“Á á á!”
Tiếng hét của Vương Huy vang khắp đại sảnh, mọi người đều nhìn sang.
Nhưng lúc này ánh mắt của họ nhìn Lâm Hàn như thể đang nhìn một người đã chết.
“Thằng nhóc này muốn chết à, hôm nay gia chủ nhà họ Hàn làm lễ nhậm chức, là một dịp nghiêm túc, nó lại đánh người ở chỗ này!”
“Đúng vậy, như thế này là không nể mặt nhà họ Hàn rồi!”
“Mấu chốt là người hắn đánh lại là Vương Huy, Vương Huy là người thừa kế tương lai của nhà họ Vương!”
“Thằng nhóc này, trong một lúc đã đắc tội với hai trong bốn gia tộc lớn ở Đông Hải!”
“Cho dù nhà họ Hàn bỏ qua cho nó thì nhà họ Vương cũng sẽ không bỏ qua!”
“Thằng nhóc này sắp toi đời rồi”.
…
Mọi người xung quanh chỉ trỏ Lâm Hàn, thì thào, bán tán, ánh mắt thì lạnh lùng giễu cợt
“Bảo vệ đây! Bảo vệ đây!”
Vương Huy nằm trên mặt đất la hét, vừa rồi Lâm Hàn lại đá một cước, khuôn mặt anh ta méo mó vì đau.
Bốn, năm người bảo vệ nghe thấy ồn ào, chuẩn bị đến ngăn cản Lâm Hàn gây rối.
“Đừng đi”.
Có một âm thanh nhẹ nhàng, thanh tao nhưng không kém phần uy nghiêm truyền đến.
Bốn, năm người bảo vệ đó quay đầu lại nhìn, sắc mặt liền thay đổi, cung kính nói: “Cô chủ!”
Người nói chính là Hàn Hinh Nhi.
“Ở một bên xem là được rồi, không được quản chuyện này”, Hàn Hinh Nhi lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàn.
“Vâng!”
Những người bảo vệ đó liền nhanh chóng đứng sang một bên.
“Bảo vệ! Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Á ui, đau chết tôi mất! Mau gọi bảo vệ, đưa tên ác ma này ra ngoài!”, Vương Huy nói lớn.
Thời gian đã trôi qua hai phút rồi nhưng vẫn không thấy bảo vệ xuất hiện mà những người đứng xem thì sắc mặt đều đã thay đổi.
Đến bây giờ mà vẫn không thấy bảo vệ đến ngăn cản chuyện này.
Bảo vệ của nhà họ Hàn không thể lơ là một buổi lễ như này được, thế chỉ còn một cách giải thích đó là nhà họ Hàn không muốn ngăn cản chuyện này.
Hoặc là, cậu thanh niên đánh người gây rối này, nhà họ Hàn… Không chọc vào được! Vì thế không ngăn cản.
Nghĩ đến đây, những người xung quanh đều thay đổi sắc mặt, hít vào một hơi.
“Lẽ nào cậu thanh niên này còn có lai lịch lớn ?”
“Nếu không thì vì sao nhà họ Hàn lại khoanh tay đứng nhìn!”
…
Bịch bịch bịch!
Sau khi Lâm Hàn bồi thêm vài cước thì nhìn Vương Huy: “Vương Huy, tôi vừa xin lỗi anh, tôi gọi anh một tiếng anh Vương, ai mà biết anh lại không biết thời cuộc như thế, chế giễu tôi. Anh thật sự nghĩ Lâm Hàn tôi là quả hồng mềm à, thích gây khó dễ thì gây khó dễ à?”
“Tôi sẽ nói ở đây luôn, anh về mà nói với chủ nhà họ Vương, về việc hợp tác dịch vụ giao hàng, Vương gia không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Sau khi Lâm Hàn nói xong, chắp tay sau lưng, rảo bước đi khỏi trang viên Hoàng Gia.
“Khụ khụ khụ…”
Vương Huy từ dưới đất đứng dậy, không ngừng ho, có máu chảy ở khóe miệng, anh ta nhìn bóng lưng của Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng: “Lâm Hàn, thân thủ lợi hại thì sao? Việc hợp tác dịch vụ giao hàng là của nhà họ Vương tao, chẳng lẽ mày có thể dùng thân thủ của mày ép một đại gia tộc như nhà họ Vương phải phục tùng hay sao?”
“Loại chuyện này không thể giải quyết bằng vũ lực. Hơn nữa nhà họ Vương tao cũng không để ý hơn hai ngàn tệ tiền một ngày!"
…
Mà lúc này, Lâm Hàn đã đi ra khỏi trang viên Hoàng Gia.
“Anh Lâm sao về sớm thế?”, phóng viên Tiểu Trần nhìn thấy Lâm Hàn, lập tức chào hỏi và nói một cách ngạc nhiên: “Sao người anh lại bẩn thế này?”
Trên quần áo của Lâm Hàn đều là canh rau và rượu, có mùi lạ bốc ra.
“Lúc nãy vô tình va phải”, Lâm Hàn cười cười, nhanh nhẹn cởϊ áσ cầm trên tay.
Tiểu Trần nhanh chóng chụp ảnh Lâm Hàn, vừa nói: “Anh Lâm, có gì mà phải giấu tôi, rõ ràng là anh ở bên trong thể hiện không tốt, bị đám người giới thượng lưu đó đổ canh lên người”.
“À, có phải là anh đã làm cái gì bất lịch sự ở trong đó nên mới bị đám người thượng lưu đó đối xử như thế?”
Lâm Hàn cười mà không nói.
Tiểu Trần tiếp tục: “Anh Lâm, lúc anh đi vào, tôi đã khuyên anh ở trong đó nên thể hiện thành thật chút. Tôi có thể hiểu được việc anh muốn vươn tới xã hội thượng lưu, nhưng anh cũng không thể phá vỡ quy tắc ở bên trong đó chứ”.
“Cá không ăn muối cá ươn. Nếu mà vừa nãy anh nghe hết lời khuyên của tôi thì chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện này”.
Phóng viên Tiểu Trần này thật là lắm mồm, Lâm Hàn nghe đến nỗi phát phiền: “Không có chuyện gì, tôi đi trước đây, khi nào tôi dùng mười triệu đó sẽ thông báo với cô”.
Nói xong, Lâm Hàn không nói thêm lời nào, đi về phía bãi đậu xe.
Ầm, ầm, một chiếc xe thương vụ màu trắng lao vυ't đi
Tiểu Trần nhìn thấy chiếc xe mà Lâm Hàn lái, sắc mặt thay đổi, trở nên tức giận: “Anh Lâm này thật là! Lén lút mua một chiếc xe trị giá hơn một triệu tệ mà không nói với mình. Anh ấy thật sự sẽ không coi mười triệu tệ là tiền của anh ấy chứ?”
Tiếp đó,Tiểu Trần lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh xe của Lâm Hàn, rồi lôi sổ tay ra viết xuống một đoạn văn: “
“Lâm Hàn giành được một triệu, tâm lý dường như thay đổi rất lớn, không chỉ trở thành nhà giàu mới nổi mà còn trở nên vô lý. Lén lút mua một chiếc xe mà không nói với ê-kíp chương trình, 80% đã coi mười triệu là tiền của mình rồi”.
“Hơn nữa người này ưa thể diện, không nghe theo lời khuyên của tôi, trong buổi lễ bị người ta đổ canh lên người mà lại nói là không cẩn thận va phải!”
…
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã trở về núi Vân Mộng.
Thái độ của Vương Huy cho thấy muốn đạt được hợp tác với nhà họ Vương, mềm mỏng không thành, chỉ đành dùng đến biện pháp mạnh vậy.
Lâm Hàn đang suy nghĩ dùng biện pháp mạnh gì để nhà họ Vương đồng ý hợp tác về dịch vụ giao hàng.
Biện pháp tốt nhất chính là chặt đứt tất cả các đối tác làm ăn buôn bán với họ, giống với cách đã đối phó với nhà họ Hàn.
Nếu như nhà họ Vương không đồng ý thì sẽ xóa sổ nhà họ Vương.
Nhưng mà nhiệm vụ này không lợi dụng được quan hệ gia đình thì cách này không có tác dụng.
“Xem ra vẫn phải nghĩ các khác…”
Lâm Hàn xoa xoa chỗ giữa hai lông mày, nếu như thật sự không được thì sẽ dùng tiền để đàn áp.
Anh trực tiếp đến gặp người đứng đầu nhà họ Vương, đưa cho họ mấy tỷ tệ để đặt cọc, anh không tin với thành ý như vậy mà nhà họ Vương lại không đồng ý.
Nhưng mà không đến đường cùng thì không nên dùng cách này mới tốt, bởi vì… quá tốn tiền, cho dù có tiền cũng không thể đốt tiền như vậy.
Trong lúc Lâm Hàn đang trầm tư suy nghĩ thì ầm ầm…
Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ.
Một chiếc xe hơi màu đen chạy đến bên ngoài biệt thự.
Chiếc xe này có thân màu đen, đường nét và kết cấu rất tinh tế, thân xe rất dài, hơn 5 mét, dài hơn cả chiếc Mercedes-Benz E của Lâm Hàn
“BMW 7-Series”.
Lâm Hàn chỉ cần liếc mắt là biết xe gì, vẻ mặt không thay đổi.
Lúc này, cửa xe được mở ra, một nam, một nữ bước xuống xe.
Chính là Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.
Triệu Tứ Hải đeo kính râm, mặc một bộ vest tơ tằm, trông rất có khí thế.
Bên cạnh anh ta, Dương Duyệt đang mặc một chiếc váy dài, trên cổ treo một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, thoạt nhìn rất đắt tiền.
“Ơ, Lâm Hàn ở nhà à?”
Triệu Tứ Hải đi đến trước mặt Lâm Hàn, tháo kính ra, cười nhìn Lâm Hàn.
“Có việc gì sao?”
Lâm Hàn liếc nhìn Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.
Quần áo hai người này đang mặc cộng vào cũng phải hơn một triệu tệ, xem ra Triệu Tứ Hải gần đây đã nhận được công trình lớn, trở nên có tiền rồi.
Nhưng điều này đương nhiên sẽ không ảnh hưởng chút nào đến tâm lý của Lâm Hàn.
“Tất nhiên là có việc rồi, không có việc thì tôi đến tìm cậu làm gì?”
Triệu Tứ Hải đưa đến một tấm thiệp mời đỏ, cười tươi rói, rất đắc ý: “Đây là một lời mời, tôi với chị cả của cậu đã mua nhà mới, cũng ở núi Vân Mộng, hai ngày nữa sẽ làm tân gia, cậu nhất định phải đến đấy!”
-------------------