Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 95: Thu toàn bộ

Tác giả: Vân Phi Mặc

Truyện được đăng chính thức trên s1apihd.com của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ

Nhà bọn họ cải trắng toàn bộ cất giữ trong hầm, muốn dọn ra hết, cũng phí chút công phu. Nàng dâu Lý gia vội vàng chạy đi gọi trượng phu, lão gia tử cùng thúc thúc gì đó trở về hết.

Có mấy nam nhân hỗ trợ, cải trắng rất nhanh đã được lấy ra hết.

Hai người ở dưới lấy ra, hai người ở trên kéo, các nữ nhân còn lại là sắp xếp, đem cải trắng bó lại đặt lên xe bò.

Bọn họ bên này khí thế ngất trời khuân vác cải trắng, tự nhiên khiến cho hàng xóm chú ý, những người cũng bị lừa theo nghe được tiếng gió, vội vàng đuổi lại đây.

Lý tiểu nhị nhìn thấy hai vị nam nhân trung niên, "Ngô thúc, Lý thúc công, sao hai người lại tới đây."

Ngô thúc đối vớ người i Lý gia nói: "Chúng ta nghe nói, bên này có người thu cải trắng, cho nên lại đây hỏi một chút. Không biết các ngươi còn thu hay không thu." Hai câu sau là đối với Lâm Võ nói.

Lâm Võ trực tiếp đem ánh mắt nhìn về phía tỷ tỷ.

Lý gia cải trắng có rất nhiều, ước chừng có ba xe bò lớn, chừng đó cũng đủ cho bọn họ ứng phó Túy Tiêu Lâu một đoạn thời gian. Nếu mua tiếp, nhà bọn họ căn bản không có chỗ có thể đặt.

"Chúng ta đã thu không sai biệt lắm."

Còn không đợi nàng nói xong, sắc mặt mấy người Ngô thúc tức khắc trở nên rất khó coi, phụ nhân đi theo bên người Ngô thúc sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt cầu xin mà nói với Lâm Diệp Nhi, vội vàng nói: "Cô nương, ngươi xin thương xót giúp nhà chúng ta mà thu giúp đi. Nhà chúng ta cũng là bị người lừa. Năm nay liền trông cậy vào này đó cải trắng có thể bán chút tiền sống qua ngày. Nếu là bán không ra được, một nhà chúng ta cũng liền xong rồi. Cô nương, ngươi xin thương xót, giúp chúng ta đi."

Một vị phụ nhân khác cũng cầu nàng, Lâm Diệp Nhi bị hành động của các nàng làm cho giật cả mình.

Mẹ chồng nàng dâu Lý gia vội vàng tiến lên giữ chặt hai vị tẩu tử, "Ngô gia tức phụ, Lâm gia cô nương nếu có nhu cầu, nhất định sẽ thu. Hiện tại người ta đã đủ dùng, nàng muốn thu cũng không được."

Dâu cả nhà Lý gia cũng khuyên nhủ: "Cải trắng này thời gian lâu cũng sẽ không hư. Đến Đông Chí, trấn trên có chợ, đến lúc đó nhất định có thể bán được."

Lâm Diệp Nhi nhìn bọn họ sắc mặt u ám, đại thẩm nước mắt giàn giụa, thầm thở dài một tiếng, đều là người đáng thương, bị phú thương kia lừa dối, nếu là nàng không thu thì cuộc sống của bọn họ trôi qua sẽ rất gian nan.

Lâm Diệp Nhi đối với hai vị đại nương sắc mặt tiều tụy nói: "Hai vị đại nương, nhà các ngươi có bao nhiêu cải trắng?"

Hai nhà người nghe được Lâm Diệp Nhi hỏi chuyện, trên mặt tức khắc lộ ra vui sướиɠ, vội vàng số lượng cất trữ đại khái của nhà mình.

Lâm Diệp Nhi trầm tư một lát, đối mặt với ánh mắt kỳ vọng của hai nhà, nhẹ giọng nói: "Cải trẳng của mấy người, quá mấy ngày ta lại đến thu. Nhiều cải trắng như vậy, nhà của chúng ta cũng không có nơi để chứa."

Hai nhà người cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình nữa, bọn họ đã tính toán theo hướng tốt nhất, tưởng nàng nhiều lắm thu một nửa, thậm chí còn ít hơn , không nghĩ tới nàng sẽ thu toàn bộ của cả hai nhà.

Đây là siêu kinh hỉ ngoài ngoài ý muốn, người hai nhà kích động muốn chết, đối với tỷ đệ hai người Lâm Diệp Nhi liên tục nói lời cảm tạ.

Trên đường trở về, Lâm Võ cũng không hỏi tại sao lại thu của bọn họ, bởi hắn cũng nhìn thấy hai vị đại thẩm chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin bọn họ.

Bọn họ không phải người ý chí sắt đá gì, nói không xúc động đó là giả, có thể giúp được với tự nhiên sẽ đưa tay ra. Này thế đạo gian nan, hai nhà nếu là tìm không thấy người mua, kết quả cuối cùng chính là bán rẻ, hơn nửa năm công sức coi như là mất trắng.