Chàng Rể Vô Song

Chương 766: Không để lại đường sống

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Trong nhà tù.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn thấy thái độ kiêu ngạo và hống hách của những người này thì hơi ngạc nhiên.

Rõ ràng chúng đã ở tù rồi mà vẫn có thể hùng hồn như thế, thật sự không thể tưởng tượng được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà ba người Uông Nghĩa bên cạnh lại càng thêm tức giận.

Dù sao họ cũng là người thuộc thế lực Vùng Xám Bắc Đông, còn thế lực đằng sau của những người trước mắt này đều chỉ là thế lực vừa và nhỏ, bình thường họ còn không thèm để chúng vào mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng lúc này cho dù người của những thế lực vừa và nhỏ bị nhốt trong tù vẫn có thể hống hách, xem thường thế lực Vùng Xám của Bắc Đông họ như vậy.

Đương nhiên ba người Uông Nghĩa cũng hiểu được, vì vừa mới trải qua cuộc đấu đá nội bộ nên đám người này mới dám tự tin như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rõ ràng bọn họ tham gia giúp đỡ Tạ Kiến An, gián tiếp hại chết Trương Thiên Sơn, nhưng bây giờ lại vẫn có thể nói rằng chuyện này không liên quan đến mình, đúng là vô liêm sỉ.

Lâm Hàn nhìn đám người kiêu ngạo trước mặt rồi cười nhẹ: “Mấy người thật sự cho rằng chúng tôi không dám làm gì các người sao? Các người nghĩ mình có thể toàn mạng rời khỏi đây sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giọng Lâm Hàn không lớn nhưng lại khiến những người này im lặng ngay lập tức.

Hầu hết bọn chúng đã được xem ảnh của Lâm Hàn, biết anh là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông, cũng biết lần này chủ yếu là do có sự giúp đỡ của anh nên chúng mới thất bại thảm hại thế này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thế nhưng trước đó chúng cũng không biết những người Lâm Hàn phái tới toàn là cao thủ, chúng tin Tạ Kiến An, tưởng những người Lâm Hàn đưa tới chỉ là người bình thường, có cao thủ thì cũng chỉ là một phần nhỏ thôi.

Sau khi giao chiến chúng mới biết, những người Lâm Hàn đưa tới không chỉ toàn bộ là cao thủ mà thân thủ của ai cũng rất cừ, thân thủ của mỗi người trong số họ đều vượt xa cao thủ của chúng, huống hồ số lượng cao thủ bên Lâm Hàn còn vượt xa bọn chúng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ nghe thấy câu này của Lâm Hàn, vẻ mặt chúng có chút kỳ lạ.

Theo như chúng biết, hẳn là mấy người Lâm Hàn sẽ không dám động vào chúng, dù sao thế lực Vùng Xám của Bắc Đông vừa mới chịu nhiều thiệt hại như vậy, nếu gây thù chuốc oán quá nhiều thì họ sẽ rất nguy hiểm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thế lực vùng ngoài của chúng mặc dù đa phần đều là thế lực vừa và nhỏ, nhưng liên minh với nhau thì dù thế lực Vùng Xám của Bắc Đông khi còn đang trong thời kỳ hoàng kim cũng không dám tuỳ tiện đắc tội, huống chi bây giờ đã chịu tổn thất lớn như thế.

Người phụ trách của mấy thế lực nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không tin, bọn chúng vẫn không cho rằng Lâm Hàn sẽ làm gì mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy nhiên dù không tin nhưng chúng cũng ngậm miệng, không dám kiêu ngạo như vừa rồi, dù sao hai ngày trước chúng cũng đã được thấy sự lợi hại của Lâm Hàn, tất nhiên chúng cảm thấy Lâm Hàn không dám làm gì tất cả bọn chúng, nhưng biết đâu anh lại làm gì một thế lực trong số chúng thì sao.

Lâm Hàn thấy chúng đã ngậm miệng thì cười: “Các người đã lựa chọn hợp tác với Tạ Kiến An ngay từ đầu, lên kế hoạch lật đổ Trương Thiên Sơn, lật đổ thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông vậy thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ thất bại, gánh chịu hậu quả của sự thất bại”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi người của những thế lực khác nghe thấy điều này, sắc mặt của chúng lần lượt thay đổi, có cảm giác không lành.

Lâm Hàn không định nói nhiều với đám người này, anh nhìn mấy người La Văn rồi hờ hững bảo: “Bắt đầu đi, chú ý xử lý sạch sẽ một chút”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhóm người La Văn gật đầu, nhìn Lâm Hàn với vẻ biết ơn.

Ngay sau đó, thuộc hạ của mấy người La Văn tiến lên, đưa từng người phụ trách và cao thủ của những thế lực khác đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn giao những người này cho nhóm La Văn xử lý, cũng coi như tôn trọng họ. Dù sao Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện, với Lâm Hàn mà nói là một chuyện rất không tốt, với họ mà nói lại càng là một cú sốc lớn. Trương Thiên Sơn không chỉ là ông trùm của họ mà còn là ân nhân của họ, thậm chí là bố nuôi, có ý nghĩa phi thường.

Không chỉ những người của thế lực khác này, mà cả hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, cùng những tên đàn em của Tạ Kiến An, Lâm Hàn cũng định giao hết cho những người La Văn xử lý.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đây vốn là chuyện riêng của người vùng Bắc Đông họ, Lâm Hàn giao hết cho họ xử lý, có thể coi như đặt dấu chấm hết cho chuyện quá khứ.

Đương nhiên dù là họ xử lý thì Lâm Hàn cũng sẽ giúp họ giải quyết mọi hậu quả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu những thế lực vùng khác bao vây tấn công, đương nhiên Lâm Hàn sẽ ra mặt giải quyết.

Cho dù bây giờ vùng Bắc Đông không thuộc về Lâm Hàn thì nể mặt Trương Thiên Sơn, anh vẫn sẽ giúp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà mấy người La Văn không ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn, họ đều rất biết ơn anh.

Đặc biệt là La Võ và Uông Nghĩa, vì không kịp tới nên dù khi đối phó với quân liên minh của Tạ Kiến An hay khi bắt Tạ Kiến An, họ đều không làm được gì, vì vậy họ càng thấy áy náy và có lỗi với Trương Thiên Sơn hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ là cơ hội để họ bù đắp, mặc dù đã không còn ảnh hưởng được gì tới kết quả.

Lúc này, những người phụ trách và cao thủ của các thế lực khác nhìn người bên cạnh mình lần lượt bị đưa đi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chúng vốn là người của thế lực Vùng Xám, đương nhiên rất quen thuộc với từ “xử lý” mà mấy người Lâm Hàn nói, biết rõ có nghĩa là gì.

Ban đầu chúng còn không tin mấy người Lâm Hàn dám đắc tội nhiều thế lực mạnh như thế cùng một lúc, cùng lắm chỉ nhắm vào một thế lực mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng tình hình bây giờ lại không phải như vậy.

Đàn em của mấy người La Văn chẳng quan tâm chúng là người của thế lực nào mà đưa đi toàn bộ, đây rõ ràng là chuẩn bị xử lý hết, họ không ngại một lần đắc tội nhiều thế lực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chúng, chúng mày điên rồi sao? Muốn xử lý toàn bộ chúng tao?”

“Ông trùm phía sau mà không thấy chúng tao về chắc chắn chúng mày sẽ bị trả thù!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đắc tội nhiều thế lực một lúc như vậy chúng mày đừng mong sống yên ổn, chắc chắn sẽ phải gánh chịu sự trả thù khủng khϊếp!” “Tạo khuyên chúng mày đừng bốc đồng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thế lực Vùng Xám của Bắc Đông chúng mày cũng sẽ bị tiêu diệt!” “Tôi sai rồi, cầu xin các anh tha cho tôi được không?” Cập nhật chư*ơng mới nhất tại TгцуenАРР.cом

Nhất thời những cao thủ và người phụ trách của các thế lực khác có đủ loại cảm xúc, có phẫn nộ, có sợ hãi, cũng có cầu xin, nhưng đã không còn ai bình tĩnh được nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà những lời phách lối khi nhóm Lâm Hàn vừa vào ngục đã hoàn toàn biến mất, không còn thấy nữa.

Đối mặt với cái chết, những người này không thể kiêu ngạo được như vừa rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy nhiên mục đích của nhóm người Lâm Hàn là xử lý sạch những kẻ đồng phạm đã hại chết Trương Thiên Sơn, không có mục đích gì khác, đương nhiên họ sẽ bỏ qua các loại cầu xin hay phản ứng của chúng.

Lâm Hàn bình tĩnh đứng nghiêm, dường như không nghe thấy chúng nói gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nhìn đám người đó, trong mắt không giữ được bình tĩnh mà tràn đầy lửa giận.