Chàng Rể Vô Song

Chương 72: Lưu Hạo chết

Lúc này, do tác dụng của thuốc, toàn thân ông ta vô lực, nhưng vẫn còn chút ý thức.

Khi nhìn thấy một tên đàn em đang bê hòn đá đến, cơ thể theo bản năng co rúm lại.

“Cậu… Cậu làm gì đấy…”

“Làm gì à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông định ném tôi xuống sông cho cá ăn nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, ném ông xuống dưới đó thì tốt hơn.”

Lâm Hàn cười nhìn Lưu Hạo nhưng nụ cười này lại đầy tàn nhẫn và lạnh lùng.

Lưu Hạo đột nhiên kinh hãi: "Cậu... Muốn gϊếŧ tôi?"

“Không thể nào, cậu không dám gϊếŧ tôi! Nếu cậu gϊếŧ tôi thì người đứng sau tôi sẽ báo thù cho tôi!”

Ông ta lại nhìn Trần Vô Cực.

“Trần Vô Cực…Là ông giúp Lâm Hàn chống lưng đúng không? Tại sao ông lại giúp Lâm Hàn? Ông không biết người đứng đằng sau tôi sao?”

“Ông giúp Lâm Hàn chống lưng, kết cục của ông sẽ rất thảm”.

“Chống lưng?”, Trần Vô Cực lắc đầu: “Tôi không phải đang chống lưng cho cậu chủ Lâm mà tôi đang làm việc cho cậu ấy. Nếu nói người đứng sau thì tôi cũng có người đứng sau, đó chính là cậu chủ Lâm.”

“Không thể nào!”

Đồng tử Lưu Hạo co rút lại.

Lâm Hàn này sao có thể xứng làm người đứng sau Trần Vô Cực chứ?

Trần Vô Cực là ai, ông lớn của cả giới thương nhân và xã hội đen ở thành phố Đông Hải này.

Lâm Hàn này có thân phận như thế nào?

Lưu Hạo nhìn Lâm Hàn với ánh mắt không hiểu, kinh ngạc, khó tin.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, trói chặt vào rồi ném xuống sông đi”.

Lâm Hàn lạnh lùng nói.

Bốn năm tên đàn em bước tới buộc đá vào ngực Lưu Hạo, lúc này do thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng nên Lưu Hạo chỉ có thể trợn mắt nằm bất động trên mặt đất.

“Hời cho ông quá, để ông chết một cách không đau đớn gì”, đôi mắt Lâm Hàn lóe lên.

Ùm!

Nước bắn tung tóe, Lưu Hạo bị ném xuống sông Trường Giang.

Nước hồ chảy xiết, trong nháy mắt ông ta chìm nghỉm.

“Về thôi, không thể để vợ tôi đợi lâu”.

Lâm Hàn đi về phía xe.

Trần Vô Cực nhìn bóng lưng của Lâm Hàn mà lòng đầy cảm thán.

Bắt đầu từ hôm nay, Lưu Hạo, ông trùm nắm giữ 40% thị phần bất động sản ở thành phố Đông Hải đã biến mất khỏi nhân gian.

Ngày mai, ngành bất động sản chắc chắn sẽ có một cuộc cải tổ lớn, và sau đó sẽ là một hồi gió tanh mưa máu nữa.

Nhưng mấy ai biết rằng kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này chỉ là một thanh niên có vẻ ngoài bình thường, yêu gia đình, thương vợ?



“Ông xã, anh về rồi à! Em lo cho anh quá!”, nhìn thấy Lâm Hàn trở về, Dương Lệ lập tức lên tiếng.

Khuôn mặt cô hơi tái đi, và cô vẫn còn kinh hãi.

“Lưu Hạo đó thế nào rồi?”, Dương Lệ hỏi.

“Bị thương nặng phải nhập viện rồi”, Lâm Hàn nói.

“Nhập viện là tốt, loại người này thối nát từ trong xương tủy, ông ta nhập viện rồi thì vừa hay không cần hợp tác với ông ta nữa. Một phần ba công trình thuê ngoài sẽ để cho người khác làm!”, Dương Lệ nghiến răng, tức giận nói.

Lâm Hàn gật đầu.

“Đúng rồi ông xã, Trần Vô Cực là ai?”

Dương Lệ nhịn không được hỏi, cô biết rằng những người ở nhà hàng Nippon đều là người của Trần Vô Cực.

Nếu lúc nãy không có Trần Vô Cực thì nguy rồi.

“Ông ta là một người bạn của anh, anh muốn đi ăn nên hẹn ông ta cùng đi”, Lâm Hàn cười nói.

“Vừa hay Trần Vô Cực cũng dẫn theo nhân viên cấp dưới cùng đi ăn ở nhà hàng kia, trùng hợp gặp phải chuyện này”.

“Dưới ông ta còn có nhân viên, xem ra là một ông chủ, em nhìn cách ăn mặc của ông ta tuy bình thường nhưng lại có một loại khí chất, chức vụ chắc không thấp. Ông xã, anh làm sao mà quen được người này vậy?”

Dương Lệ lại không nhịn được hỏi.

“Ờ, lúc đi dạo công viên xem mấy ông già chơi cờ rồi quen”, Lâm Hàn tùy tiện nghĩ ra câu trả lời.

Dương Lệ gật đầu, tin là thật: “Người ta đã giúp chúng ta một việc lớn, nếu có thời gian thì mời ông ta đến nhà ăn bữa cơm, cảm ơn tử tế”.

“Ừ, hôm nào anh hỏi, đợi ông ta có thời gian thì mời ông ta đến”, Lâm Hàn nói.



Trên tầng cao nhất của tòa nhà số 1 Fortune Plaza ở thành phố Đông Hải, Lâm Hàn đứng chắp tay sau lưng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Tôn Minh đứng phía sau báo cáo công việc với anh.

“Cậu chủ Lâm, Bành Thành đã đến Châu Phi và bắt đầu tiếp quản dự án ở đó”.

"Sau khi Lưu Hạo chết, dự án khu Bành Hộ đã bị bỏ trống. Chúng tôi cũng đang tìm kiếm đối tác. Nếu cậu chủ Lâm có đề xuất nào, cậu có thể cho tôi biết bất cứ lúc nào".

"Ngoài ra, quỹ đầu tư Nhân Phàm đang chuẩn bị đầu tư vào một công ty tài chính và dự kiến sẽ thành lập một ngân hàng ở thành phố Đông Hải. Quỹ đầu tư Nhân Phàm của chúng ta nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Cậu chủ Lâm có thể sắp xếp người ..."

Lâm Hàn yên lặng lắng nghe.

Đây chính là người có tiền, có quyền, có thế lực.

Mỗi ngày không cần bán mạng kiếm tiền, vì để nuôi gia đình mà mệt mỏi như con chó.

Khi đạt đến đẳng cấp này, anh không cần làm gì cả, chỉ cần tùy ý tiết lộ một chút tin tức, liền có thể khiến người bình thường thăng quan tiến chức vùn vụt.

“Đúng rồi, biệt thự ở núi Vân Mộng cũng đã bắt đầu tu sửa, chúng tôi đã mời nhà thiết kế hàng đầu, giải thưởng vô số và có địa vị rất cao trong giới thiết kế ở Pháp”.

Tôn Minh nhấn điều khiển từ xa, máy chiếu bật lên, và một bức tranh xuất hiện trên tường văn phòng:

"Nhà thiết kế đó đưa cho tôi năm phương án thiết kế trang trí nhà cửa, mời anh xem qua.”

Lâm Hàn nhìn hình chiếu trên tường, xem kỹ từng cái mới nói:

“Cái thứ ba đi, cô ấy thích phong cách lãng mạn, bầu không khí ấm cúng”.

“Vâng, vậy thì cái thứ ba nhé, lát nữa tôi sẽ thông báo cho kiến trúc sư”, Tôn Minh gật đầu, tắt máy chiếu.

Bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Hàn đổ chuông.

“Alo, bà xã à”, Lâm Hàn nghe điện thoại, trong mắt xuất hiện một tia dịu dàng.

“Ông xã, không xong rồi!”

Trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của Dương Lệ: “Nhã Thiến vừa mới nhắn tin cho em, cô ấy nói không muốn sống nữa, muốn tự sát”.

“Cô ta muốn tự sát thì tự sát, em lo lắng làm gì?”

Lâm Hàn cạn lời, anh không có thiện cảm với Chu Nhã Thiến, cô ta muốn uống thuốc hay nhảy lầu tự sát anh cũng không để ý.

“Thế làm sao được!”

Dương Lệ nói: “Tuy rằng Nhã Thiến bình thường nói chuyện khó nghe một chút nhưng bản chất cô ấy vẫn tốt bụng, em không thể trơ mắt nhìn cô ấy tự sát được!”

“Ông xã, anh hãy mau đến đó đi, Nhã Thiến đang ở bên sông Trường Giang, em lo cô ấy sẽ thật sự nhảy xuống sông, em đã đi qua đó rồi, nhưng em… Em không biết bơi”.

“Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đi qua đó”.

Lâm Hàn nói, người anh lo lắng không phải là Chu Nhã Thiến mà là Dương Lệ.

Cô vợ ngốc nghếch của anh không may mà rơi xuống sông Trường Giang thì rắc rối to rồi.

“Không lâu sau, Lâm Hàn đã đến bên bờ sông Trường Giang, anh gọi cho Dương Lệ và tìm thấy cô sau khoảng năm phút”.

Nước sông trong vắt, không ít tàu thuyền đang qua lại, tỏa ra khói và phát ra âm thanh ù ù.

Chu Nhã Thiến đang ngồi bên bờ sông, bên cạnh là nửa chai whisky, trên mặt đẫm nước mắt.

Cô ta vừa khóc vừa lẩm bẩm trong miệng:

“Huhuhu, Lý Vĩnh Phú, em không ngờ anh lại là người như vậy… Huhuhu”

Dương Lệ ở bên cạnh an ủi.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn đi đến và hỏi.

Nhìn thấy Lâm Hàn, Chu Nhã Thiến cau mày.

“Lâm Hàn, tại sao anh lại đến đây? Tiểu Lệ, cậu gọi anh ta qua à, rồi cười nhạo mình à?”

“Không phải đâu, Nhã Thiến, tớ chỉ lo cậu xảy ra chuyện nên mới gọi chồng tớ đến, có chuyện gì thì còn có người giúp đỡ”, Dương Lệ vội vàng nói.

“Hừ, tớ không tin”.

Chu Nhã Thiến lắc đầu: “Chắc chắn là Lâm Hàn nghe nói tớ muốn tự sát nên đến để cười nhạo tớ”.

-------------------