“Được!”
Lâm Hàn gật đầu, đi xuống lầu đến trước cửa biệt thự.
Ghế sau của chiếc Mercedes-Benz chất đầy đồ đạc, trong cốp xe cũng nhét đủ mọi thứ.
“Bố, không phải bố định chuyển đến đây sống đấy chứ!”
Lâm Hàn nhìn nhìn, bên trong đều là chăn gối, quần áo, dụng cụ pha trà,...đồ dùng hằng ngày.
“Hỏi thừa, tôi không chuyển đến đây sống, thì đến đây làm gì? Chẳng lẽ cậu không biết nguyện vọng lớn nhất của bố vợ cậu, chính là sống trên núi Vân Mộng hay sao?”
Dương Cảnh Đào khinh thường nhìn Lâm Hàn: “Quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp biệt thự cho con gái tôi, tôi đương nhiên phải đến, có điều hời cho thằng vô dụng nhà cậu quá rồi, nhờ vậy mà cậu cũng được trải nghiệm cảm giác sống trong biệt thự".
Lâm Hàn lắc đầu bất lực, bắt đầu chuyển đồ đạc.
“Cậu cứ từ từ chuyển đi, tôi đi uống tách trà, nhân tiện xem biệt thự này thử rồi chọn một phòng vừa ý để ở luôn”.
Dương Cảnh Đào nghêng ngang đi vào biệt thự.
Bên trong này không chỉ có đồ dùng hàng ngày, còn có một vài đồ nội thất, bàn và các loại ghế dài, Lâm Hàn nhìn những thứ này, không còn lời nào để nói.
“Bố, mấy cái ghế với bàn đọc sách này, đều đã cũ lắm rồi!”
Lầm Hàn chuyển một số đồ đạc vào trong phòng khách, nói: “Thiết kế của biệt thự chúng ta không hợp với những thứ này, hơn nữa đây đều là đồ đã dùng mười mấy năm rồi, không dùng được bao lâu nữa. Nếu như bố muốn, vậy chi bằng mua cái mới đi”.
Dương Cảnh Đào đang uống trà, nghe những lời này liền trợn tròn mắt:
“Cũ rồi? Những thứ này chẳng phải đều dùng tiền mua sao? Lâm Hàn, tên vô dụng như cậu đừng nghĩ rằng sống trong biệt thự, liền biến thành kẻ có tiền! Còn đòi mua cái mới, cậu không chịu nhìn thử xem trong túi cậu có bao nhiêu tiền!”
Ông ta nói tiếp: “Hơn nữa biệt thự này là do quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho Tiểu Lệ, đã là của Tiểu Lệ thì cũng chính là của tôi! Phong cách trang trí này, tôi thật sự không thích, vài ngày nữa tôi sẽ gọi nhóm trang trí đến sửa lại hết một lượt”.
“Chỗ đó phải đặt một bình hoa, còn ở đó phải khắc một bức tranh non nước”.
“Bố, đây là trang trí lãng mạn kiểu Châu Âu, Tiểu Lệ rất thích, bố đừng làm nó rối lên”, Lâm Hàn nhíu mày.
“Nó thích? Nó thích cũng phải nghe lời lão già này!”
Dương Cảnh Đào không nói lý lẽ, đảo mắt về phía phòng khách, ngay lúc đó ánh mắt chợt loé lên lập tức chạy qua phòng khách, hai mắt phát sáng:
“Chậc chậc chậc, bé trâu vàng này đẹp quá”.
Dương Cảnh Đào dùng đôi tay to lớn sờ vào trâu vàng: “Trâu vàng này chắc cũng phải hơn bảy triệu, sau này đặt trong phòng tôi đi, đặt ở bên ngoài, tôi sợ tên khố rách áo ôm như cậu trộm đi bán lấy tiền mất!”
Lâm Hàn lắc đầu, lười nói chuyện với Dương Cảnh Đào, chuyển đồ xong, lại về phòng ngủ tiếp.
Một lúc sau, Dương Lệ thức dậy.
Cô nhìn thấy Dương Cảnh Đào ở dưới lầu chơi đùa với trâu vàng, có chút ngây người:
“Bố, Sao bố đến đây?”
“Bố chuyển đến đây sống, bố không muốn sống ở cái sân nhỏ đó nữa, bố muốn sống ở núi Vân Mộng”.
Dương Cảnh Đào không ngẩng đầu, hai mắt phát sáng, cúi đầu dùng răng cắn thật mạnh vào một góc của trâu vàng, một dấu răng lập tức xuất hiện.
“Rất tốt rất tốt, gã Phùng Thạch này, quả nhiên không tặng đồ giả, là vàng ròng”.
Dương Cảnh Đào vuốt ve trâu vàng, mặt mày hớn hở: “Ông ta rất biết cách tặng quà đấy, sau này trâu vàng sẽ ngủ cùng với bố”.
Dương Lệ tức đến bốc khói: “Bố, trâu vàng này đặt ở phòng khách, khách đến chơi nhìn thấy, hãnh diện biết bao, bố làm gì phải ôm lấy nó ngủ cùng!”
“Đặt ở phòng khách? Đặt ở phòng khách lỡ như tên vô dụng Lâm Hàn đó lấy đi mất thì phải làm sao? Tùy tiện lấy một ít vàng trên con trâu này, cũng được không ít tiền đâu".
Dương Cảnh Đào nghiêm mặt nói: “Hơn nữa, mày đã sống trong biệt thự ở Vân Mộng, thì đã rất có mặt mũi rồi, trâu vàng này đặt ở phòng khách, cũng chỉ để làm màu, tốt hơn là nên ngủ cùng tao”.
Dương Lệ bất lực lắc đầu.
“Đúng rồi Tiểu Lệ, biệt thự này là do quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho mày, mày phải quý trọng một chút, đặc biệt là phải đề phòng tên nghèo hèn Lâm Hàn kia", Dương Cảnh Đào nhắc nhở.
“Nếu như làm biệt thự này hỏng, thì không đền nổi đâu”.
“Bố, biệt thự này là của Lâm Hàn, không phải quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho con đâu”, Dương Lệ lớn giọng nói.
“Thôi dẹp đi!”
Dương Cảnh Đào đảo mắt khinh thường, không thèm tin: “Tên vô dụng Lâm Hàn đó, có thể mua nổi biệt thự này? Được rồi được rồi, con mau đi làm đi, đừng có bao biện cho nó nữa”.
Dượng Lệ tức đến xanh mặt, không thèm ăn sáng, lên thẳng xe đi làm.
“Dọn dẹp phòng của mình trước đã!”
Dương Cảnh Đào đứng dậy, vươn vai một cái.
...
10h sáng, Lâm Hàn vẫn còn đang ngủ.
Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên.
“Alo”.
Lâm Hàn hai mắt lim dim bắt máy.
“Lâm Hàn, đồ lười biếng nhà cậu, giờ này mà vẫn còn ngủ nữa!”, giọng của mẹ vợ Trần Diễm Diễm truyền tới.
“Mẹ, sao vậy?”, Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi.
“Sao vậy, Tiểu Lệ người ta ngày nào cũng phải làm việc, kiếm tiền nuôi đồ ăn không ngồi rồi nhà cậu, cậu ở nhà lại ngủ suốt ngày, cậu thấy như vậy có xứng với Tiểu Lệ không?”, Trần Diễm Diễm lớn tiếng trách mắng.
“Có việc gì không vậy, không có thì con cúp máy đây”.
Chân mày Lâm Hàn nhíu chặt, vừa bị ông bố vợ làm cho tức giận, bây giờ anh không muốn cũng bị mẹ vợ chọc tức.
“Không có việc thì tôi gọi điện thoại cho cậu làm gì chứ?”, Trần Diễm Diễm nói:
“Bây giờ cậu nhanh xuống giường, lái xe của Dương Cảnh Đào đến sân bay đón Tiểu Khiết. Đón xong thì đưa nó đến núi Vân Mộng ở vài ngày!”
“Tiểu Khiết? Không phải còn khoảng nửa tháng nữa mới về nước sao?”, Lâm Hàn nghi hoặc hỏi.
“Sao tôi biết nó về nước sớm, tóm lại cậu mau đi đón đi, tôi bận không có thời gian đi đón”, nói xong, Trần Diễm Diễm liền tắt điện thoại.
Lâm Hàn xuống giường mặc quần áo, chuẩn bị đến sân bay.
Dương Khiết, em vợ của Lâm Hàn, cũng là con gái thứ ba của Dương Cảnh Đào.
Nhưng mà sau khi Trần Diễm Diễm và Dương Cảnh Đào ly hôn, Dương Khiết sống cùng Trần Diễm Diễm sau đó đã đi nước ngoài du học.
Lâm Hàn ra khỏi phòng, tìm Dương Cảnh Đào:
“Bố, cho con mượn chìa khoá xe một lát, con phải đi đón...”
“Không đưa!”
Dương Cảnh Đào ngắt lời Lâm Hàn: “Chiếc Mercedes-Benz này nhỡ bị cậu làm hỏng thì phải làm sao! Cậu muốn đi đâu, tự bắt xe mà đi!”
Lâm Hàn lắc đầu, rời khỏi biệt thự.
“Hơ, một thằng nhu nhược, có biệt thự cho cậu ở đã tốt lắm rồi, còn muốn chạy Mercedes-Benz! Không tự soi lại bộ dạng dạng của mình trong bãi nướ© ŧıểυ xem thế nào!”
Nhìn bóng lưng Lâm Hàn, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng.
Sau đó ông ta đi dạo xung quanh biệt thự.
“Chậc chậc chậc, đây mới đáng gọi là biệt thự chứ, so với căn biệt thự nhỏ xíu của nhà Tứ Hải, ở đây rộng hơn nhiều!”
Tậm trạng của Dương Cảnh Đào đang rất tốt, đột nhiên ông ta nhìn thấy trên bàn trà ở giữa sảnh lớn, có một ngăn kéo, ông ta tiện tay mở ngăn kéo, phát hiện bên trong có hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, bên trên đóng dấu “Giấy chứng nhận sở hữu bất động sản”, “Giấy chứng nhận sở hữu địa ốc”.
“Chứng nhận địa ốc?”
Tầm mắt Dương Cảnh Đào dao động, trong lòng hoang mang.
“Chứng nhận địa ốc này, không phải nên ở trong tay của đại gia ngầm Giang Thiên đó sao? Vật quan trọng như vậy, sao lại đặt ở đây?”
Dương Cảnh Đào cầm lấy chứng nhận địa ốc mở ra xem, nhìn thấy cái tên ở trên, một giây sau đó cả người ông ta chết sững.
“Sao...sao có thể!”
Dương Cảnh Đào hít thở dồn dập, trong lòng sóng gió cuộn trào, cả người đứng không vững, ngồi phịch xuống đất.
Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà cũng rơi trên mặt đất.
-------------------