Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Dù anh không có ý định đối phó với những thế lực đó thì ông Khương cũng phải lôi kéo họ để đánh Lâm Hàn cho bằng được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sau đó họ phát hiện ra chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến họ thì cũng đã ra tay rồi, tất nhiên những thế lực đó không thể rút lui được nữa.
Bấy giờ, gia chủ của các thế lực nghe vậy, cũng chẳng phát hiện ra chuyện gì khác thường, không hề nhận ra điều kỳ lạ, dù sao với tình huống hiện nay mà nói thì dường như mục đích của Lâm Hàn thật sự không phải là tranh giành lợi ích trong hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh nên họ cũng tin rằng thứ anh muốn là tất cả thế lực vùng xám Thiên Kinh theo bản năng, tất nhiên trong đó cũng bao gồm những thế lực khác, việc đối phó với anh lần này có liên quan rất lớn với bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên thực tế, đúng là Lâm Hàn cũng muốn trực tiếp nắm lấy cả vùng xám Thiên Kinh, nhưng độ khó của nó quá lớn, không bàn đến xác suất thành công quá thấp, dù có thành công cũng sẽ tổn thất rất nhiều, đó không phải là cảnh mà anh muốn nhìn thấy.
Dù có thành công nắm được thì sau đó việc quản lý cũng khá là phiền toái, nên thay vì tốn rất nhiều sức để nắm lấy cả vùng xám Thiên Kinh, sau đó lại khó quản lý, chi bằng cứ làm từng bước một, trước tiên là những thế lực mạnh nhất, cũng chính là mấy nhà quý tộc này, tạm thời không gây hấn gì với các thế lực khác ở Thiên Kinh, thậm chí nếu cần thiết, tốt nhất là tạo mối quan hệ tốt với các thế lực đó để còn hợp tác với nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế thì sau đó Lâm Hàn sẽ dễ dàng quản lý được những nhà quý tộc đó, những thế lực khác của vùng xám Thiên Kinh cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì nữa, cứ thong thả bỏ một đám ếch vào nồi nấu là xong.
Cả những quý tộc mạnh mẽ nhất cũng phải cúi đầu rồi thì cần gì phải lo lắng về những thế lực nhỏ nữa? Chỉ cần những thế lực nhỏ đó không bắt tay nhau lao vào cuộc chiến thì sẽ không tạo thành uy hϊếp gì với Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, trong phòng họp dưới lòng đất, tất cả các gia chủ của thế lực thành phố Thiên Kinh nghe thế thì cảm thấy lời ông Khương nói cũng có lý.
“Không sai, lần này chúng ta phải nhất trí đối ngoại, không thể có bất kỳ mâu thuẫn nội bộ nào”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hơn nữa mỗi gia tộc đều phải dốc hết sức, ít nhất cũng phải cử hết cao thủ đi, không thể giấu riêng, cao thủ của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu chẳng nhưng hơn về số lượng mà còn có sức mạnh đáng sợ, chúng ta phải có đủ cao thủ để đối phó bọn họ, mới bảo đảm được cơ hội thắng!”
“Cả nhà họ Tiêu nữa, không thể tha cho bọn họ được, dám phản bội vùng xám Thiên Kinh chúng ta, dù có là quý tộc cũng không thể buông tha được!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng vậy, nhà họ Tiêu cũng không thể buông tha được, thật sự rất đáng ghét!”
Tất cả các thế lực vùng xám Thiên Kinh cũng nhớ, bọn họ đều bàn tán với nhau, tất cả đều tức giận, có thể thấy họ khá là bực tức với Lâm Hàn và Tiêu Nhã.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người của ba nhà quý tộc tấy thế thì âm thầm vui vẻ, chỉ sợ những người đó không bị kích động, thế thì ba nhà quý tộc sẽ gặp phiền toái.
Bây giờ phần lớn các gia chủ đều đang kích động, ai cũng tức giận không sao tả được, sau đó họ mới có thể cử tất cả cao thủ trong nhà ra mới có cơ hội thành công tốt nhất khi đối phó với Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông Khương cố chờ một lúc để các gia chủ trút cơn giận của mình xong, mới lên tiếng nói: “Các vị, thời gian thật sự rất gấp, xin hãy giữ yên lặng, chúng ta bắt đầu cuộc họp”.
Ông Khương dứt lời, tất cả các gia chủ của các thế lực dần im lặng, bọn họ cũng biết thời gian khá là gấp gáp, dù sao sáng mai hội nghị quý tộc Thiên Kinh cũng sẽ được tiếp tục, rất có thể sáng mai Lâm Hàn sẽ bắt đầu kế hoạch của anh, vì vậy trong tối nay, ba nhà quý tộc và những thế lực vùng xám Thiên Kinh khác phải bàn bạc kế hoạch thật cẩn thận, sau đó chuẩn bị tốt, đến lúc đó mới đối phó với cao thủ mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến được, thời gian vẫn rất gấp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông Khương thấy tất cả mọi người đã yên tĩnh lại bèn lên tiếng: “Lúc nãy gia chủ của ba nhà quý tộc đã lên sẵn bước đầu của kế hoạch, bây giờ sẽ phổ biến lại cho mọi người, nếu có vấn đề gì cứ hỏi, không có thì chúng ta sẽ bắt đầu chuyển sang bước tiếp theo, chúng tôi định…”
Bấy giờ, ông Khương nói cho tất cả các gia chủ của thế lực khác kế hoạch mà ba nhà quý tộc đã bàn bạc với nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kế hoạch cũng khá là đơn giản thôi, dù sao mọi thứ cũng đến nước này rồi, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, cũng chẳng có điều kiện để tạo ra kế hoạch quá xuất sắc và phức tạp, chỉ có thể dùng đến cách đơn giản nhất, chẳng cần phải là kế hoạch đầy đủ lắm, chỉ cần đủ mạnh.
Vì vậy, trên thực tế trong kế hoạch lần này, cái quan trọng nhất chính là sự sẵn sàng hợp tác của các thế lực, sẵn lòng cử hết tất cả các cao thủ ra, không giấu diếm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”