Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 62: Bị nhốt

Lâm Hiểu bị hành vi của Đường Thiên Dật hù sợ, cho tới bây giờ cô chưa nhìn thấy qua Đường Thiên Dật dạng này, mặc dù trong sách Đường Thiên Dật là boss biếи ŧɦái, nhưng Lâm Hiểu vẫn luôn không có cảm giác chân thật, giờ phút này cô mới chứng kiến.

"Em..." Lâm Hiểu bị dọa đến run rẩy, không biết giờ phút này mình nên nói cái gì.

"Không được trốn tránh. Nhìn anh!" Đường Thiên Dật cưỡng bách nâng đầu Lâm Hiểu lên, để cô nhìn vào mắt mình, "Từ khi mới bắt đầu em đến gần anh, chính là có mục đích, anh biết rõ, anh vẫn luôn biết rõ. Anh có nghĩ qua, có phải hay không trên người anh có cái gì em cần, nhưng khi đó anh hoàn toàn là phế nhân, cha cũng vứt bỏ anh, anh hoàn toàn không có cái gì cả, anh không nghĩ ra anh có đồ vật gì mà em muốn lấy. Em nói em yêu anh, nhưng kỳ thật em yêu chính mình hơn, điểm này anh có thể dễ dàng tha thứ, bởi vì anh thật sự yêu em. Nhưng mà, em không tin anh, bởi vì một người giống em, em liền không hỏi anh đến một câu đã muốn trốn đi không muốn gặp anh, đây là chuyện anh không dễ dàng tha thứ nhất. Em có thể không tín nhiệm anh, em thậm chí có thể không yêu anh, nhưng em không thể không gặp anh, không thể trốn tránh anh!"

Sắc mặt Lâm Hiểu giờ phút này đã trắng bệch như tờ giấy, cô chậm rãi trượt xuống mặt đất, nguyên lai hắn đều biết rõ, chỉ là hắn không nói mà thôi. Đường Thiên Dật nói một phen làm Lâm Hiểu xấu hổ vô cùng, hết thảy tất cả hắn đều thấy trong mắt, mình đến gần hắn, mình đối với hắn không tín nhiệm, cùng keo kiệt ý nghĩ yêu thương. Nhưng Đường Thiên Dật cũng không vạch trần hành động vụng về của mình, bởi vì hắn thật sự yêu mình hơn cả tính mạng của hắn, mà cô, mỗi lần trả giá, đều là muốn từ trên người hắn đòi lấy cái gì!

Đường Thiên Dật ngồi xổm người xuống, ôm thân thể khẽ phát run của Lâm Hiểu, "Hiểu Hiểu, anh có thể cho em thời gian, nhưng về sau em không thể lại trốn đi, không để cho anh tìm thấy em."

Đến khi Lâm Hiểu lấy lại tinh thần, Đường Thiên Dật đã ra ngoài. Cô muốn mở cửa, lại phát hiện cả căn phòng đều bị tinh thần lực của Đường Thiên Dật bao trùm lại, chính mình thì bị nhốt bên trong, Lâm Hiểu cười khổ.

Lý Song Bằng lo lắng đứng ở đại sảnh dưới lầu đi vòng vòng, Dương Tuyết cùng Quách ca đều là thủ hạ của cậu, bọn họ phạm sai lầm, cậu là đội trưởng khó chối tội này. Dương Tuyết đích xác quá không hiểu chuyện, lại dám trêu chọc Lâm Hiểu! Trước kia là thấy cô cùng Lâm Hiểu có phần giống nhau, thủ lĩnh đối với cô mới có vài phân ưu đãi. Bọn họ ngay từ đầu còn tưởng thủ lĩnh đối với Dương Tuyết có vài phần hứng thú, sẽ đem cô nhét vào hậu cung, kết quả đâu, trừ vài lần nhìn cô ra, cũng không có bất kỳ động tác gì. Ngược lại Dương Tuyết rất vừa ý thủ lĩnh, ba phen mấy bận đuổi ngược cũng không thành công. Bọn họ vốn còn nói vui, khi việc thành, dù sao khi đó Lâm Hiểu đã "chết", thủ lĩnh không cần thiết ở trên một thân cây mà treo cổ. Bây giờ Lâm Hiểu trở về, Dương Tuyết thế nhưng không biết tự lượng sức mình mà đi trêu chọc Lâm Hiểu, đây không phải là muốn chết sao.

Bất quá, Lý Song Bằng cho rằng mình cũng có trách nhiệm, không nhắc nhở Dương Tuyết, cô dù sao cũng là đội phó của mình, bình thường công tác cũng rất nghiêm túc, mình như thế nào cũng phải vì cô cầu xin tình. Dương Tuyết nói dựa theo quy củ làm việc, kỳ thật tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở, nước quá trong ắt không có cá, đạo lý đó tất cả đều hiểu. Nhưng như thế nào gặp cha Lâm Hiểu lại không cho mua? Rõ ràng Dương Tuyết dùng quy củ áp chế Lâm Hiểu. Nói đi nói lại, đều là vì hai chữ ghen tị.

Cố Tử Dương an ổn ngồi ở trên ghế sofa, "Được rồi, cậu đừng đi vòng vòng nữa, muốn tôi nói, đều là Dương Tuyết cô ấy gieo gió thì gặt bão thôi, cậu cần gì sốt ruột."

"Dù sao cô ấy cũng là đội phó của tôi, huống chi cô ấy cũng đâu phạm bao nhiêu sai trái."

"Lữ Cao Kiệt, anh nói gì đi." Lý Song Bằng hướng về người đứng trong góc nhỏ, giống như người tàng hình Lữ Cao Kiệt nói ra.

Lữ Cao Kiệt là đội phó đội bảo vệ Thần Hi, trước kia anh là một đặc công, sau khi gia nhập Thần Hi trở thành đội phó đội bảo vệ. Đội bảo vệ chịu trách nhiệm an ninh của căn cứ, thăm dò tin tức, xử lý hình phạt, là đội thân vệ của Đường Thiên Dật. Đường Thiên Dật trực tiếp lãnh đạo, tương đương với đội cẩm y vệ bên cạnh hoàng đế. Lữ Cao Kiệt giương giương mí mắt, hờ hững nhìn Lý Song Bằng một cái, hiển nhiên anh sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

"Miệng anh đúng là như cái hồ lô." Lý Song Bằng lẩm bẩm một câu, Lữ Cao Kiệt vẫn là bộ dáng này, trừ Đường Thiên Dật ra, đối với những người khác, anh đều là tích chữ như vàng.

Đột nhiên Lữ Cao Kiệt đứng thẳng lên, "Thủ lĩnh."

Đường Thiên Dật đi xuống, sắc mặt vẫn u ám như cũ, "Nữ nhân kia đâu?"

"Bị nhốt ở địa lao."

Lý Song Bằng lập tức về phía trước, "Thủ lĩnh, chuyện này mặc dù Dương Tuyết không đúng, nhưng cô ấy cũng không phạm bao nhiêu sai, anh xem..."

Đường Thiên Dật tự nhiên biết rõ nguyên nhân cùng tâm tư Dương Tuyết tại sao làm như thế, mặc dù cô ta đối với Lâm Hiểu bất kính làm hắn hết sức căm tức, nhưng tựa như Lý Song Bằng nói, xác thực cô ta không phạm bao nhiêu sai, nếu gϊếŧ cô ta, người phía dưới khó tránh nội tâm bất bình, mà lần này cô ta ngu xuẩn như vậy, cũng là cho mình một cơ hội hoàn toàn xé ra nội tâm của Lâm Hiểu, cho nên mặc dù mất hứng, nhưng hiện tại hắn không muốn mạng của Dương Tuyết.

"Cao Kiệt, cậu xem quy định xử phạt đi."

Lý Song Bằng vừa nghe đây là ý tứ buông tha Dương Tuyết, trong nội tâm không khỏi buông lỏng.

"Được."

Mẹ Lâm sau khi nghe được Đường Thiên Dật xử phạt Dương Tuyết như thế nào, bà không cam lòng, "Hừ, tiện nghi con hồ ly tinh này, lúc Hiểu Hiểu của chúng ta không ở đây vẫn muốn câu dẫn con rể, hiện tại con gái chúng ta trở về, cô ta còn không biết thu liễm. Không được, em đi nói chuyện với con rể một chút, không xử tử cô ta, về sau lại là uy hϊếp đối với Hiểu Hiểu."

Cha Lâm kéo mẹ Lâm lại, "Em nháo cái gì! Thiên Dật làm như thế tự có đạo lý của cậu ấy, em không nên làm cho Thiên Dật khó xử."

"Nhưng mà, Hiểu Hiểu làm sao bây giờ?"

"Lại nói, trứng không nứt ruồi bọ không bâu, nếu cậu ấy đối với Hiểu Hiểu toàn tâm toàn ý, mặc kệ người nào cũng sẽ không làm cậu ấy dao động. Nói nữa, em gϊếŧ một Dương Tuyết, đằng sau còn có Triệu Tuyết, Vương Tuyết, em gϊếŧ cho hết sao?"

"Vậy cứ để cho Dương Tuyết như thế tiêu dao đắc ý?"

Cha Lâm nhắm lại hai mắt, "Nếu như Thiên Dật thật đem Hiểu Hiểu của chúng ta để ở trong lòng, lấy tính tình cậu ta, sự tình tuyệt sẽ không dễ dàng như vậy đã xong rồi."

"Anh là nói..."

"Anh cái gì cũng chưa nói."

Mẹ Lâm lại nhẹ khẽ cười.

Không để Lâm Hiểu rối rắm quá lâu, một người phụ nữ trung niên gõ cửa phòng, cô cung kính hướng về Lâm Hiểu nói, "Phu nhân, thủ lĩnh gọi tôi đem thức ăn lại đây." Cô đẩy một cái xe nhỏ vào, trên xe bày ra thức ăn mê người, Lâm Hiểu mặc dù miệng thèm ăn, nhưng chính mình vừa rồi còn hờn dỗi, giờ phút này lập tức đi ăn cái gì đó, chẳng phải làm cho Đường Thiên Dật xem thường sao?

"Tôi có thể đi ra ngoài sao?"

Lâm Hiểu nhìn người phụ nữ trung niên đang thu thập mảnh thủy tinh đầy đất, hỏi.

Người phụ nữ trung niên nhất mực cung kính, "Thủ lĩnh cũng không có dặn."

Lâm Hiểu nhất mông từ trên giường xuống, tay chạm đến trên cửa, lại đυ.ng phải một tầng cách ngăn trong suốt, cô không khỏi nhụt chí, chờ đến khi người phụ nữ trung niên thu thập mọi thứ xong, Lâm Hiểu muốn đi theo ra, kết quả người đó không trở ngại chút nào đi ra khỏi phòng, còn Lâm Hiểu chính mình vẫn bị cự lại.

Lâm Hiểu về ngồi lại trên giường, cô rất muốn tiến vào không gian, nhưng sợ Đường Thiên Dật trở về không thấy mình lại nổi điên.

Kỳ thật sau khi Đường Thiên Dật đi rồi, Lâm Hiểu không bao lâu đã nghĩ thông suốt, chính mình ngay từ đầu xác thật là ôm mục đích đến gần Đường Thiên Dật, cũng xác thật không có trăm phần trăm tín nhiệm, đối với Đường Thiên Dật yêu cũng không sâu đậm. Trừ lúc đầu bị Đường Thiên Dật nói trúng tim đen bị xấu hổ cùng phiền muộn, sau khi Đường Thiên Dật đi rồi liền tiêu tán ngay.

Cô biết rõ chính mình thật sự yêu Đường Thiên Dật, chỉ là trong đó ban đầu có xen lẫn ích lợi cùng không thẳng thắn, dù sao là cô xuyên đến, không phải nguyên chủ. Nếu chính mình yêu Đường Thiên Dật, như vậy những điều Đường Thiên Dật đã nói, kỳ thật không phải là vấn đề cô chỉ là chưa nhìn thẳng vào nội tâm của mình thôi.

Hiểu được rõ ràng, Lâm Hiểu chỉ có thể ở trong phòng tu luyện dị năng. Hay bởi vì Đường Thiên Dật giam mình trong phòng mà mất hứng, những thức ăn kia, Lâm Hiểu căn bản không chạm vào, mặc kệ để lạnh đi.

Đến khi Đường Thiên Dật xử lý xong sự tình trở về, thấy được chính là thức ăn nguội lạnh, còn Lâm Hiểu khoanh chân ở trên giường tu luyện dị năng.

Hắn phân phó một đội viên đem thức ăn đi hâm lại, sau đó cầm về, vừa vặn lúc này Lâm Hiểu đã đói bụng, nghe được mùi thơm của thức ăn, bụng lại thầm thì kêu lên.

Đường Thiên Dật trong nháy mắt cũng biết Lâm Hiểu tu luyện xong, ôn nhu hỏi, "Anh bảo người đưa cơm lại, em tại sao không ăn?"

Lâm Hiểu còn tưởng rằng Đường Thiên Dật trở về sẽ cùng chính mình chiến tranh lạnh, kết quả hắn như không có việc gì, chính mình bưng thức ăn đến trước mặt Lâm Hiểu, "Đã đói bụng rồi. Cho dù tu luyện cũng không thể đùa giỡn với thân thể mình."

Lâm Hiểu nháy nháy một con mắt, Đường Thiên Dật thấy Lâm Hiểu không phản ứng gì, tự mình múc cho Lâm Hiểu một muỗng cơm, "Há miệng."

Lâm Hiểu im lặng nuốt cơm vào, mà Đường Thiên Dật phảng phất như phát hiện chuyện gì thú vị, tâm tình rất tốt đút hết cho Lâm Hiểu tất cả chỗ thức ăn.

Lâm Hiểu nuốt hết muỗng cơm cuối cùng, mới ngơ ngác hỏi, "Anh không tức giận à?"

Đường Thiên Dật vuốt chóp mũi xinh xắn của Lâm Hiểu một cái, "Anh tức giận cái gì?"

"Không phải vừa rồi anh mới vừa phát hỏa sao?"

"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh vĩnh viễn sẽ không tức giận."

"Thật?"

"Thật."

Một hồi gió lốc cường đại cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng tiêu tán, hai người sau đó cũng không nhắc lại đề tài này nữa. Sau khi Đường Thiên Dật ra ngoài vài ngày thu thập hạt giống, hai người cùng nhau tiến vào không gian, khoan khoái làm nông phu.

Lâm Hiểu là dạng nông dân nguyên thủy nhất, chỉ có thể sử dụng khí lực của chính mình, trong khi Đường Thiên Dật điều động tinh thần lực, trong nháy mắt đã hoàn thành việc gieo giống, tưới nước. Lâm Hiểu đối với việc này chỉ có thể nhếch miệng, trong lòng có chút hâm mộ ganh tị. Đường Thiên Dật ngược lại không cho Lâm Hiểu hỗ trợ, chỉ là Lâm Hiểu cảm thấy mình chỉ nhìn Đường Thiên Dật bận rộn như vậy mà lại không giúp, về sau ăn uống chùa cũng không thoải mái. Cho nên cô cũng làm bộ đi tưới vài thùng nước.

Có không gian cũng có một cái xấu, đó chính là thời gian dài hơn so với bên ngoài, việc này làm cho Lâm Hiểu phi thường oán niệm, vì sao vậy? Chính là Đường Thiên Dật tính toán không còn e ngại gì, Lâm Hiểu trong không gian có thể khôi phục mau, ngày hôm sau ra cửa không bị ảnh hưởng lớn. Cho nên, cơ hồ mỗi buổi tối cô đều bị Đường Thiên Dật đè nặng, cho đến khi hắn tận hứng mới ngừng.

Cũng nhờ vào không gian, Lâm Hiểu không còn như lầu đầu tiên ngủ thẳng tới buổi chiều hôm sau. Mà theo dị năng cô tăng cao, không gian cũng không ngừng mở rộng, tố chất thân thể cùng năng lực tự lành cũng càng tốt hơn, làm cho Đường Thiên Dật vốn còn cố kỵ làm bị thương thân thể Lâm Hiểu càng ngày càng không có tiết chế, ham muốn cô liên tục.