Trần Hoan

Chương 11

“Trần Mộc này, đời này quyết sẽ không cô phụ Sầm Hoan. Em thì quan sát xem đời này anh thực hiện như thế nào, được không?”

Sầm Hoan rũ mi nhìn xuống, cậu không có dũng khí đáp lại lời hứa hẹn kia. Đối với đoạn quan hệ này, cậu nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, tiếp tục không được bỏ dở không đặng, lại không dám tin tưởng hai người thực sự có thể bên nhau cả đời.

Cậu càng không muốn chờ tới cái ngày Trần Mộc sẽ thay lòng đổi dạ, nếu hôm nay tin lời y nói, đến ngày kia chắc chắn sẽ chạy tới trước mặt y chất vấn: “Anh đã nói sẽ không phụ bạc tôi, tại vì sao hiện tại lại thay lòng đổi dạ?”

Cũng quá mất mặt.

Cậu chớp chớp mắt, bình phục tâm trạng: “Sao lại nói mấy lời ngốc như vậy, nhanh ăn cơm đi, sắp nguội rồi.”

Cả phòng ngập tràn hương hoa diên vĩ, là hương vị tin tức tố của Sầm Hoan, cực kì câu nhân.

Trần Mộc bỗng nhiên hối hận khi hao tâm tốn sức kiếm tới cả một phòng hoa diên vĩ, trong không gian tràn ngập hương hoa này, tà niệm rục rịch.

Y chỉ muốn cùng Sầm Hoan lăn giường ngay tấp lự, nhưng không muốn phá hỏng bầu không khí, đành phải nhẫn nại chịu đựng, an tĩnh ăn cơm.

Xạ hương nồng đượm bắt đầu phiêu tán, Sầm Hoan không nhịn nổi, giơ tay hướng về phía Trần Mộc: “Anh ôm em đi lên giường đi.”

Trần Mộc lập tức bế bổng Sầm Hoan: “Tuân mệnh, vi phu nhất định sẽ hầu hạ em thật chu đáo.”

Sầm Hoan choàng tay ôm lấy cổ y, đầu rúc vào trong ngực Trần Mộc, khe khẽ cười lên, thanh âm mềm mại.

“Bớt nói linh tinh, đi tắm rửa trước.”

Trong phòng tắm, Trần Mộc đặt Sầm Hoan đứng xuống, nhưng vẫn ôm chầm lấy không buông tay, mặt dày dán lại hôn người ta.

Thanh âm Trần Mộc vừa trầm vừa khàn: “Tiểu Hoan, người em thơm quá.”

Sầm Hoan cười giống một tên tiểu hồ ly, trong mắt lấp lánh ánh sao.

“Cả phòng đều là hoa diên vĩ, anh làm cách nào mà biết được mùi từ trên cơ thể em tỏa ra hả.”

Trần Mộc cọ cọ người trong lòng, hai người vốn mặt dán mặt, eo sát bên eo, cọ cọ như vậy, thân thể biến hóa ra sao cả hai đều có thể cảm nhận rõ ràng.

“Em nói thử xem sao anh lại biết được?”

Hai người từ trong phòng tắm cuồng hoan ra tới phòng ngủ, mặc dù đã động tình, răng nanh Trần Mộc dán tới sau cổ Sầm Hoan, lại chỉ nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, không dám dấu hiệu.

Kể từ khi trọng sinh tới nay, hai người đều làm mấy chuyện kia. Nhưng riêng chuyện thành kết dấu hiệu cần phải chờ tới khi Sầm Hoan động dục, kể cả dùng răng dấu hiệu, bởi vì Sầm Hoan phản xạ có điều kiện kháng cự, nên Trần Mộc chưa từng cưỡng ép.

Lần này, Sầm Hoan lại không tránh né, mà chủ động hướng cần cổ tới miệng y.

Nhận được sự cổ vũ, răng nanh sắc nhọn cẩn thận đâm vào tuyến thể phía sau cổ Sầm Hoan.

Sầm Hoan cảm thấy cơn đau nhói phía sau cổ, trong lòng lại không kiềm chế nổi thỏa mãn lan tràn.

Có lẽ bởi vì ánh trăng quá mức đẹp đẽ, khiến con người ta cảm thấy vui vẻ lây chăng.

Nửa đêm, Sầm Hoan ngủ không được, cậu xuống giường khẽ kéo rèm lên, chui lại lên giường nằm, có thể nhìn đến vài ba ngôi sao nho nhỏ ngoài kia.

Hồi còn nhỏ cậu từng nghe người ta kể rằng, mỗi người chết đi đều sẽ biến thành một vì sao nhỏ trên bầu trời, đứa bé chết non của cậu, cũng sẽ biến thành một ngôi sao chứ?

Bé còn chưa từng được tới thế giới này một giây nào.

Sầm Hoan sợ hãi không dám nghĩ đến đứa con chết non của mình, cậu cũng sợ hãi không dám nhớ tới Trần Mộc của đời trước. Trong lúc hoảng hốt, cậu chợt nảy ra một nghi vấn, rốt cuộc hiện tại là thực sự, hay sự tình của đời trước mới là thật?

Bỗng Trần Mộc từ phía sau dán lại đây, ôm cậu vào lòng.

“Làm sao vậy?”

Sầm Hoan quay đầu lại hỏi, Trần Mộc liền cọ cọ mặt cậu, âm thanh khàn khàn, nửa tỉnh nửa mê.

“Anh vừa mới mơ một giấc mộng. Tiểu Hoan, em đừng rời khỏi anh.”

Sầm Hoan bỗng nhiên nghĩ tới một điều, cả người khẽ run rẩy.

Không đúng, năm đó Trần Mộc đâu hề có sợ cậu sẽ rời đi đâu, kể từ khi cậu trọng sinh tới nay, nỗi lòng rối rắm, thường thường tâm trạng không tốt, Trần Mộc chưa từng hỏi nguyên do, năm ấy Trần Mộc nào có ôn nhu bao dung như vậy đâu, y ắt hẳn sẽ hỏi rõ ngọn ngành, sau đó nghĩ mọi biện pháp khiến mình vui vẻ mới đúng.

Lúc trước cậu không nghĩ tới điều này, hiện tại nhớ tới, còn nhiều điểm khác thường lắm.

Sầm Hoan nhẹ nhàng mở miệng: “Quả đào thế nào rồi?”

Trần Mộc vẫn còn mơ mơ màng màng: “Quả đào đang ở nhà mà.”

Trần Mộc vừa mới nói xong, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.

Quả đào là con mèo nhỏ mà đời trước hai người họ nuôi dưỡng, là món quà mà y đưa cho Sầm Hoan nhân dịp kỉ niệm ba năm ngày cưới.

Hiện tại làm gì có quả đào nào.

“Anh là lúc nào, trọng sinh?”

Trần Mộc nhìn thẳng vào mắt Sầm Hoan, đành phải thừa nhận.

“Một ngày trước khi kết hôn, cho nên kịp thời đưa em đi cục dân chính.”