Nghe Lời Anh Nhất

Chương 59: Ngoại truyện 2

Edit: Mộc Tử Đằng

Chuyện sau này, Trình Tư Miên quen biết một vị tác giả mà cô từng rất thích. Đây là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, mỗi lần cô đọc là buổi tối không thể ngủ được.

Dịp cô được quen biết tác giả này là trong buổi dạ tiệc tư nhân của Du Hoán, Du Hoán và Tô Hiển Ngôn có quen biết nhau nên tất nhiên Tô Hiển Ngôn sẽ được mời tới, còn cô được xem như vợ của Tô Hiển Ngôn, hiển nhiên cô cũng sẽ có tên trong danh sách.

Sau đó Trình Tư Miên gặp được Du Vãn, kỳ thật lúc ấy trong lòng Trình Tư Miên đã xúc động muốn nói vài câu với Du Vãn nhưng dù sao nơi này cũng có nhiều người, cô không thể làm vậy được, nhưng ánh mắt của cô luôn vô tình như có như không lướt nhìn Du Vãn.

Có lẽ thật sự có thứ gọi là duyên phận, Du Vãn có rất ít bạn bè, người có duyên với cô ấy làng càng khó tìm. Nhưng vào lúc này, Du Vãn lại rất hứng thú với cô gái xinh đẹp luôn quan sát mình, trước kia đã nghe Du Hoán nói qua, cô nàng này là một họa sĩ giỏi.

Sau đó Du Vãn nói với Thẩm Thanh Châu một tiếng rồi một mình đi dạo xung quanh, cô ấy đi đến cạnh bàn bánh ngọt, duỗi tay ra định lấy một cái ăn nhưng không ngờ lại đυ.ng vào tay người khác cũng đang duỗi ra lấy cái bánh này, cô ấy ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Trình Tư Miên đang đi tìm thức ăn ngon.

Hai người đều sửng sốt một chút, ngớ ra một hồi lại muốn phá vỡ không khí lúng túng này nên nói, “Bánh Mousse dâu tây này ngon lắm.”

“Bánh Mousse dâu tây này ngon lắm.”

Hai người lại ngẩn ra, “Chị ăn đi.”

“Em ăn đi.”

Hai người đồng thanh nói hai câu, sau đó đột nhiên bật cười.

Cũng bởi vì cùng yêu thích món bánh ngọt này nên hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ trong bữa tiệc này. Tô Hiển Ngôn đứng ở xa xa đang nói chuyện với Du Hoán theo thói quen tìm kiếm vị trí của Trình Tư Miên, lại phát hiện cô đang vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Du Hoán nhìn theo tầm mắt của anh, cười nói, “Vài năm trước tôi đã gặp cô nhóc này trong phòng làm việc của cậu, lúc đó tôi đã nghĩ cô nhóc này nhất định sẽ tóm được cậu.”

Tô Hiển Ngôn hơi trầm tư, “Khi đó à? Khi đó cô ấy chỉ mới 17 tuổi.”

“17 tuổi thì sao chứ, đôi mắt này của tôi rất lợi hại đó, nhìn một cái đã biết cô nhóc này có tính toán với cậu, nói tóm lại khi đó vẻ mặt của cô nhóc này giống y như em gái tôi.”

Nhắc tới Du Vãn, Thẩm Thanh Châu đứng bên cạnh từ nãy giờ không lên tiếng liền xoay chuyển tròng mắt, anh ấy nhìn Du Hoán tỏ vẻ không hiểu ý, Du Hoán đành giải thích cho Thẩm Thanh Châu hiểu, “Ý tôi là cái thần sắc Trình tiểu thư nhìn Hiển Ngôn rất giống với thần sắc của Du Vãn khi nhìn cậu.” Nói xong thì bổ sung thêm, “Tuy giấu giếm kín đáo nhưng ánh mắt đó y như chó sói đang nhìn miếng thịt ngon, nhất định phải có được.”

Thẩm Thanh Châu và Tô Hiển Ngôn liếc nhìn nhau rồi ho khan vài cái dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Tôi nhìn ra hai cô gái này rất có duyên, hai cô ấy cười vui vẻ như vậy không biết đang nói chuyện gì.” Du Hoán dựa vào cạnh bàn, cặp mắt đào hoa híp lại nhìn qua vô cùng phong lưu.

Vừa mới nói xong, Du Hoán chợt nghe hai người đàn ông bên cạnh cơ hồ nói cùng một lúc, “Chắc nói về bánh ngọt.”

Du Hoán, “Hả?”

Thẩm Thanh Châu sâu kín liếc nhìn Du Vãn ở xa xa, “Cô ấy thích ăn những món này, gặp được người có cùng sở thích tất nhiên là rất hưng phấn.”

Tô Hiển Ngôn cong môi, “Xem ra hôm nay cậu chuẩn bị đồ ăn rất đúng khẩu vị.”

Du Hoán cười ha ha mấy tiếng, “Tôi đặc biệt mời thợ làm bánh ở Pháp làm đó, xem ra đáng giá thật. Nhưng mà hai người đó dù gì cũng là một tác giả và một họa sĩ nổi tiếng, có phải các cậu nên kéo hai người đó về không, ăn nhiều quá nhìn cũng không hay lắm.”

Thẩm Thanh Châu và Tô Hiển Ngôn liếc nhìn đĩa bánh ngọt trong tay tâm can bảo bối của nhà mình, yên lặng một lúc rồi nói, “Hôm nay ăn nhiều một chút cũng không sao.”

Du Hoán: “…”

Du Vãn: “Loại bánh Matcha này rất khó làm, lúc ở nhà chị đã thử làm nhưng không đúng với vị mà chị mong muốn.”

Trình Tư Miên gật đầu tán thành “Trông đơn giản nhưng rất khó làm.”

“Này, Tư Miên, lần sau đến nhà chị đi, chúng ta cùng nhau làm, tiểu Du nhà chị cũng rất thích.”

“Vâng ạ.” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút rồi nói, “À đúng rồi, gần đây em có mua quyển sách mới xuất bản của chị, chị có thể ký tên cho em được không?”

Du Vãn vui vẻ nói, “Ký tên không có vấn đề gì cả, nhưng em cũng phải đồng ý ký tên vào quyển truyện tranh mới của em cho chị nhé.”



Sau đó Trình Tư Miên và Du Vãn trở thành bạn bè thân thiết, tuy hai người kém nhau năm sáu tuổi nhưng lại có nhiều sở thích giống nhau, tính tình cũng giống nhau, cho nên tuổi tác không phải là vấn đề gì lớn.

Một lần nào đó, Trình Tư Miên đến nhà Du Vãn làm khách. Có chuyển phát nhanh giao hàng nên cô ấy phải ra ký nhận rồi mang vào phòng khách.

“Chị mua gì vậy?” Trình Tư Miên hỏi.

Du Vãn lắc đầu, “Là Nùng Nùng gửi cho chị, chị cũng không biết bên trong là gì.”

Du Vãn vừa nói vừa mở hộp ra, sau khi mở ra hai người đều kinh hãi.

“Đây là…”

Trình Tư Miên chớp chớp mắt, “Nội y tình thú.”

Trình Tư Miên và Du Vãn trố mắt nhìn nhau, mặt Du Vãn đầy hắn tuyến, cắn răng nghiến lời cầm tờ giấy bên trong đống nội y ra, trên tờ giấy là chữ viết của Giản Vũ Nùng: Bảo bối Du Vãn, tặng cho cậu để cậu và đạo diễn Thẩm thử một chút cảm giác tình thú vủa vợ chồng, hì hì.

Hì hì? Hì hì cái đầu cậu đó! Du Vãn cầm một cái áσ ɭóŧ viền ren màu đen và qυầи ɭóŧ mỏng manh lên, “Vải vóc quá tiết kiệm rồi! Giản Vũ Nùng chết tiệt, bị trúng gió gì hả.”

Đúng lúc này có một bóng người cao lớn đang ôm một cô bé đi ngang qua phòng khách.

Tiểu Du ngây thơ hỏi Thẩm Thanh Châu, “Cha, sao lỗ tai cha lại đỏ ạ?”

Hai cô gái ngồi trên sofa nghe thấy giọng nói non nớt này liền kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Châu.

Con ngươi Thẩm Thanh Châu hơi thâm thúy, anh hờ hững liếc nhìn Du Vãn một cái, cũng thuận tiện liếc nhìn bộ nội y trên tay cô, sau đó ôm con gái yên lặng đi về phòng. Trong lúc mơ hồ, Du Vãn và Trình Tư Miên còn nghe được tiểu Du đuổi cùng gϊếŧ tận quyết hỏi cho bằng được vấn đề này, “Cha, lỗ tai của cha đỏ như vậy có phải nóng lắm không ạ.”

Thẩm Thanh Châu: “…”

Sau khi về đến nhà, Trình Tư Miên lấy bộ nội ý từ trong túi xách ra, vốn nó là của Du Vãn nhưng cô ấy đã ném lại cho cô, khi bị Thẩm Thanh Châu nhìn thấy, cô ấy chỉ muốn phát khóc thôi, kiên quyết nói không cần để vật như vậy ở nhà mình.

Trình Tư Miên đứng trong phòng ngắm nhìn bộ nội y trên tay, “À…đúng là quá tình thú.”

Nhìn một hồi bỗng Trình Tư Miên cảm thấy rất thú vị, nên cô lén lút trốn vào phòng tắm, mặc thử bộ nội y này lên người, Trình Tư Miên đứng trước gương ngắm mình, cảm thán bộ nội y này có mặc cũng như không mặc.

Người phụ nữ trong gương được vài mảnh vải che đậy như ẩn như hiện, hơn nữa còn rất hợp với vóc người thành thục của cô, nóng bỏng đến mức muốn chảy máu mũi. Đột nhiên Trình Tư Miên cảm thấy xấu hổ.

Trời đất chúng giám, chẳng qua cô chỉ tò mò nên mặc thử thôi, nhưng nào ngờ được..

Còn chưa kịp thay thì cửa phòng tắm bỗng bị mở ra.

Cô quên khóa cửa sao?

Tô Hiển Ngôn đứng ở cửa, Trình Tư Miên đứng trong phòng tắm, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

“A!” Sau khi phản ứng lại, Trình Tư Miên sợ hãi lui lại mấy bước.

Lúc này Tô Hiển Ngôn đã nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, da thịt trắng nõn trong suốt như tờ giấy, quyến rũ mê hoặc lòng người…Cơ hồ là con ngươi anh trầm xuống trong nháy mắt, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực, hình ảnh trước mắt quá mức nóng bỏng.

Trình Tư Miên mím môi, cố gắng bình tĩnh nói, “À, cái này không phải của em…em chỉ mặc xem cho vui chút thôi, anh đừng hiểu lầm nha, bình thường em không phải là người không đứng đắn như vậy..A!” Cô còn chưa nói xong đã bị người nào đó kéo đến dưới vòi hoa sen, Tô Hiển Ngôn thuận tay khóa trái của phòng tắm lại..

Cô bị ép lên tường, anh nói: “Cố ý còn không chịu nhận, hửm?”

“Em không cố ý..uhm.”

“Em muốn chơi lớn à..” Tô Hiển Ngôn trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng nói, “Anh sẽ không từ chối.”

Trình Tư Miên không ngờ loại quần áo này có mức độ quyến rũ lớn đến như vậy, cô còn chưa tìm lời đáp lại đã bị anh giữ lại trong phòng tắm giằng co một lần.

Anh nắm eo cô nâng lên đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, rồi vùi đầu vào cái cổ trắng mịn của cô. Hơi lơ đãng ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô trong gương, đường cong phần lưng đẹp động lòng người, làn da bóng loáng mịn màng…Còn có phong cảnh diễm lệ bên trong, được vài sợi dây đen quấn quanh vô cùng hấp dẫn, con ngươi Tô Hiển Ngôn tối lại, duỗi tay ra nhẹ sờ vào nơi thần kỳ bên trong bộ nội y.

Trình Tư Miên thở gấp, nhấc chân lên khẽ đá anh một cái, nỉ non nói: “Em muốn đi xuống.”

Tô Hiển Ngôn nắm cổ chân cô, không cho cô để xuống, ngược lại còn giữ cái tư thế này, hơi đẩy chân cô cong lên, cả người anh cũng hơi nghiêng về trước, “Không được.”

Trình Tư Miên giương mắt lên trừng anh, mới vừa rồi đã để anh giày vò dưới vòi sen một trận, anh còn không định bỏ qua cho cô nữa sao. Cô hừ hừ nói, “Tô Hiển Ngôn, anh đừng có bắt nạt em.”

“Anh bắt nạt em?”

“Nếu không thì sao.” Trình Tư Miên cáu giận, “Cái gì cũng không nói một lời đã làm như vậy với em trong phòng tắm..Còn, còn không gọi là bắt nạt thì là gì?”

Tô Hiển Ngôn trầm tư hai giây, rất thành khẩn nói, “Em ăn mặc như vậy là muốn anh bắt nạt em.”

Trình Tư Miên không còn lời nào chống đỡ, “Em đã nói hết rồi mà, đây không phải của em, em không thèm mặc như vậy cho anh nhìn đâu.”

Bàn tay đặt bên eo của cô siết chặt lại, “Không mặc cho anh nhìn, còn muốn cho ai nhìn hả.”

Trình Tư Miên trừng anh, “Em mặc cho em nhìn không được sao, a…”

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, anh bất ngờ tiến vào thân thể cô, bởi vì đang ở tư thế này nên cô dễ dàng bị anh bắt nạt hơn nữa.

Anh hành hạ cô từ chậm đến nhanh, những cú va chạm khiến cô muốn tan vỡ, khiến cô đang muốn đẩy anh ra lại phải ôm anh chặt hơn nữa. Dần dần cảm giác vui sướиɠ dâng trào lên, sự thoải mái lan ra khắp người, làm cô suýt nữa đã buông thả bản thân.

“Tư Miên, là muốn mặc cho anh nhìn sao?” Đang lúc mơ màng cô nghe được giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ của anh bên tai mình.

Trình Tư Miên lắc đầu, anh liền tấn công mãnh liệt hơn nữa.

“A….Em, em mặc cho anh nhìn…Cho anh nhìn được chưa hả…”

“Ừ, ngoan..”

Sau sự kiện nội y tình thú, Du Vãn gọi điện cho Trình Tư Miên.

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất cả buổi, Du Vãn mới nhắc đến bộ nội y tình thú đó.

Trình Tư Miên hơi khựng lại, “Cái đó à, hôm qua chị đã nhét cho em mang về rồi, chị quên hả?”

Du Vãn: “Chị không quên, nhưng mà em mang về lỡ bị anh Tô nhìn thấy thì sao, này này, em cũng đừng nói là lấy ở chỗ chị về đấy.”

Trình Tư Miên trầm tư một lúc rồi nói, “Em đã nói.”

“…”

“Không chỉ nói.” Trình Tư Miên hắng giọng rồi nói tiếp, “Em còn mặc nữa, nói thật với chị, bộ nội y mà Giản Vũ Nùng mua đúng là vô cùng nóng bỏng.”

Du Vãn “!!!”

Du Vãn cúp điện thoại, quay đầu thì phát hiện đạo diễn Thẩm đang đứng tựa vào cửa phòng. Cô giật mình nói, “Sao anh về rồi, không phải bảo là dẫn tiểu Du đi mua đồ chơi à?”

“Đã mua rồi, con bé đang chơi trong phòng.”

“Ồ.” Du Vãn hắng giọng một cái, đoán chắc Thẩm Thanh Châu không nghe cô nói gì nên muốn đi qua xem tiểu Du một chút, nhưng nào ngờ cổ tay cô bị Thẩm Thanh Châu giữ lại rồi kéo người quay về, cô nghe anh bình tĩnh hỏi, “Cái ngày hôm qua là của em?”

Du Vãn đứng hình mấy giây mới phản ứng được ý của Thẩm Thanh Châu là gì, nên đỏ mặt nói, “…Nùng Nùng muốn trêu em nên mới gửi tới.”

“Ừ.” Thẩm Thanh Châu rũ mắt nhìn cô, “Nó đâu rồi?”

“Cái gì..ở đâu?” Du Vãn chớp chớp đôi mắt to tròn đen nhánh sáng như sao, tuy Thẩm Thanh Châu đã nhìn thấy đôi mắt này nhiều năm rồi nhưng vẫn dễ dàng bị cô hấp dẫn.

Anh duỗi tay ra ôm eo cô, cúi đầu nói bên tai cô, “Em mặc vào chắc nhìn đẹp lắm.”

Du Vãn: “Anh thích sao?”

Thẩm Thanh Châu hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Thật ra không cần nghĩ đến chuyện có thích hay không, chẳng qua chỉ tưởng tượng ra dáng vẻ Du Vãn mặc như vậy, không hiểu sao lại thấy rung động.

Du Vãn thấy anh không nói gì thì nghĩ là anh đồng ý, không ngờ đạo diễn Thẩm nhà cô cũng có ý định này!

Du Vãn tựa vào ngực anh,

nhỏ giọng nói, “Nhưng em đưa cho Tư Miên rồi.”

Thẩn Thanh Châu nhướng mày. Sau đó anh nghe người phụ nữ trong ngực mình nói tiếp, “Nếu anh thích thì mua là được…”

Trong lòng Thẩm Thanh Châu mềm nhũn, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, cúi đầu dán môi mình lên.

“Cha, mẹ.”

“…”

Thẩm Thanh Châu nghiêng đầu nhìn cô con gái bảo bối không biết vào phòng từ khi nào.

Tiểu Du nghiêng đầu qua một bên, dáng vẻ đó vô cùng giống Thẩm Thanh Châu, cô bé nghi ngờ hỏi, “Tại sao cha lại cắn môi của mẹ?”

Du Vãn: “Hả?”

Thẩm Thanh Châu hơi khựng lại, nghiêm túc đáp: “Môi của mẹ ngọt.”

Ánh mắt tiểu Du sáng lên, “Hôm nay môi của mẹ rất ngọt sao, con cũng muốn nếm thử.”

Du Vãn không biết làm sao, định ngồi xổm xuống ôm lấy con gái bảo bối nhưng nào ngờ đạo diễn Thẩm của chúng ta đã giữ cô lại, giam cầm cô trong ngực mình, sau đó mấp máy môi nghiêm túc nhìn con gái, “Ninh Ninh, về phòng chơi xếp gỗ đi, bây giờ mẹ là của cha.”

Tiểu Du nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm chặt trước mắt, chu môi không vui nói, “..Cha xấu.”