."
"Là thế nào?"
Cái vẻ châm biếm thường ngự trên mặt ả biến mất, thay vào đó là nét nghiêm trang.
"Là đáng tôn trọng."
Là sao?
"Armida, làm.ơn.nói.thẳng.ra." Vậy là Larissa đã tới thật. Trùng hợp với giấc mơ làm sao. Jamie tự hỏi nàng lúc đó trông như thế nào. Nàng có cầm tay em và hôn em như trong mơ? Có lẽ là không, trong căn phòng ấy không lưu lại chút gì của nàng.
"Thế thì mất vui," ả đảo mắt, nét nghiêm trang thoáng cái biến mất. Nếu nói ra, lỡ Jamie động lòng đòi về với Larissa thì mệt.
"Dios bendiga."
"Gì vậy ạ?"
"Dios bendiga."
"Câu đó có nghĩa gì?"
"Nghĩ là "Chúa phù hộ" trong tiếng Tây Ban Nha. Em không biết à?" ả ngạc nhiên.
"Em không biết tiếng Tây Ban Nha."
"Em là người nhập cư mà em không biết tiếng Tây Ban Nha ư?"
"Đâu phải người nhập cư nào cũng đến từ Trung Mỹ!"
"Vậy em đến từ đâu?"
"Em sinh ra ở Mỹ," Jamie khó chịu trước câu hỏi của ả, thật phân biệt!
"Ờ phải... Ý tôi là tại sao Larissa nói em là người nhập cư?"
"Chắc vì bố em từ Moldova, mẹ em từ Mexico."
"Moldova? Là tên nước à? Nghe quen quen."
"Nó ở châu Âu của cô chứ đâu!"
"Vậy chắc nó phải nghèo và bé nhỏ lắm nên tôi không để ý. Nhưng tôi đoán đúng được phân nửa, một nửa của em từ Trung Mỹ," Armida lùa tay vào tóc em, "Tôi đoán em thừa hưởng mái tóc của bố và đôi mắt của mẹ. Mái tóc nâu đỏ vùng Đông Âu và mắt màu socola của đất Mexico. Gen đẹp đấy. Đi theo tôi thì hãy chăm chỉ và vâng lời. Tôi tin em sẽ tiến xa. Chỗ tôi không giống như chỗ Larissa. Em không vâng lời Larissa thì chẳng điều gì to tát xảy đến, nhưng em không nghe lời tôi thì chỉ có mất mạng."
"Mừng cô đã nhớ ra Moldova nằm ở phía nào của châu Âu. Chắc chắn tôi sẽ dính với cô rồi. Tôi đâu còn nơi nào để đi."
Bố thì mất, mẹ thì bán em những hai lần. Larissa tới nhưng nàng không đưa em về, nàng quyết định không cần em nữa. Chẳng ai cần em cả. Xứ cờ hoa còn gì giữ em lại?
"Tôi cực kỳ đánh giá cao lòng trung thành," ả hôn thái dương em.
Chỉ mong em đừng như Bella.
....
Khi đặt chân đến Florence, Armida lập tức đưa Jamie vào khuôn khổ huấn luyện. Ả tính đưa Jamie đến học ở Paris nhưng sợ không quản lý được do em là người Mỹ nên ả giữ em ở gần mình. Armida thuê các gia sư dạy kèm tại nhà cho em, chủ yếu về các môn văn hóa, nghệ thuật, với hi vọng vẻ đẹp của văn hóa châu Âu sẽ thuần hóa được bản năng hoang dã của Mỹ trong em. May mà về phần ăn uống của em đã hoàn chỉnh nhờ công nắn của Larissa. Ả tập cho Jamie cách trò chuyện trong các bữa ăn. Cuối tuần, nếu rảnh ả sẽ đưa em đi, còn không sẽ có người khác, tới các viện bảo tàng và khu trưng bày. Hàng tháng, ả làʍ t̠ìиɦ với em để chắc rằng em không quên mất cách thỏa mãn người khác. Tóm lại, Armida không để phí một giây nào huấn luyện Jamie, vì ả đang cần em gấp.
Sau nửa năm, khi Jamie đã được mười tám tuổi mấy tháng và có bằng tốt nghiệp trung học, ả quyết định Jamie đã có thể sử dụng được. Vào một đêm mùa hè tháng bảy, ả dẫn Jamie tới một bữa tiệc tư gia sang trọng. Ả cúi xuống thì thầm với Jamie, trong khi mắt dán vào một người phụ nữ.
"Em thấy quý cô tóc vàng đằng kia không? Nhiệm vụ đầu tiên của em đấy."
"Là người mặc váy xanh dương, đeo dây chuyền mặt dây chuyền đá topaz?"
"Chính xác. Đây là camera, em làm thế nào đó, phải có được cảnh ân ái giữa em và cô ta. Đây là cơ hội để em chứng minh năng lực của mình. Nếu nhiệm vụ này thất bại, coi như em không có đủ năng lực để tiếp tục làm việc với tôi, em sẽ tới làm việc ở nhà thổ," ả thả một vật hình hộp chữ nhật bé bằng hai đốt ngón tay vào trong túi xách của em.
"Tên cô ta là Anastasia van Lawick, Bộ trưởng Bộ Giáo dục Hà Lan. Chúc may mắn, Jamie."
...