Vù!
Một viên đá bay xuyên qua không trung.
Lạch cạch!
Viên đá đập mạnh vào tay người điều khiển.
“A!”
Người điều khiển kêu lên thảm thiết, theo phản xạ rụt tay lại, anh ta nhìn mu bàn tay đã sưng tấy, đau không chịu được.
Bùm...
Hai mẹ con ngẩng đầu, phát hiện chiếc xe múc đã ngừng hoạt động.
“Hửm, có chuyện gì vậy!”
Lưu Phú Quý nhíu mày, nhìn về phía Lâm Hàn, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Xuyên, đột nhiên nở nụ cười:
“Ô, anh Xuyên đến rồi đấy à! Sao lại đem theo nhiều người vậy?”
“Lưu Phú Quý, ông đập phá như thế này, không tốt đâu?”
Ngô Xuyên nhìn hai mẹ con, sắc mặt có chút u ám.
“Có gì không tốt chứ, cách phá bỏ này của tôi hiệu quả cao, khoảng một tuần có thể dỡ bỏ hết rồi”, Lưu Phú Quý cười nói: “Hơn nữa khu vực này, Ngô Xuyên anh đã giao trọn cho tôi rồi, anh lấy tiền thưởng, còn kí cả hợp đồng, không tới lượt anh ở đây khoa tay múa chân”.
“Đúng là không đến lượt tôi khoa tay múa chân, nhưng trên hợp đồng không viết, ông được phép dùng vũ lực để phá bỏ”, Ngô Xuyên lạnh lùng nói: “Cách này của ông, đã vi phạm hợp đồng rồi!”
“Đám dân nghèo này ỷ lại vào đây không chịu đi, tôi đã cho mỗi nhà 100 ngàn tệ rồi họ còn chê ít, vậy thì đành phải dùng vũ lực để phá bỏ thôi”, Lưu Phú Quý bất cần nói.
“Lưu Phú Quý, trên hợp đồng viết là mỗi nhà 300 ngàn, ông chỉ đưa 100 ngàn là có ý gì?”, Ngô Xuyên lớn tiếng nói.
“Tao có ý gì? Tao không cần kiếm tiền à? Công nhân dưới tay bố mày, không cần bố mày nuôi à? Lẽ nào mày muốn để bọn họ uống gió Đông Bắc mà sống?”, Lưu Phú Quý trợn mắt nhìn Ngô Xuyên, không chút sợ hãi.
“Thôi đi, tao không nhiều lời với mày nữa, người đâu, đem hai mẹ con này sang bên kia, đừng để cản trở việc phá bỏ của chúng ta”.
“Dạ!”
Hai người công nhân lập tức đi đến trước mặt người mẹ và đứa con gái, giơ tay kéo bọn họ đứng dậy.
“A, căn nhà này không thể đập được!”
“Hu hu hu, cầu xin các người đừng đập nhà của tôi!”
Hai mẹ con bật khóc thật lớn.
Nhìn thấy hai mẹ con sắp bị kéo đi.
Vù!
Vù!
Hai âm thanh lại xé toạc không trung.
Đó là hai viên đá
Lách cách!
Lách cách!
Lần này, viên đá đập vào ấn đường của hai công nhân.
Hai người công nhân choáng váng, ôm lấy trán kêu gào.
“A a!”
“Đau chết tôi mất!”
Bọn họ vội vàng lùi lại, sau đó nhìn vào lòng bàn tay, phát hiện đã dính đầy máu tươi.
Ánh mắt Lưu Phú Quý cuối cùng cũng nhìn về phía Lâm Hàn, chỉ nhìn thấy trong tay chàng trai trẻ đang chơi đùa mấy viên đá.
Hai mẹ con này cũng nhìn về phía Lâm Hàn, lộ vẻ cảm kích, người phụ nữ biết chính chàng trai này đã ngăn hai công nhân kia lại.
“Nhóc con, mày có ý gì?”
Lưu Phú Quý sa sầm mặt: “Lúc nãy mày làm người điều khiển xe múc của tao bị thương, nể mặt anh Xuyên, tao không truy cứu, bây giờ mày lại làm hai công nhân của tao bị thương, mày muốn kiếm chuyện à?”
Lâm Hàn vẫn giữ vẻ bình thản, không thèm đếm xỉa đến Lưu Phú Quý, bước lên phía trước đỡ hai mẹ con kia dậy.
“Cảm ơn anh!”
Bé gái ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn, trong trẻo nói.
Ngoại hình con bé xinh đẹp như được điêu khắc, làn da trắng nõn, vô cùng dễ thương.
“Cảm... cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi”.
Người phụ nữ cũng nhìn Lâm Hàn đầy cảm kích, có điều lại lo lắng nói:
“Nhưng mà cậu vẫn nên tránh xa nơi này một chút, trong tay Lưu Phú Quý có đến mấy chục đàn em, thủ đoạn lại rất tàn nhẫn, cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông ta, nhất định sẽ chịu thiệt”.
Người phụ nữ nhìn tiệm ăn sáng, trong mắt ngấn lệ, buồn bã nói:
“Căn nhà này là bố chồng tôi để lại cho tôi, cho dù thế nào cũng không thể để loại người này đập phá, tôi đã sẵn sàng sống chết với bọn chúng rồi”.
Lâm Hàn cười ấm áp, xoa xoa đầu bé gái, nói với người phụ nữ:
“Yên tâm, căn nhà này sẽ không bị phá bỏ đâu. Tôi đảm bảo với chị, công việc dỡ bỏ ở khu vực này sẽ được làm theo quy định, nhất định sẽ làm mọi người hài lòng”.
“Ồ, tên nhóc kia, mày là ai vậy?”
Nghe những lời này, Lưu Phú Quý bật cười thành tiếng: “Việc phá dỡ ở khu vực này là do tao phụ trách, hợp đồng đã kí rồi, tao đập phá thế nào! Mày là cái thá gì mà có quyền lên tiếng?”
“Lưu Phú Quý đúng không?”
Lâm Hàn quay đầu, nhìn về hướng Lưu Phú Quý, giọng điệu thờ ơ:
“Tôi cho ông hai lựa chọn, một là, việc dỡ bỏ khu vực này vẫn do ông phụ trách, nhưng phải làm theo hợp đồng, bồi thường cho mỗi nhà 300 ngàn, một đồng cũng không được thiếu, cấm dùng vũ lực”.
“Lựa chọn thứ hai là, lập tức cút khỏi đây, tôi sẽ cử người khác đến chịu trách nhiệm phá bỏ”.
“Hơ hơ, nhóc con, mày là cái thá gì mà dám nói những lời ngạo mạn như vậy?”, trong mắt Lưu Phú Quý tràn ngập sự khinh thường.
“Hợp đồng đã kí rồi, cho dù là Ngô Xuyên cũng không thể thay đổi, khu vực này do tao chịu trách nhiệm phá bỏ! Mày nghĩ mày là tổng phụ trách của khu Bành Hộ này hả? Mày nghĩ mày là cấp cao của Quỹ đầu tư Nhân Phàm, nắm trong tay toàn bộ quyền lực hả?”
“Nói như vậy, ông chọn cái thứ hai rồi!”, giọng Lâm Hàn vẫn lạnh nhạt như trước.
“Thằng nhóc rác rưởi, đừng dùng thái độ đó nói chuyện với tao, cẩn thận tao đánh gãy chân chó của mày đó!”, Lưu Phú Quý lớn tiếng quát nạt: “Mày có biết người chống lưng cho tao là anh Dũng không?”
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, Ngô Xuyên nói với tôi, lúc ông phá dỡ đã đánh gãy chân một người dân ở đây, bây giờ người bị thương, bởi vì không có tiền phải nằm ở nhà chờ chết”.
Lâm Hàn mở miệng, sau đó nhìn Lưu Phú Quý, lạnh lùng nói:
“Vậy hôm nay đánh gãy hai chân của ông nhé”.
Anh vừa nói dứt lời, Ngô Xuyên nghe thấy, lập tức hét:
“Lên!”
“Anh Hàn ra lệnh, đánh gãy chân ông ta!”
Nói xong, Ngô Xuyên dẫn đầu.
Anh ta đem theo mấy tên đàn em, không nói hai lời, xông thẳng về phía Lưu Phú Quý.
“A!”
Lưu Phú Quý ngẩn người, không ngờ Ngô Xuyên lại đột ngột ra tay với mình.
Hầu hết đàn em của ông ta đều đang làm việc, cũng không có phản ứng gì.
Một giây sau, mười mấy người vây quanh Lưu Phú Quý.
Ầm, ầm, ầm!
Đấm, xẻng, búa đập thẳng xuống.
“Aaaa!”
Lưu Phú Quý kêu gào: “Đau chết tôi mất!”
“Anh Phú Quý!”
“Tổ trưởng!”
Đám đàn em vừa đánh trả, vừa nhìn sang, bên này Lưu Phú Quý đã bị bốn người giữ chặt, mặt mũi bầm dập, chảy đầy máu, bị đánh đến nỗi không còn hình người.
Ngô Xuyên cầm cưa điện kéo mạnh.
Brừm brừm brừm!
Tiếng cắt của máy cưa truyền tới.
Khởi động máy cưa xong, hai tay anh ta nắm chặt đặt sau gáy Lưu Phú Quý, ác ý nhìn mấy tên đàn em của ông ta.
“Không được qua đây, ai dám qua đây, tao sẽ cắt đầu ông ta!”
Mấy tên đàn em rục rịch, không dám tiến lên phía trước.
“Đừng qua đây, đừng làm bừa!”
Lưu Phú Quý bị doạ đến mức mặt mũi trắng bệch, hoảng sợ hét lên.
Ông ta sợ đầu của mình sẽ bị Ngô Xuyên cắt đứt.
“Anh...anh Xuyên, anh có yêu cầu gì cứ nói, để...để cưa xa ra một chút, tôi sợ chết”.
Lưu Phú Quý run cầm cập.
“Quỳ xuống!”
Ngô Xuyên đạp vào mông Lưu Phú Quý.
Bụp!
Cả người Lưu Phú Quý quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.
Lâm Hàn chắp hai ta sau lưng, từ trên cao lạnh lùng nhìn Lưu Phú Quý:
“Tôi vừa nói rồi, đánh gãy hai chân của ông ta”.
“Người đâu, đánh gãy hai chân đi!”
Ngô Xuyên ra lệnh.
-------------------