Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên s1apihd.com của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi rốt cuộc minh bạch, hương quả là cái gì, nguyên lai chính là quả hồng.
"Tỷ tỷ, ta không muốn bị bán." Tiểu Đoàn Đoàn nắm cổ tay áo Lâm Diệp Nhi, có chút sợ hãi. Mấy năm trước, chơi cùng Tiểu Đoàn Đoàn có một nữ hài rất tốt bụng, đã bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, sau khi nữ hài kia biết, nửa đêm trốn đi, buổi tối không cẩn thận rơi xuống sông chết đuối.
Chuyện này lưu lại bóng ma không nhỏ đối với Tiểu Đoàn Đoàn.
"Không sợ, có tỷ tỷ ở đây, tuyệt đối sẽ không có ai có thể bán muội."
Xem ra về sau phải hảo hảo khai thông tiểu muội muội này mới được, hiện tại Tiểu Đoàn Đoàn vẫn là quá mức nhát gan, phải bổ sung cho nàng chút kiến thức, rồi cho nàng chơi đùa một chút với những đứa trẻ đồng trang lứa mới được.
Bên này hiểu biết không sai biệt lắm, bên kia triệu tập người cũng triệu tập không sai biệt lắm.
Lâm Diệp Nhi đặt Tiểu Đoàn Đoàn ở trong nhà, chính mình đi ra sân. Nàng không nghĩ để đàn ong vỡ tổ này vào được, bởi trong viện đang ngâm rất nhiều cải trắng.
Lâm Diệp Nhi liền đứng ở cửa như vậy, nói rõ người rảnh rỗi miễn tiến vào.
"Vương thẩm, ngươi nói một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Rất nhiều người sớm đã kiềm chế không được.
Vương thẩm thấy người tới không sai biệt lắm, thao thao bất tuyệt lên án, "Thúy Hoa nhà chúng ta từ Vân Châu Thành mang đến hương quả cho chúng ta nếm thử, Lâm gia nha đầu ngốc này thì hay rồi, biết đồ vật kia quý giá, lại trộm nó từ tay Nhị Oa Tử của chúng ta, còn bị chúng ta Nhị Oa Tử bắt được tại trận.
Lâm gia đại a đầu, không những không thừa nhận, còn nguyền rủa nhà của chúng ta Nhị Oa Tử là đồ ngốc tử. Ngươi nói có đáng giận không cơ chứ."
"Hương quả, hương quả là cái gì?" Có người tò mò hỏi.
Tên này, bọn họ nghe cũng chưa nghe qua.
Vương thẩm thấy có người hỏi hương quả, trong mắt dấu không được cao ngạo, "Đó chính là thứ quý giá mà ngườig giàu sang phú quý mới dùng, thứ này chỉ có Thành Vân Châu mới có bán, hơn nữa có tiền còn chưa chắc đã mua được.
Thúy Hoa nhà chúng ta hiếu thuận, cố ý mang về một hộp cho chúng ta nếm thử mới mẻ, nào biết bị nha đầu ngốc thèm ăn kia ăn vụng mất. Các ngươi thấy như vậy có ác độc hay không cơ chứ."
Vương thẩm gia đại khuê nữ vóc dáng mặn mà, được một hộ phú thương trấn trên nhìn trúng, cưới về nhà làm vợ kế. Phú thương đã có năm mươi có thừa, tuổi đủ làm ông nội của Thúy Hoa.
Nữ nhi Vương thẩm cũng không kém, vừa qua năm thứ hai đã sinh cho vị phú thương kia mọt tiểu tử mập mạp, được vị kia phú thương coi trọng, cuộc sống trôi qua khá dễ chịu, nên Vương thẩm cũng dính không ít chỗ tốt.
Mọi người hầu như đều không nghi ngờ gì, bởi vì nhà Vương thẩm thường xuyên nhận được không ít đồ tốt từ chỗ đại nữ nhi.
Có người tò mò, rốt cuộc là quý giá đồ vật gì.
"Vương thẩm, cho chúng ta nhìn xem hương quả là như thế nào?"
Vừa nói đến chuyện này, Vương thẩm bỗng chốc sinh khí, "Chỉ có được một hộp, hơn phân nửa đều bị kia nha đầu lấy trộm, thứ đó cho dù có ngân lượng cũng chưa chắc mua được."
Tiểu Đoàn Đoàn đứng ở sau cánh cửa, hướng về phía Vương thẩm la hét nói: "Ta mới không có trộm, nhà của chúng ta cũng có. Nhị Oa Tử cướp từ tay ta."
Vương thẩm nghe được Tiểu Đoàn Đoàn nói, mặt đen lại, "Khẩu khí thật lớn, nhà các ngươi mà có loại đồ vật này, đừng tưởng rằng có mấy lượng bạc là có thể mua được, hương quả đó một quả cũng đã nửa lượng bạc rồi."
Lời này vừa nói ra, người chung quanh một trận ồ lên.
Năm trăm văn một quả, đối với bọn họ mà nói chính là giá trên trời.
"Nếu là chúng ta có thể lấy ra thì sao?" Giải quyết chuyện này thực dễ dàng, nhưng là nàng nhưng không nghĩ tiện nghi như vậy cho Vương thẩm, mở mõm ngậm mõm đều sủa ngốc tử, làm nàng rất tức giận.
"Hừ, các ngươi có thể lấy ra, ta đem kia hộp cấp ăn." Vương thẩm một chút cũng không lo lắng.