Nhưng chuyện cũng không dễ dàng như Mạc Nguyên Thiến nghĩ vậy, nhưng cũng không phải rất khó khăn.
Khi bốn người bọn họ tới Nhan phủ, tuy rằng tổng quản từ chối Nhan phủ quyết liệt, nhưng sau cùng cũng phải mời Hoài Hương ra. Mạc Nguyên Thiến vừa nhìn thấy sắc mặt Hoài Hương trắng bệch, khóc giống như chú mèo nhỏ bị ức hϊếp liền muốn trực tiếp mang nàng đi, tổng quản nhà họ Nhan cơ hồ ngăn không được, may mắn Nhan Khánh Ngọc nhận được thông báo vào lúc này chạy về phủ, ngăn trở tất cả.
Mạc Nguyên Thiến nhìn nam tử tuấn nhã trước mắt, đối với hắn ngăn trở đương nhiên không phục,“Đào hôn là chỉ riêng một mình ta làm, một mình ta chịu trách nhiệm, Tướng gia khó xử người khác là không đúng .”
“Vậy tiểu thư định phụ trách như thế nào?” Nhan Khánh Ngọc không để ý tới mấy ánh mắt quanh mình không tốt lắm, lực chú ý tạm thời đặt ở trên người Mạc Nguyên Thiến.“Không nói gì đã định mang thê tử của ta đi đó là chuyện ngươi muốn phụ trách đó sao?”
“Hương Hương mới không phải thê tử của ngài! Ngài không phải xem nàng như nha hoàn sao?”
Ánh mắt Nhan Khánh Ngọc chợt lóe, hừ lạnh một tiếng.“Mặc kệ ta xem nàng là cái gì, nàng đã gả nhập vào Nhan phủ của ta, các ngươi dựa vào cái gì mang nàng đi?”
Ngay lúc hai phương nhân mã giằng co không ai chịu nhường, một thanh âm nam trầm ấm bình thản vang lên.
“Chỉ bằng giấy bán mình của nàng ở trên tay ta.”
Nhìn thấy chủ nhân thanh âm, Mạc Nguyên Thiến hoảng sợ.
“Ca ca?” Nàng không hiểu sao Ca Ca đến đây, không phải Thiên Hạm nói huynh ấy bận rộn ở xa sao, nên mới đến Nhị Tô sơn tìm nàng? Tại sao Ca ca có thể xuất hiện vào lúc này?
Mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy Nhạc Nhạn đi theo phía sau Mạc Tĩnh Viễn, biểu lộ sốt ruột hiếm có.
Quả nhiên, chỉ có Nhạc Nhạn mới có thể mời được tên Hỗn Thế đại ma vương này.
“Y theo luật pháp ‘Thiên thịnh hoàng triều’, khế bán mình của Hoài Hương nếu còn tại Mạc phủ ta, nàng chính là người của Mạc phủ ta, Nhan huynh thân là Tể tướng đương triều, sao lại không biết?” Trên mặt Mạc Tĩnh Viễn nhợt nhạt tươi cười, không chút để ý nói xong lời nói làm cho hai bên nhân mã phản ứng khác nhau rất lớn.
Mắt Mạc Nguyên Thiến tỏa sáng, mày Nhan Khánh Ngọc nhíu lại.
“Nàng đã gả cho ta .” Nhan Khánh Ngọc giống như không đoán trước được nước cờ này, cả người cứng nhắc nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn khi cầu hôn có gặp mặt qua một lần, không hy vọng hắn đến ngay vào lúc này.
“Không có ta đồng ý, há có thể giữ lời.” Thiên Thịnh hoàng triều có quy định, chủ nhân có giấy bán mình của hạ nhân, chung thân đại sự đều do chủ nhân an bài.“Hơn nữa ngày đó Tướng gia ngài cưới là thiên kim Mạc phủ, nhưng chánh chủ chạy trốn, nên để cho Hoài Hương thế thân.” Liếc mắt quét về phía muội muội luôn gây rắc rối, khó có thể nhận ra.”Không lẽ ngài dựa vào chuyện này làm khó Hoài Hương sao? Sao bảo là Hoài Hương đã lập gia đình được?”
“Nàng đã là thê tử của ta!” Nhan Khánh Ngọc trừng mắt nhìn hắn.
“Được, đừng nói chủ tử ta không thông nhân tình.” Mạc Tĩnh Viễn không e ngại đón nhận, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, bắt đầu hối hận nhất thời mềm lòng đáp ứng Nhạc Nhạn, chạy tới nơi thị phi rắc rối này,
Hoài Hương, tự ngươi nói đi, là muốn đi theo ta hồi phủ, hay là muốn ở lại này?”
Đồng loạt ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn của Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm bảo vệ ở bên trong.
Hoài Hương ngẩng đầu, nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhan Khánh Ngọc, cúi đầu nói nhỏ:“Ta muốn về nhà.”
Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nàng, Nhan Khánh Ngọc âm thầm cắn răng, cảm giác bị phản bội bất chợt hiện lên.
“Hương nhi, nàng đã quên lời nàng đã hứa với ta sao?”
Hắn nhấn mạnh đầy tức giận, nhìn về phía Trầm Thiên Hạm đứng ở bên trái nàng, cực lực đè nén xúc động muốn chạy đến giật tay người ấy ra khỏi tay nàng.
Hắn tiến lên một bước, Hoài Hương theo bản năng lui một bước.
“Nhan Khánh Ngọc, ngươi muốn làm gì?” Mạc Nguyên Thiến phát hiện động tác của Hoài Hương, trực tiếp đứng về phía vừa, thay nàng chắn đi ánh mắt của Nhan Khánh Ngọc.
Mạc Tĩnh Viễn chậm rãi ngăn muội muội của mình lại, không mốn tiếp tục xảy ra chuyện: “Trò khôi hài mất mặt này là do xá muội gây nên, ngày khác sẽ đến tận nhà để tạ lỗi, hôm nay trước hết không quấy rầy .”
“Mạc thiếu gia định cứng rắn đem người mang đi ?” Nhan Khánh Ngọc cố nén cơn giận hỏi.
“Ta làm sao có khả năng ở trước mặt Tướng gia ‘Cứng rắn’ đem người mang đi?” Mạc Tĩnh Viễn nhếch môi cười.“Về lý, khế bán mình của Hoài Hương ở trong tay ta, ta muốn mang nàng đi không cần bất luận kẻ nào đồng ý. Về tình thì......” Hắn miễn cưỡng nhìn về phía Nhan Khánh Ngọc sắc mặt xanh mét.“Hoài Hương tự mình cũng quyết định phải về phủ, mọi người ở đây đều nghe thấy .”
Nhan Khánh Ngọc không thể phản bác, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Mạc Tĩnh Viễn không hề nhiều lời.“Đi trước, cáo từ , chuyện này ngày khác sẽ bàn lại.”
Mạc Nguyên Thiến sùng bái nhìn về phía đại ca, quả nhiên ca ca vừa ra tay, chỉ có thành công!
“Hương Hương đi, chúng ta về nhà.” Trở lại nắm lấy tay của Hoài Hương, Mạc Nguyên Thiến ước gì mau rời khỏi nơi này.
“Đợi đã......” Thấy Hoài Hương sẽ bị mang đi, Nhan Khánh Ngọc không quan tâm nhiều nữa, thầm nghĩ đem nàng cướp về, lại bị Thượng Quan Ngự Kiếm vừa vào cửa đã tràn ngập địch ý với hắn ngăn cản.
“Hương nhi!”
Nghe thấy hắn kêu to, bước chân Hoài Hương ngừng một chút, nhịn không được quay đầu trở lại tìm hắn, lại cứ như vậy ngất đi......
Tuy rằng thuận lợi đem Hoài Hương mang về Mạc gia ở biệt phủ kinh thành, nhưng sự tình vẫn chưa được giải quyết.
Mạc Nguyên Thiến nhìn Hoài Hương cứ ngơ ngác ngẫn người, trong lòng thật sự rất luyến tiếc.
Hương Hương trước kia ngây thơ lại đơn thuần, tuy rằng thích khóc một chút, nhưng phần lớn thời gian vẫn là vui vẻ , hoàn toàn không phải bộ dáng tràn đầy tâm sự như bây giờ…….
Cũng đâu lâu lắm đâu! Nghĩ vậy, nàng thật sự muốn vọt đến trước mặt của Nhan Khánh Ngọc nắm lấy cổ áo của hắn để hỏi rõ ràng, hắn rốt cuộc đã ngược đãi Hương Hương như thế nào! Đáng tiếc Thượng Quan Ngự Kiếm nói cái gì cũng không chịu để cho nàng tiếp tục quay trở lại nhà họ Nhan, chứ đừng nói đến việc gặp mặt Nhan Khánh Ngọc, về phần hôn ước, hắn nói hắn sẽ có cách xử lí.
Mạc Nguyên Thiến cũng lười tranh cãi cùng hắn, dù sao nhưng chuyện phiền phức này làm sao quan trọng bằng Hương Hương, bây giờ trong lòng của nàng chỉ muốn ở bên cạnh Hương Hương, để cho Hương Hương sớm ngày biến trở lại như Hương Hương trước kia trong trí nhớ.
“Hương Hương đến đây nào, đây là món Thiên Vạn Cao mà muội thích nhất, Nhạc Nhạn làm riêng cho muội ấy.” Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm đem bánh vào phòng, đó là chưa kể Nhạc Nhạn thật vất vả lắm mới trốn thoát khỏi từ bên cạnh của đại ca, mới trốn vào nhà bếp để làm.
“Món muội thích ăn nhất đó, nhanh ăn đi.” Mạc Nguyên Thiến nhìn thấy nàng hoàn toàn không động đậy, không khỏi có chút hốt hoảng.
Phải biết rằng, nếu là trước kia, vì Nhạc Nhạn làm món Thiên Vạn Cao, chuyện gì Hương Hương cũng làm được. Tại sao bây giờ dĩa bánh đã mang đến trước mặt, nàng cư nhiên còn nhìn như không thấy? Như vậy bảo các nàng sao có thể không lo lắng a!
“Hương Hương, trong lòng muội nếu có việc, hãy nói ra đi.” Thần sắc Trầm Thiên Hạm ôn nhu là người ngoài khó gặp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài chưa búi của Hoài Hương, giống như một tỷ tỷ.“Nếu thân mình có chỗ nào không thoải mái, cũng đừng sợ phiền toái, Lãnh Diệc Trần là thần y, tuyệt đối sẽ trị cho muội thật tốt.”
Hoài Hương cuối cùng cũng thu hồi thần trí, nhìn những khuôn mặt quan tâm trước mắt, trong đầu cũng không tự giác hiện lên một khuôn mặt khác.
“Không phải muội đang nhớ đến Nhan Khánh Ngọc chứ?” Mạc Nguyên Thiến thật sự đã nhận ra, liền trực tiếp hỏi .
Tuy rằng Hoài Hương sau khi về đây đã giúp nam nhân kia giải thích, nói muốn nàng đến hậu viện để làm việc đó là bởi vì hắn đang nhất thời giận dữ, kỳ thật nàng vẫn chưa kịp làm chuyện nặng nhọc gì đã bị bệnh. Nhưng mỗi khi nghĩ đến Nhan Khánh Ngọc từng có ý niệm như vậy trong đầu, nàng liền không thể có cảm tình tốt với tên đó được.
Nghe thấy cái tên kia, Hoài Hương lung lay, hốc mắt nhất thời đỏ.
“Muội thật sự thích hắn như vậy sao?” Mạc Nguyên Thiến bị đả kích bội phần. Rốt cuộc là Hoài Hương để ý đến Nhan Khánh Ngọc, hay vẫn là do nàng ngày càng thêm thích khóc mà thôi.
“Đúng.” Hoài Hương chưa bao giờ giấu giếm Mạc Nguyên Thiến điều gì.
“Vậy vì sao muội lại muốn theo chúng ta trở về?” Mạc Nguyên Thiến sắp bị nàng làm cho hồ đồ. Khiến cho nửa ngày, Nàng đã chịu nguy hiểm bị trưởng bối hai nhà Mạc Nhan đánh bẹp chạy về cứu nàng, kết quả lại là chia rẽ một đôi uyên ương.“Thiên Hạm, tình báo của ngươi thật là quá kém cỏi đi.”
Trầm Thiên Hạm thực ra lại biểu hiện bình tĩnh hơn cả.
“Bất luận như thế nào, Hương Hương không có việc gì là tốt rồi.” Nàng liếc mắt nhìn tiểu thư một cái.“Huống hồ, việc này tiểu thư cũng nên về giải quyết.”
“Hương Hương cùng Nhan Khánh Ngọc tình đầu ý hợp, như vậy còn có cái gì phải giải quyết ?” Tất cả mọi chuyện đều giống như nàng suy nghĩ lúc trước a.
“Hương Hương , Nhan gia có phải có người không chấp nhận ngươi, đối với xuất thân của ngươi có ý kiến hay không?” Thân phận giống nhau, lại cũng đã từng trải qua chuyện như vậy, Trầm Thiên Hạm so với Mạc Nguyên Thiến hiểu biết hơn nhiều.
Hoài Hương cắn môi dưới, không trả lời, chính là cam chịu .
“Nhan Khánh Ngọc dám chê muội sao?!” Mạc Nguyên Thiến mắt đẹp phun hỏa.
“Không phải hắn.” Hoài Hương theo trực giác mà phản bác.“Hắn vẫn đối với ta tốt lắm…”
“Đúng vậy, đem muội quăng xuống làm tạp vụ thật đúng là tốt.” Mạc Nguyên Thiến lạnh lùng đáp lại.
Thật sự ghi hận.
“Tiểu thư.” Trầm Thiên Hạm liếc mắt cảnh cáo nàng một cái, hiện tại không phải thời điểm để nổi cáu.“Hương Hương, sự tình rốt cuộc là như thế nào ngươi hãy nói ra xem, chúng ta mới có thể thay ngươi nghĩ biện pháp tốt được.”
Hoài Hương thoáng do dự .
Mạc Nguyên Thiến nghĩ đến cũng chỉ tại mình mới khiến cho nàng lâm vào hoàn cảnh khó khăn này, không khỏi tự trách, thanh âm trở nên ôn nhu hơn.
“Hương Hương, ngươi nghĩ muốn cái gì, thì hãy nói ra.” Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Hoài Hương vẫn cùng nàng nơi nơi đến, luôn hết thảy đi theo nàng. Chưa từng có kiên trì yêu cầu cái gì, nếu thật sự nàng muốn Nhan Khánh Ngọc, nàng như thế nào cũng muốn giúp Hương nhi hoàn thành nguyện vọng này , Hoài Hương nhìn hai nàng , nước mắt lại lần nữa chảy xuống.
“Ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn……”
Nghe nói Nhan Khánh Ngọc lần thứ tư tới chơi, Thượng Quan Ngự Kiếm run sợ nghiêm mặt, vội đến đến đại sảnh.
Đại sảnh. Chợt nghe thấy Mạc Tĩnh Viễn đang ngồi trên vị trí chủ nhân nói:“Nhan huynh, dù sao nói cho đúng hơn huynh vốn nên là em rể ta.”
Khóe mắt liếc thấy mặt Thượng Quan Ngự Kiếm hơi trầm xuống, Mạc Tĩnh Viễn lại tự nhiên tiếp tục nói:“Hiện tại huynh luôn đuổi theo ta đòi Hoài Hương, nhưng ta thật ra đã quên hỏi huynh, vậy muội muội của ta huynh tính làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Thượng Quan Ngự Kiếm chợt sắc bén, quay về hướng Nhan Khánh Ngọc ở một bên, tựa hồ chỉ cần câu trả lời của ai kia làm cho hắn không hài lòng, sẽ tiến lên cùng người đó liều mạng.
Tầm mắt sắc bén như vậy, làm cho Nhan Khánh Ngọc không khỏi liếc mắt nhìn lại một cái. Nhận ra Thượng Quan Ngự Kiếm, bỗng chốc nhớ lại tình huống ngày đó khi bọn họ mang Hoài Hương đi, khi đó Thượng Quan Ngự Kiếm vẫn bảo vệ ở bên cạnh Mạc Nguyên Thiến, thái độ thân mật gìn giữ nàng giống như nàng thuộc quyền sở hữu của hắn, lại đối với mình luôn có địch ý không thể hiểu nổi.
Đều là nam tử hán, hắn hiểu được đó là đại biểu có ý tứ gì. Lần đầu tiên trong ba ngày qua, Nhan Khánh Ngọc lộ ra tươi cười, hiểu được vì sao Mạc Tĩnh Viễn bỗng nhiên nhắc đến cuộc hôn nhân của hắn cùng với Mạc Nguyên Thiến.
“Mạc huynh, nhắc đến ta sớm nên gọi huynh là một tiếng đại ca .” Nhan Khánh Ngọc thần thái lúc này đã trở nên nhàn nhã không còn lo lắng, tao nhã ngồi trở lại trên ghế, thậm chí còn có thể lộ ra tươi cười.“Tuy rằng muội muội đào hôn làm hai nhà gặp phải chuyện phong ba này, nhưng việc hôn nhân hai nhà là đã sớm định ra , hôn lễ cũng đã cử hành qua, thiên hạ đều biết đến việc kết hôn của hai nhà chúng ta, nếu là hiện tại mới từ hôn, chỉ sợ là làm cho người trong thiên hạ chê cười.”
“Ừm, thực sự là mất hết mặt mũi.” Mạc Tĩnh Viễn rất phối hợp lên tiếng trả lời, phi thường hy vọng nhanh chóng đem chuyện này giải quyết, sau đó mang theo Nhạc Nhạn trở về Cẩm Tú thành.
Ánh mắt Thượng Quan Ngự Kiếm càng trầm xuống. Hắn nhìn chằm chằm qua lại hai nam nhân, đương nhiên cảm thấy có sự kỳ quái.
Người trước mắt, một là Tướng gia đương triều, tài trí xuất chúng trăm năm khó gặp, người còn lại là Mạc gia đại thiếu gia Cẩm Tú thành, hơn nữa theo như hắn thấy, Mạc Tĩnh Viễn này là người luyện công phu, công lực sẽ không kém hơn nhiều lắm so với hắn, hơn nữa đầu óc cũng thực linh động, ngày đó có thể mang Hoài Hương về, vẫn là dựa vào hắn đã ra tay.
Hai người kia, không dễ chọc. Hắn trầm mặc , ở trong lòng nhắc nhở bản thân nên cố nén giận, tận lực giữ bình tĩnh, đừng để cho bọn họ hợp lực tính kế mới được. Nhưng nghe xong bọn họ nói chuyện, trong lòng vẫn là một trận lửa giận cháy sạch sẽ!
“Hiện nay mặc dù bên ngoài có lời đồn đãi, nhưng không có người chứng thật thiệt giả.” Nhan Khánh Ngọc sâu sắc phát hiện ai đó đang ở một góc tức giận thì càng hừng phấn, khóe miệng ý cười càng sâu .“Không bằng chúng ta coi như chuyện đào hôn không từng xảy ra, Mạc tiểu thư sẽ theo ta hồi phủ, bái kiến qua phụ mẫu ta, xem như là chuyện tốt đã thành.”
“Vậy Hoài Hương thì sao? Huynh không phải quên muội ấy chứ.” Mạc Tĩnh Viễn gật đầu một chút, tương đương đồng ý.
“Đúng là quên không được, mới có thể bất kể mọi chuyện chấp nhận Mạc tiểu thư.” Vẻ mặt Nhan Khánh Ngọc hờ hững.“Ta cưới Mạc gia tiểu thư, Hoài Hương là thị nữ tùy thân của nàng, đương nhiên sẽ cùng nàng trở về Nhan phủ, đến lúc đó ta sẽ tiếp tục thu nàng vào phòng, cùng nhau hưởng tề nhân chi phúc, tính ra cũng là kết cục viên mãn.”
“Ngươi mơ tưởng!” Nghe thế, Thượng Quan Ngự Kiếm ở một bên cũng nhịn không được ra tiếng .
“Sao?” Nhan Khánh Ngọc nhìn như kinh ngạc chuyển về hướng hắn, cười đến ôn hòa, vạn phần chờ mong.“Thượng Quan công tử tại sao nói lời ấy?”
Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn hắn tươi cười, trực giác khẳng định hai người kia đang bày mưu kế gì đó, mà chính mình lại nhịn không được chỉ có thể nhảy vào bẫy đã giăng sẵn.
Sự tình liên quan Mạc Nguyên Thiến, muốn hắn bình tĩnh bàng quan thật sự là không có khả năng. Hơn nữa ngay cơ hội này, đem đại sự luôn treo ở trong lòng hắn giải quyết một lần cũng tốt, tránh cho hắn cả ngày lo lắng đề phòng !
“Mạc Nguyên Thiến là của ta.” Hắn cho thấy quyền sở hữu.
“Phải không?” Nhan Khánh Ngọc vẫn cười, một chút cũng không có phẫn nộ thê tử bị nam nhân khác cướp đi.“Nhưng là trên danh nghĩa, Mạc Nguyên Thiến đã là thê tử của ta.” Ngữ khí của hắn vẫn là thoải mái tự nhiên.
“Trên thực tế không phải.” Thượng Quan Ngự Kiếm lạnh lùng đưa ánh mắt gϊếŧ người về hướng hắn.“Việc hôn nhân này không có ý nghĩa gì hết.”
“Có ý nghĩa hay không, chỉ sợ không phải do ngươi quyết định .” Nhan Khánh Ngọc thực bất đắc dĩ nhún vai.“Nói thực ra, ta cũng hy vọng không có ý nghĩa gì hết, dù sao người ta muốn không phải là Mạc Nguyên Thiến.”
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của Thượng Quan Ngự Kiếm hòa hoãn xuống một chút.
“Nhưng nếu ta chỉ có thể đi một vòng lớn như vậy để được người mà ta chân chính mong muốn, vậy thừa nhận hôn sự này cũng không có gì phiền toái.” Nói như vậy, đủ rõ ràng rồi chứ.
Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn hắn một cái thật sâu, lại nhìn hướng Mạc Tĩnh Viễn ngồi trên vị trí chủ vị đã biến mất, ẩn nhẫn mím môi.
Xem ra Mạc gia bên này lập trường tỏ vẻ thật sự rõ ràng , chỉ cần hắn cùng Nhan Khánh Ngọc hai người bàn luận ổn thỏa, Mạc gia tuyệt đối sẽ không phản đối.
“Đừng vòng quanh nữa.” Thượng Quan Ngự Kiếm không lựa chọn, chỉ có thể mặc người bày bố .“Ngươi muốn thế nào, nói thẳng đi.”
“Chỉ sợ có vài chuyện phải làm phiền đến Thượng Quan công tử .” Nhan Khánh Ngọc cười đến càng sáng sủa .
Thượng Quan Ngự Kiếm nghe, cũng dần dần lộ ra tươi cười.
“Huynh đã đi đâu vậy?” Sau khi trở về phòng, Mạc Nguyên Thiến liền hướng hắn vọt tới.
“Đại sảnh.” Thượng Quan Ngự Kiếm thản nhiên trả lời, trên mặt có hồi lâu không thấy thoải mái khoái ý.
“Đại sảnh?” Mạc Nguyên Thiến ngơ ngác một chút.“Họ Nhan kia lại tới nữa?”
Nhớ tới nam nhân kia nàng liền tức giận đầy mình. Cố tình...... Cố tình Hương Hương đem hắn như bảo vậy, vừa rồi thậm chí nói muốn trở về bên cạnh hắn.
Cho dù không thích Nhan Khánh Ngọc, nhưng Hương Hương đã mở miệng yêu cầu , nàng cũng chỉ có thể làm theo.
“Ta có chuyện muốn nói với huynh.” Thầm thở dài một hơi, nàng cũng chỉ có thể tìm hắn thương lượng.“Hương Hương nàng nói, muốn trở về bên cạnh Nhan Khánh Ngọc.”
“Phải không?” Thượng Quan Ngự Kiếm hiếm khi hiện lên ý cười.“Như vậy vừa lúc.”
“Vừa lúc?” Mạc Nguyên Thiến nhướng mày.“Cái gì gọi là vừa lúc?” Nàng cũng không phải là thực tình nguyện đem Hương Hương cho nam nhân kia đâu.
“Vừa rồi ta cùng Nhan Khánh Ngọc đã cùng nhau ước hẹn.” Thượng Quan Ngự Kiếm thâm tình xoa nhẹ đôi má của nàng cẩn thận, mấy ngày nay đều toàn lo lắng.
“Ước hẹn?” Mạc Nguyên Thiến giật mình nhìn hắn, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy hắn dùng khẩu khí bình thản như vậy nhắc tới ba chữ “Nhan Khánh Ngọc”.
“Đùng vậy. Nếu là an bài thích đáng, vấn đề của tất cả chúng ta đều có thể giải quyết.” Nói đến chuyện này, hắn không khỏi bội phục là Nhan Khánh Ngọc lớn mật, cư nhiên ngay cả đương kim hoàng thượng cũng dám lừa.
Có lẽ là tầm quan trọng của Hoài Hương đối với hắn nặng hơn hết thảy, để cho hắn cam tâm đại mạo hiểm cũng muốn làm như vậy. Điểm này thật ra thực hợp với tính khí hắn.
“Tất cả chúng ta?” Mạc Nguyên Thiến đột nhiên biến thành con vẹt, bởi vì nàng thật sự không hiểu Thượng Quan Ngự Kiếm đang nói cái gì.
“Hôn sự của ta và nàng, hôn sự của hắn cùng Hoài Hương, đều có thể giải quyết.”
“Lợi hại như vậy?” Nàng trừng lớn mắt, không quá tin tưởng nhìn hắn.“Ngươi không phải không biết chuyện hiện tại nghiêm trọng đến mức độ nào? Cho dù Nhan Khánh Ngọc không muốn cưới ta, nhưng hôn ước của Nhan phủ cùng Mạc phủ làm sao bây giờ? Còn có quan hệ giữa hai nhà...... Lại càng đừng nói đến cho dù thật sự hủy hôn, nhưng người nhà của huynh có thể nhận một người như ta sao?”
Chuyện đào hôn, từ hôn, cho dù Nhan gia không truy cứu, nhưng chuyện này vẫn đang được đồn thổi ồn ào, cả nước cao thấp đều biết.
Đến lúc đó chỉ sợ không có vị trưởng bối nhà nào chịu nhân một cô nương như nàng đâu.
“Đương nhiên có thể.” Thượng Quan Ngự Kiếm tin tưởng chắc chắn.
“Ngươi rốt cuộc không nên tin tưởng quá như vậy?” Mạc Nguyên Thiến vẫn là đem phản ứng của hắn như vậy, nghĩ là hắn căn bản không biết tính nghiêm trọng của sự tình.
“Nàng tin ta đi.” Hắn cười ôm nàng vào lòng, tảng đá to trong lòng rốt cục đã được tháo xuống.“Hiện tại nàng đừng quan tâm bất cứ việc gì, chờ làm thê tử của ta là được.”
Mạc Nguyên Thiến nháy mắt mấy cái, nàng là rất thích ý làm phế nhân như thế này, mặc kệ mọi chuyện ồn ào bên ngoài, nhưng là......
“Vậy Hương Hương......”
“Chuyện của Hương Hương, đương nhiên cũng sẽ giải quyết một lượt. Hơn nữa nàng là trách nhiệm của Nhan Khánh Ngọc, ta không xen vào.” Hắn nói được đương nhiên.
“Huynh không xen vào, nhưng ta quan tâm a!” Nàng trừng mắt, né tránh khỏi hắn.“Ta tự mình đi theo Nhan Khánh Ngọc bàn!”Nếu đáp ứng với Hương Hương, dù bất cứ chuyện gì nàng cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng.
“Không cho phép đi.” Bá đạo đem nàng kéo vào trong lòng mình, Thượng Quan Ngự Kiếm thật muốn hảo hảo đánh nàng một chút, xem có thể làm cho nàng thanh tỉnh chút nào hay không, nghiêm túc một chút, đừng nữa nóng nảy như vậy mãi .“Không cần nàng nói, ta cùng Nhan Khánh Ngọc đã an bài xong cả rồi.”
“Nhưng huynh vẫn không nói cho ta biết ước định là gì.” Mạc Nguyên Thiến mới mặc kệ nhiều như vậy.“Nói không chừng biện pháp của các người không dùng được thì......”
“Được, ta nói với nàng, nhưng nàng phải nhớ kỹ, nghe lời ta ngoan ngoãn ở nhà chờ làm tân nương, không được tiếp tục suy nghĩ lộn xộn gì, lại càng không cho phép đào hôn, biết không?”
“Nếu chú rể quan là huynh, ta trốn làm chi.” Mắt kiều mỵ thoáng nhìn, tựa tiếu phi tiếu .
Những lời này, đổi lấy nụ hôn nồng nhiệt triền miên của hắn, đôi tay mang nàng siết chặt vào lòng, giống như muốn đem nàng hòa tan vào trong cơ thể của hắn, để cho hai người kết hợp thành một vậy.
“Cho dù nàng trốn, chân trời góc biển ta cũng sẽ đem nàng bắt trở về.”
Nhìn những lời nói như cảnh cáo, nghe vào trong tai tình nhân, lại trở nên ngọt ngào không tả nôi.
“Đã biết. Hiện tại có thể nói với ta, huynh cùng tên Nhan Khánh Ngọc đó rốt cuộc tính làm như thế nào chưa?” Nàng thật sự càng ngày càng tò mò .
Thượng Quan Ngự Kiếm mỉm cười, bắt đầu kể rõ kế hoạch của Nhan Khánh Ngọc.
Mạc Nguyên Thiến càng nghe ánh mắt trừng càng lớn, cuối cùng...... Cất tiếng cười to.
Mấy ngày nay, toàn bộ dân chúng ở kinh thành túm tụm gặp mặt đàm luận, vẫn là việc hôn nhân của Tướng gia cùng tiểu thư Mạc gia.
Bất đồng là, chuyện này lại khác với phiên bản cũ, vẫn là quan phương chính xác bản cũ!
Thì ra, “Tỳ nữ ác độc gả thay” lúc trước hoàn toàn là sai lầm ! Trên thực tế, cùng Tướng gia thành thân xác thực không phải Mạc gia tiểu thư, nhưng như vậy thì sao, chẳng ai để ý a!
Nghe nói là chuyện ngoài ý muốn, một sai sót ngẫu nhiên , tiểu thư Minh Hà trang lên nhầm kiệu hoa của Nhan gia, mà kiệu hoa vốn dĩ của tiểu thư Mạc gia cùng đội ngũ Minh Hà trang về tới Phi Hà đảo, cùng thiếu chủ Minh Hà trang hòa chung khúc nhạc luyến ái.
Càng làm cho mọi người nói chuyện say sưa là, Hoàng Thượng sau khi biết được chuyện này, tự mình hạ chỉ tứ hôn, cũng đem hôn kỳ ban bố vào ngày quốc khánh đại điển hôm đó, nguyện cho song đôi uyên ương này nhờ phúc của vương triều, nhân duyên thật dài thật lâu, vợ chồng tướng kính yêu nhau......
Trong hỉ phòng đỏ thẫm, nhìn nữ tử mang hỉ khăn ngồi ngay ngắn ở mép giường, nhu tình trong lòng Thượng Quan Ngự Kiếm tràn đầy.
Đẩy hỉ khăn ra, dung nhan tuyệt mỹ so với ngày thường càng thêm diễm lệ, còn thêm một chút ý xấu hổ, tuyệt sắc như vậy, làm cho hắn không khỏi nhìn đến ngây người.
“Huynh ngây ngốc đứng đó làm cái gì?” Chỉ tiếc, vừa mở miệng liền lại trở thành Mạc Nguyên Thiến thường ngày kia.
“Không có gì, ta nhìn nương tử kiều diễm vô song a.”
“Ba hoa.” Nàng cười nhẹ đánh hắn một cái, lại làm cho hắn bắt được tay.
“Nương tử, chúng ta mới thành thân, nàng đã muốn mưu sát chồng sao?”
“Huynh võ công cao cường, ta làm sao gϊếŧ được huynh.” Nàng tức giận nhìn hắn.
“Nhưng nàng sẽ luyến tiếc.” Hắn tin tưởng tràn đầy.“Không có trượng phu như ta, để xem về sau nàng gây họa ai sẽ thu dọn giúp nàng.”
“Ai nói .” Mạc Nguyên Thiến cũng không chịu phục. Bất quá......“Không nghĩ tới chuyện phiền toái như vậy, huynh cùng Nhan Khánh Ngọc chỉ kể một câu chuyện đã giải quyết xong.”
Hại các nàng trước đó lo lắng đòi mạng, không nghĩ tới đơn giản như vậy.
“Người thôi, luôn thích nghe kể chuyện.” Thượng Quan Ngự Kiếm lơ đễnh nhún nhún vai.“Hơn nữa tài tử giai nhân, ông trời tác hợp cho, chuyện kể như vậy mới có người chịu nhân hoan nghênh a.”
So với lời đồn đãi bất lương lúc trước, câu chuyện này của bọn họ hay hơn rất nhiều.
“Cũng đúng.” Mạc Nguyên Thiến cười khanh khách không ngừng.“Nhưng sư phụ không yên tâm, đã cùng ta trở về Minh Hà trang.”
“Ông ấy là ta lừa đến.”
“Cái gì?” Nàng bỗng dưng ngồi thẳng thân mình, kinh ngạc nhìn hắn làm như không có việc gì.“Tại sao huynh lại lừa ông ấy đến?”
“Ta nói, tuy rằng chúng ta có kể chuyện để mọi người tin phục, nhưng người nhà của ta cũng không dễ dàng cho qua mặt như thế, dù sao nàng từ trước đến giờ vẫn chưa từng theo ta trở về đảo. Mà cha mẹ lúc trước lại từng nghe đồn đãi chuyện đào hôn của nàng , cho nên đối với nàng không được thiện cảm cho lắm, chỉ sợ sẽ không chịu nhận nàng làm dâu.”
Mạc Nguyên Thiến theo dõi hắn, bắt đầu cảm thấy hắn có thể làm thiếu chủ Minh Hà trang kiêm Kiếm Thánh, quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản.
“Cho nên dượng của ta, bá phụ của huynh, mới có thể không ngại cực khổ như vậy, một đường hộ tống ta gả đến nơi này, vì giúp ta với cha mẹ chàng ‘Tâm sự’?”
“Không, ta là nói với di nương của nàng.” Thượng Quan Ngự Kiếm nhe răng cười, trong nháy mắt có vẻ có tia âm hiểm.“Ngày đó, ta cũng đem thân phận chân thật của bá phụ nói cho bà hay .”
Người này...... Tiểu nhân a!
“Ngay cả điểm ấy huynh cũng đã thăm dò rồi sao!” Ngay cả hắn cũng biết, nhược điểm của sư phụ chính là di nương, chỉ cần di nương mở miệng, cho dù ông không nguyện ý, cũng phải làm theo.“Khó trách lần cuối cùng sư phụ gặp ta là vẻ mặt oán giận...... Ta còn nghĩ đến ông ấy không hy vọng ta lập gia đình như vậy.”
“Nói ngắn lại, ta coi như là đem người tìm trở về , các trưởng bối có muốn làm gì xũng đều không liên quan đến ta.” Hắn chính là làm tròn trách nhiệm của một người con.
“Không biết tâm tình của sư phụ hiện tại như thế nào? Lâu như vậy không về nhà ......” Mạc Nguyên Thiến nghĩ, không phát hiện trong mắt người bên cạnh đã dấy lên ngọn lửa, một đôi đại chưởng linh hoạt cởi gả y đỏ thẫm ra.
“Nàng hiện tại nên nhớ , đó là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.” Hôn lên môi nàng thật mạnh, thu hồn phách nàng trở về chuyện chính, hắn bất mãn hừ nhẹ.
“Ai nha, việc này không phải chỉ một ngày một bữa, không cần cối.” Nàng ngăn chặn đôi tay không an phận của hắn, tùy tiện sửa sang hỷ phục đỏ thẳm tú công tinh xảo trên người vội vã đứng dậy.“Chúng ta đi nghe lén được không? Vừa rồi khi ta bái đường, hỷ khăn che kín tất cả nên không nhìn thấy gì, nói không chừng bọn họ hiện tại đang Ôn chuyện’ đó.”
Nàng vẫn rất ngạc nhiên, tại sao sư phụ ở Minh Hà trang tốt như vậy lại không chịu, mai danh ẩn tích lưu lạc thiên nhai.
“Mạc Nguyên Thiến!” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đông lạnh người phát run, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến thân ảnh nhỉ nhắn kia.
“Nhanh lên một chút, nếu bọn họ nói xong thì làm sao bây giờ!” Nàng hoàn toàn không phát hiện sắc mặt chú rể quan tức giận đến xanh mét, nghiêm túc đẩy cửa phòng ra, nhìn xem xét bốn phía chung quanh.
“Uy, huynh mau tới đây.” Đôi tay nhỏ bé còn không biết chết sống vung về phía sau.“Bên này ta không quen đường, huynh tới dẫn đường.”
“Nằng nằm mơ!” Đưa tay ôm ngang thắt lưng bế bỗng nàng lên, Thượng Quan Ngự Kiếm dùng sức đóng cửa phòng, đem nàng quăng đến giữa giường.
“Huynh làm cái gì vậy......” Bị rơi thất điên bát đảo, Mạc Nguyên Thiến khởi động thân mình muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng một thân thể cao to đã nằm đè lên.
“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, nàng không có thể an phận một chút, một ngày không gây phiền toái sao?”
Không đợi nàng trả lời, môi lưỡi nhiệt tình đã nuốt sống nàng, bàn tay to lớn của hắn bắt đầu thoát giá y dỏ thẩm, quyết định hảo hảo dạy nàng quy củ của thê tử một chút!
Chết tiệt, hắn nên để cho nàng ba ngày ba đêm không xuống giường được, đầu óc ở cũng không rảnh suy nghĩ đến chuyện loạn thất bát tao nữa!
Hươ tay hạ sa màn đỏ thẩm xuống, quả nhiên như hắn mong muốn, trong phòng trừ bỏ thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập yêu kiều ra, không còn có tiếng động nào khác.
Đêm động phòng hoa chúc, ai ai cũng vội vàng a!
Hoàn