"Cái biệt thự này tận 87 triệu lận đấy, thân phận chủ nhân nhất định vô cùng giàu có, chúng tôi còn chưa đủ tư cách để giao thiệp đâu, chớ đừng nói chi để anh Xuyên ra đây nghênh đón chúng tôi!", Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.
"Chắc chắn cậu nhầm người rồi!"
"Nhầm người sao, sao thế được?", Ngô Xuyên hoang mang hỏi: "Ông có phải là ông Dương, Dương Cảnh Đào không?
"Ơ? Sao cậu lại biết tên tôi!", Dương Cảnh Đào ngạc nhiên.
"Nếu đúng là ông Dương, vậy thì không nhầm người rồi!", Ngô Xuyên toét miệng cười.
"Bố, mẹ, chị cả, anh rể với các cô chú họ hàng và bạn bè, cảm ơn mọi người đã nể mặt đến tham gia tiệc tân gia mừng nhà mới".
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Bên trong biệt thự, có một thanh niên đang chắp hai tay sau lưng chầm chậm đi ra.
Chàng trai này mang một vẻ mặt điềm tĩnh, thân hình có chút gầy gò, còn mang theo một khí chất không tài nào giải thích được.
"Anh Hàn!"
Nhìn thấy Lâm Hàn đi ra, Ngô Xuyên lập tức kính cẩn đứng sang một bên.
"Lâm... Lâm Hàn?"
Lúc nhìn thấy Lâm Hàn, tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh, hiện trường đột nhiên im phăng phắc.
Một hồi sau, Dương Cảnh Đào lên tiếng:
"Lâm... Hàn, thằng vô dụng nhà cậu vừa nói gì thế, tôi có nghe lầm không? Nhanh cút đi, khu biệt thự núi Vân Mộng này là chỗ mà thằng vô dụng như cậu có thể đến sao? Coi chừng một lát bảo vệ tới..."
"Con vừa nói là cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc tân gia mừng nhà mới", Lâm Hàn ngắt lời Dương Cảnh Đào với giọng nói bình thản.
"Tiệc tân gia mừng nhà mới của cậu?!"
Dương Duyệt tròn mắt, phá lên cười ha hả:
"Lâm Hàn, cậu đừng có chọc cười tôi được không? Biệt thự 87 triệu này Tứ Hải còn không mua nổi, thằng vô dụng cậu mua nổi sao?"
"Chẳng lẽ anh là chủ nhân căn biệt thự này sao?", Chu Nhã Thiến hỏi vặn lại.
"Đúng vậy, Lâm Hàn đừng khoác loác vậy chứ?", Ngụy Vũ cười to.
"Đừng có mà vì hư vinh rồi sau này tự vả mặt nhé, chắc là thuê tài xế đưa chúng tôi đến đây, giả vờ là chủ căn biệt thự này. Còn căn nhà mà anh sở hữu thì chắc nằm ở nơi xó xỉnh hoang vắng nào rồi!", Trần Tùng khinh khỉnh nói.
"Đúng đó! Thằng vô dụng này tuy hèn nhát, nhưng mang tới cho chúng ta không ít niềm vui đó nha!"
"Đúng là sĩ diện hão!"
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Lâm Hàn lắc đầu cũng lười tranh cãi, nhàn nhạt nói:
"Mọi người đều là người trong nhà, vợ tôi đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng rồi, mọi người nhanh vào nhập tiệc thôi".
Nói xong, anh chắp tay sau lưng quay vào trong biệt thự.
"Mọi người mau vào nhập tiệc đi!"
Ngô Xuyên chào hỏi xong, cũng không đi theo vào, anh ta là người Lâm Hàn gọi đến đứng bên ngoài tiếp khách.
Nhìn Ngô Xuyên rồi lại nhìn sang bóng lưng của Lâm Hàn, Triệu Tứ Hải cắn răng: "Tôi cũng không tin, thằng vô dụng Lâm Hàn sao có thể là chủ của căn biệt thự này được!"
Nói xong, anh ta đi vào trong biệt thự.
"Tứ Hải vào rồi!"
Ánh mắt mọi người lóe lên.
"Chúng ta cũng đi vào thôi!", Dương Cảnh Đào nói.
"Đi vào vạch trần thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn đi! Tôi cũng không tin, biệt thự này là của nó!"
"Đúng vậy, đi vào vạch trần nó đi!"
Mọi người đồng loạt tiến vào biệt thự.
"Wow, biệt thự này trang trí thật ấm áp!"
Lúc bọn họ bước vào trong đã bị vẻ đẹp của căn biệt thự làm cho ngẩn người.
"Nhìn xem cái đèn chùm pha lê kia kìa, lãng mạn quá đi mất!", Dương Duyệt chỉ vào cái đèn chùm treo giữa nhà, hai mắt sáng lên.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Tứ Hải vừa nhìn thấy chùm đèn đó thì hết sức kinh ngạc.
"Chùm đèn này nạm kim cương đấy, cho nên mới chiếu sáng như vậy, ánh sáng của nó tỏa ra bốn phía, ước chừng giá cả cũng trên một triệu rồi!"
"Còn bản thiết kế nội thất này ắt hẳn không phải nhà thiết kế nào cũng cũng vẽ ra được!"
Anh ta ngắm nhìn xung quanh, càng nhìn càng kinh ngạc đến nổi không có lời nào tả được.
"Chắc chắn là phải thuê nhà thiết kế nổi tiếng thế giới! Còn gạch lát nền nhà, thảm, tất cả đều là hàng đắt tiền từ nước ngoài, trang trí toàn bộ chỗ này cũng tiêu hết hơn mười triệu rồi!"
Triệu Tứ Hải thở dốc, trong lòng sóng to gió lớn, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy thiết kế vừa sang trọng lại pha lẫn lãng mạn nhẹ nhàng như vậy.
"Kiểu trang trí này chắc chắn phải hơn mười triệu!", Chu Nhã Thiến cũng có hiểu biết.
"Biệt thự này không phải của Lâm Hàn thật chứ!", Ngụy Vũ trợn tròn mắt.
"Cái này..."
Trần Diễm Diễm nhìn lên trên tường thì ngây ra.
Trên tường đang treo ảnh cưới của Lâm Hàn và Dương Lệ.
"Ảnh cưới kìa!"
"Ảnh của thằng vô dụng Lâm Hàn và Dương Lệ?"
Tất cả mọi người đều nhìn sang đều cảm thấy khó thở.
"Biệt thự này thật sự là của thằng vô dụng Lâm Hàn kia mua sao!"
"Thằng đó đào đâu ra 87 triệu mà mua chứ?"
"Thế thì tại sao lại treo ảnh cưới trên tường thế kia?"
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều nhìn thấy sự khó tin trên mặt đối phương.
"Nào mọi người, nhập tiệc thôi!"
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn vang lên.
Phòng ăn của biệt thự rất lớn, ở giữa là một cái bàn dài, Lâm Hàn đang ngồi ở vị trí chủ nhà, Dương Lệ ngồi bên cạnh anh. Hai bên là hàng ghế gỗ hàng thật, đủ chỗ cho tận 30 người.
Trên bàn dài, những món ăn muôn màu muôn sắc là do Dương Lệ tự mình làm, đã bày lên đầy đủ.
Mọi người ngồi xuống với một tâm trạng hoang mang cực độ, mãi vẫn chưa thích nghi được.
"Bố mẹ, hai người có thể cùng đến tham gia tiệc tân gia, con thật sự vui lắm, con kính hai người một ly!"
Lâm Hàn bưng ly rượu lên.
Dương Cảnh Đào cũng bưng ly rượu lên nhưng lại không uống, mà hất hết xuống sàn nhà.
Bịch!
Ông ta hừ lạnh, đập bàn nhìn Lâm Hàn với vẻ giận dữ.
"Lâm Hàn, ban đầu tôi cho rằng cậu chỉ là thằng vô dụng, nằm ăn no chờ chết, không có chút cầu tiến nào, thế cũng được đi, không ngờ cậu lại ham mê hư vinh như vậy!"
"Cậu nói cho tôi biết, biệt thự này cậu thuê một ngày hết bao nhiêu tiền hả?"
Với Dương Cảnh Đào mà nói, Lâm Hàn tuyệt đối không thể nào mua được căn biệt thự núi Vân Mộng này.
Nhưng mà Lâm Hàn lại đang ở trong biệt thự này, vậy chỉ có một nguyên nhân, biệt thự này là do Lâm Hàn thuê.
Mọi người cũng đã bắt kịp.
"Thì ra biệt thự này là do Lâm Hàn thuê à!", Trần Tùng bừng tỉnh hiểu ra.
"Chắc chắn là vậy rồi, không thì làm sao thằng vô dụng Lâm Hàn kia có thể mua được biệt thự chứ?", ông cậu Trần Đại Lâm giễu cợt.
"Vẫn là bố của chúng ta thông minh, vừa nhìn đã có thể đoán ra, biệt thự này là nhà thuê!", Triệu Tứ Hải gật đầu, chi phí để mua đồ trang hoàng căn biệt thự này mỗi cái cũng cả trăm triệu rồi.
Lâm Hàn đào đâu ra cả trăm triệu chứ?
"Đúng là tự vả mặt mà, nói đãi tiệc tân gia mừng nhà mới, thế mà cuối cùng lại là biệt thự thuê!", Trần Diễm Diễm cười lạnh: "Loại con rể như vậy, tuyệt đối không nên giữ lại!"
"Hahaha, tôi biết mà, biệt thự này sao có thể của Lâm Hàn được, chỉ là đi thuê thôi!", Ngụy Vũ cười ha hả nói.
"Nhưng với khả năng kinh tế của anh ta, chắc cũng chỉ thuê được một hai ngày thôi!"
"Tiểu Lệ, cậu thật không có mắt nhìn người chút nào! Sao lại tìm một người như vậy làm chồng chứ, kém xa anh trai chạy Rolls Royce của tớ rồi!", Chu Nhã Thiến than vãn.
"Lâm Hàn!"
Dương Cảnh Đào lại quát: "Tôi đoán tiền thuê nhà đều là Tiểu Lệ cho cậu phải không! Tiền thuê căn biệt thự này một ngày cũng hơn mười ngàn, cậu lấy tiền ở đâu ra hả?!"
"Nhất định là của Tiểu Lệ rồi, chỉ vì chút thể diện mà... Haiz!", Trần Diễm Diễm lắc đầu: "Thằng vô dụng này cũng làm hư Tiểu Lệ mất rồi".
"Nếu mấy người cho là nhà thuê thì xem như là nhà thuê đi", Lâm Hàn nhàn nhạt đáp, cũng lười giải thích thêm.
"Thừa nhận rồi!"
"Tôi nói mà!"
"Sĩ diện hão, nhục hết sức!"
"Bị chúng ta vạch trần mà Lâm Hàn còn không biết xấu hổ kìa? Nếu là tôi, tôi đã tự tử cho rồi, sao mà còn mặt mũi để sống tiếp cơ chứ?"
-------------------