Cầu Được Kiếp Này

Chương 25

Hắn trầm giọng nói: “Chỉ một lần này.”

Có lẽ là nói với Ân Xu, cũng có lẽ là đang nhắc nhở chính mình.

Chỉ phóng túng một lần này.

Ngươi đã muốn ta trầm luân ngươi, vì trả nợ ân tình của ngươi, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng chỉ một lần này.

Ân Xu đã hiểu.

Sầm Duẫn mang giày xuống đất, xả mành xuống, che Ân Xu ở bên trong.

Đẩy cửa đi ra ngoài.

Thận Thường đang muốn gõ cửa, thấy công tử nhà mình bước nhanh ra từ bên trong. Ánh mắt sâu thẳm, trên môi phiếm hồng, giống như… Son môi.

Cửa đóng lại nhưng khóe mắt Thận Thường vẫn thấy được phía sau mành che đậy thân ảnh yểu điệu của nữ tử. Hắn không dám nhiều nhìn nhanh chóng cúi đầu.

Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Ân Xu ló đầu ra nhìn cánh cửa đóng chặt, chu môi, thật là một công tử nhẫn tâm tuyệt tình!

Sầm Duẫn không ở lại khách điếm, suốt đêm ngồi xe ngựa trở về Nhạc Bình.

Sau khi người man di gϊếŧ Sầm Duẫn, vứt bỏ phu thê Lý Thắng giữa sa mạc, hai người không dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, sa mạc không có chỗ để trốn, rất nhanh đã bị người của An Lăng Viễn tìm được, mang về Nhạc Bình.

Lúc này An Lăng phủ, An Lăng Viễn bận đến sứt đầu mẻ trán. Tiểu Đào cô nương mấy ngày trước An Lăng Thấm mang về không thấy đâu.

Tìm khắp toàn bộ Nhạc Bình cũng không thấy bóng người.

“Chẳng lẽ chui xuống đất rồi?” An Lăng Viễn vò đầu, tiểu nha đầu này nhìn có vẻ ngoan, không rành thế sự, nhưng lại khiến người không hết lo.

Y lại liếc An Lăng Thấm hai chân mày như dính vào nhau, thầm nghĩ, vẫn là Thấm Nhi muội muội tốt, không chỉ ngoan còn có năng lực.

An Lăng Thấm cũng lo lắng trong lòng, nàng chăm sóc Tiểu Đào nhiều ngày, tiểu cô nương này tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, rất ỷ lại nàng, nàng đã sớm xem Tiểu Đào là muội muội ruột của mình.

Thuộc hạ bắt phu thê Lý Thắng, phía sau còn có một tiểu cô nương, đúng là Tiểu Đào.

“Công tử, thuộc hạ đã bắt phu thê Lý Thắng về thành, tiểu cô nương vẫn luôn đi theo. Phu thê Lý Thắng khai, là nàng báo tin cho bọn họ, mới để bọn họ trốn thoát.”

Tiểu Đào đứng đó không khóc không cười, tựa như một người gỗ.

An Lăng Thấm kéo nàng ấy tới trước mặt, tuy không biết lai lịch của Tiểu Đào, nhưng thiện ở hiểu chuyện, nàng tình nguyện tin Lý Thắng nói dối, cũng không muốn tin Tiểu Đào sẽ làm ra việc như vậy.

“Muội nói cho tỷ tỷ, là muội báo tin cho Lý Thắng?”

Tiểu Đào nhìn nàng, mới lộ ra vài phần sợ hãi cúi đầu, không nhìn nàng, vị tỷ tỷ này đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy biết.

Sau một lúc lâu, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, là muội làm.”

An Lăng Thấm khó tin, nói: “Muội nói cho tỷ tỷ, tại sao lại làm như vậy?”

Tiểu Đào không nói, cũng không dám nhìn nàng.

An Lăng Thấm rất có kiên nhẫn, vẫn chưa thúc giục, ngược lại vuốt đầu nàng ấy, ôn hòa nói: “Tiểu Đào, chỉ cần muội nói đúng sự thật cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không trách muội.”

Lông mi Tiểu Đào run rẩy, khuôn mặt nhỏ khô gầy nâng lên, đồng tử màu đen dại ra, nàng ấy khóc lóc nói, “Muội, muội là hài tử man di. Cha muội là dũng sĩ man di, mẹ là người Nhạc Bình, cha bảo muội tiến vào An Lăng phủ, lén báo tin cho bọn họ. Nếu muội không làm, bọn họ sẽ vứt bỏ muội.”

Nàng ấy nói nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ che kín nước mắt, “Nhưng Tiểu Đào làm, bọn họ cũng không cần muội, Tiểu Đào làm sai rồi sao, tỷ tỷ, không ai cần Tiểu Đào.”

An Lăng Thấm ôm nàng ấy vào trong ngực, dỗ dành nói “Tiểu Đào không sai, tỷ tỷ cần Tiểu Đào, sẽ không ai không cần Tiểu Đào.”

Nàng thống hận những người man di đó, Tiểu Đào chỉ mười tuổi, để cho nàng ấy đi làm loại chuyện nguy hiểm này, nếu thật sự gặp người xấu, chẳng phải là ngay cả mạng sống cũng không còn. Lại nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, không khỏi có vài phần đồng bệnh tương liên.

Tiểu Đào vào phòng nghỉ ngơi, chờ nàng ấy ngủ, An Lăng Thấm mới ra ngoài, cầm roi đi luyện võ.

“Thấm Nhi còn giận à!”

An Lăng Thấm một mình một người đang luyện roi, uốn lượn như rồng bay, chiêu chiêu trí mệnh. An Lăng Viễn đứng bên ngoài cũng không dám tới gần nàng.

An Lăng Thấm tức giận vì việc này, y lập tức muốn đến xem, tay cầm theo một hộp đồ ăn và một bầu rượu, xa xa nhìn tư thế oai hùng của nàng, ý cười từ khóe miệng lan đến đáy mắt, thoạt nhìn giống một nàng dâu nhỏ đưa cơm cho lang quân.

Chuyện của Tiểu Đào, y đều đã biết. An Lăng Phủ sẽ tiếp tục thu lưu nàng ấy, nhưng cũng sẽ không cho nàng ấy ở bên trong phủ. Đưa đến một hộ nhà không có con nuôi dưỡng nàng ấy có lẽ càng thích hợp. An Lăng Viễn không phải người lương thiện, trong phủ có một mình Thấm Nhi là đủ rồi.

An Lăng Thấm thu roi, nói “A huynh.”

Thần sắc nàng nghiêm túc, biểu lộ nhàn nhạt bi thương, hiển nhiên còn chưa bỏ được chuyện đó.

An Lăng Viễn lắc lắc bầu rượu trong tay, “Đi, đã lâu hai huynh muội ta không cùng uống rượu.”

An Lăng Thấm nghe hai chữ huynh muội thần sắc không tốt lắm, nàng giương mắt nhìn người trước mặt, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Được.”

Ánh trăng như hoa, trong phòng khách, một nam một nữ ngồi đối diện nhau.

An Lăng Viễn rót một ly rượu, rồi đổ cho An Lăng Thấm một ly rượu.

An Lăng Thấm giơ tay bưng lên ly rượu: “A huynh, để Thấm Nhi làm.”

An Lăng Viễn đẩy tay nàng ra, “Đã nói là để huynh rót, hôm nay muội là chủ gia, huynh hầu hạ muội.”

An Lăng Thấm rũ mắt, không nói nữa.

Năm ly rượu, hai người đều đã men say.

An Lăng Thấm chợt giống như vui đùa nói: “Nghe nói phụ thân sắp chọn một nhà kết hôn cho huynh.”

An Lăng Viễn chống cằm, nhắm hai mắt, say khướt, y đột nhiên đập bàn nói: “Lão chọn thì chọn, huynh không cưới, muốn cưới, lão tự đi cưới.”

Mắt An Lăng Thấm sáng lên, cười nói: “Thấm Nhi kính huynh một ly.”

Khi Sầm Duẫn trở về, đã là đêm khuya.

An Lăng Phủ mở cửa hông, đoàn người yên lặng nhập phủ. An Lăng Viễn say rượu, được người nâng về phòng.

Ân Xu thẩn thờ mí mắt mở không nổi, hai ngày này chưa từng nghỉ ngơi, khi trở về Sầm Duẫn cưỡi ngựa, không ngồi xe cùng nàng, thế nhưng xe ngựa chạy nhanh, con đường xóc nảy, nàng không được nghỉ ngơi tốt.

Xuống xe ngựa, Ân Xu bước chân đi thẳng về phòng.

Chuyện biên cảnh giải quyết xong, tiếp đến là giải quyết Chùa Trần Âm. Từ khi Sầm Duẫn rời đi, An Lăng Viễn vẫn luôn phái người canh giữ quanh chùa miếu, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.

Trong một đêm, gió thổi mây trôi. Thận Thường cầm lệnh bài Cẩm Y Vệ, điều động huyện nha Nhạc Bình. Bá tánh Nhạc Bình không biết đã xảy ra chuyện gì, Chùa Trần Âm hương khói cường thịnh bị nha môn vây quanh.

Ân Xu ngồi trong phòng ăn dưa đặc sản ở Nhạc Bình, hàm đạm thích hợp, vừa lúc gϊếŧ thời gian.

Sắc trời vừa trắng, nàng mân mê lấy hộp trang điểm, phấn trân châu bên trong không còn thừa bao nhiêu, nàng nhìn trời bên ngoài, vừa lúc có thể chiết chút sương, xứng với mùa hoa, làm phấn trân châu mới.

Nàng cầm bình sứ nhỏ, cuốn tay áo đi ra ngoài.

An Lăng Phủ nhiều hoa, Ân Xu cầm bình sứ nửa canh giờ đã thu được một nửa, nàng đứng thẳng eo, vừa nhấc đầu thấy được An Lăng Thấm vội vàng đi ngang qua.

Khi tới An Lăng phủ, Ân Xu biết thì ra nữ tử mình đã từng gặp trên đường là An Lăng Thấm, duyên phận thật là kỳ diệu không thể tả.

An Lăng Thấm nhìn thấy nàng, dừng bước, thần sắc cả kinh, Ân Xu sờ sờ mặt, nàng chưa trang điểm, nhưng cũng không đến mức dọa người vậy chứ!

Hai người gật đầu, nàng ấy trốn tránh đôi mắt nàng, cúi đầu vội vàng rời đi.

Ân Xu nhìn phương hướng nàng ấy đi ra, nếu nhớ không lầm, đó hẳn là sân của An Lăng Viễn.

Nàng lẳng lặng đứng một hồi, nghĩ lại lúc nãy nút áo trên cổ nàng ấy chưa thắt, trong lòng hiểu rõ.

Nhưng An Lăng Viễn và An Lăng Thấm như thế nào, nàng không muốn biết, đây không phải chuyện của nàng. Nàng cong lưng, cầm cánh hoa, miệng bình để ở dưới, giọt sương lăn xuống rơi vào bình.

Chùa miếu bị bao vây, tăng nhân tụ tập ở Phật đường, Sầm Duẫn dẫn người đi rừng đào sau núi, ở dưới che giấu một cổ trạch, che đậy nghiêm ngặt, bên trong không có một chút động tĩnh. Dưới con suối bụi cỏ rậm rạp, nước chảy xuôi thấp thoáng màu đỏ.

Người trong Chùa Trần Âm bị bắt, Sầm Duẫn cưỡi ngựa lần nữa trở lại cánh rừng kia.

Bình Hiện pháp sư tĩnh tọa ở trong phòng thiền, trong tay cầm Phật châu, miệng niệm kinh văn. Huân hương lượn lờ, trấn an lòng người.

Sầm Duẫn đẩy cửa phòng.

“Bình Hiện pháp sư.” Hắn nói.

Bình Hiện chuyển động Phật châu trong tay: “Việc của thí chủ đã xong, lão nạp cũng nên rời đi.”

“Việc trong lòng pháp sư hẳn là hiểu rõ.” Sầm Duẫn vào phòng, cười nói.

Phật châu trong tay Bình Hiện hơi ngừng, vẫn không phản bác, “Thí chủ quả thực thông tuệ. Không biết lão nạp nơi nào khiến cho thí chủ hoài nghi?” Thần sắc Bình Hiện không hoảng loạn, lẳng lặng tĩnh tọa, âm thanh trầm ổn, mặt mày hiền lành, đúng như lão tăng không hỏi hồng trần.

Sầm Duẫn đi quanh phòng thiền một vòng, ánh mắt dừng ở lư hương trên bàn: “Máu loãng ở cổ trạch sau núi cũng không phải máu người, mà là máu rắn.”

“Hai người bọn ta bị nhốt trong rừng, pháp sư cố ý để ta nghĩ có người nhốt ngài ở đây, thật ra hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ngài.” Sầm Duẫn dừng lại không nói tiếp.

Bình Hiện cười “Thí chủ nếu đoán được, vậy có biết vì sao lão nạp phải làm như vậy?”

Sầm Duẫn không đáp, hắn ngưng mắt, giơ tay mở nắp lư hương, mùi hương ập vào trước mặt, bên trong là da người.

Da người trắng nõn đã bị đốt thành tro bụi, mặt trên rải bột phấn màu xám, tản ra hương khí thấm người.

“Đó đều là da của những nữ tử bị bán đi?” Sầm Duẫn đặt câu hỏi.

“A di đà phật.” Bình Hiện chắp tay trước ngực, “Người xuất gia lấy từ bi làm chính, lão nạp sao làm ra việc ác như vậy. Lão nạp thiết kế để thí chủ tới Nhạc Bình, chính là hy vọng thí chủ có thể bắt những người đó ra ngoài ánh sáng, chuyện sau lưng bọn họ rắc rối khó gỡ, chuyện này chỉ thí chủ mới làm được.”

“Hương của xử nữ là trân quý nhất, an thần tĩnh tâm,” Bình Hiện mi sắc bình đạm, tựa như đang nói hương liệu bình thường, vô tình cũng vô tâm, “Nhưng trong đó cũng có độc, một loại độc tính chậm. Độc dược, hàng năm hít vào lâu dần sẽ khiến não tử vong.”

“Trước đây lão nạp có nói với thí chủ, hết thảy đều là bất đắc dĩ, vận mệnh an bài đến tận đây, tiếp theo toàn xem ý của thí chủ.”

Sầm Duẫn đậy nắp lư hương, đánh giá phòng thiền, quay đầu lại nhìn về phía Bình Hiện, “Vì sao ta phải tin ngươi.”

“Nếu thí chủ không tin, đã sớm gϊếŧ lão nạp, hà tất chờ tới bây giờ.” Bình Hiện làm như hiểu rõ với lòng, thần sắc thong dong.

.

An Lăng Viễn say rượu đau đầu, y đỡ giường ngồi dậy, xoa xoa cái trán, đêm qua uống rượu với Thấm Nhi, sau đó y không nhớ rõ. Còn làm một giấc mộng, hình như là.… Mộng xuân, người trong mộng, sao y cảm thấy có vài phần quen thuộc? Y lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ lung tung rối loạn. Lại cười một mình, có lẽ nên thành thân.

Trên người y mặc một cái áo ngủ, chỉ là, cảm thấy nhăn dúm dó. An Lăng Viễn không hề nghĩ nhiều, thay đổi áo dài màu trắng ra cửa.

Sầm Duẫn suốt đêm trở về Nhạc Bình, thẳng đến khi hạ nhân tới báo, An Lăng Viễn mới biết chuyện này, y lại lần nữa xoa xoa cái trán, thật là uống rượu hỏng việc.

Nghĩ đến đêm qua say khướt, bị hạ nhân nâng trở về, cũng không biết hiện tại Thấm Nhi như thế nào, đêm qua uống quá nhiều.

“Tiểu thư đâu?” An Lăng Viễn uống trà tỉnh rượu, hỏi người hầu.

Người hầu trả lời: “Tiểu thư đang luyện roi.”

Lại đi luyện roi.

An Lăng Viễn thở dài, một cô nương lại thích giơ đao múa kiếm. Ngày khác chắc phải mời tú nương tới dạy nàng, bằng không sau này làm sao gả ra ngoài. An Lăng Viễn như mẹ già nhọc lòng con gái.

Sau khi Sầm Duẫn hồi phủ đã là giờ trưa, mới vừa vào cửa, Thận Thường vội vã tới báo: “Công tử, có người đi nha môn báo án, một vị cô nương đêm qua không rõ tung tích.”

Người báo án là vị công tử ngày ấy đưa hoa cho Ân Xu.

Công tử họ Hạ tên Liễu, nhân sĩ Nhạc Bình, là công tử thương hộ nổi danh Nhạc Bình. Ngày ấy sau khi bị Ân Xu từ chối gặp được Cố Di Huyên, hai người vừa gặp đã thương, vào rừng đào bày tỏ nỗi lòng, cũng hẹn đêm qua ra gặp lén, chỉ là Hạ Liễu chờ thật lâu cuối cùng cũng không gặp được nàng.

Hắn tưởng nàng không muốn tới, tinh thần đau thương đi tới Cố gia, không nghĩ tới nàng ấy lại bị mẹ kế bán đi. Hạ Liễu không còn cách nào, nghe nói huyện nha Nhạc Bình bắt được những nữ tử bị bán đi, lập tức đi huyện nha báo quan.

Chuyện này kỳ quái.

An Lăng Viễn biết được, kinh ngạc nói: “Thật là kỳ quái. Chùa bị ngươi vây kín không kẽ hở, bọn họ làm sao mang người đi?”

Sầm Duẫn trầm ngâm: “Mật đạo.”

“Mật đạo?” An Lăng Viễn kinh ngạc, “Trong chùa có mật đạo?”

Chùa Trần Âm xây dựng nhiều năm, có mật đạo chẳng có gì lạ, nhưng nhiều năm như vậy dựa vào tai mắt của An Lăng phủ, An Lăng Viễn thế nhưng không phát hiện.