Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 137: Sui gia

Trợ lý tiểu Lâm giờ phút này có chút mờ mịt, bởi vì bà chủ lẻ loi một mình nhà bọn họ thực sự có con trai.

Không phải là con nuôi, mà là con trai ruột mất tích hơn hai mươi năm tìm về, nghe nói đứa con trai này còn tốt nghiệp trường top 1 trong nước, thượng khách của Sầm gia, bạn trai Sầm ngũ gia. Nhìn bà chủ giới thiệu mỗi một căn phòng với Kỳ Yến, còn có hầu gái và bảo tiêu trong nhà, trợ lý tiểu Lâm nhìn hợp đồng trong tay, lúc này chỉ sợ dù có hợp đồng tài chính hơn triệu đặt trước mặt bà chủ, bà ấy cũng sẽ không phản ứng một chút.

“Biệt thự rất đẹp, ” Kỳ Yến từ trên lầu đi xuống, nhỏ giọng nói, “Chỉ là có mấy nơi cần phải sửa lại.”

“Chỗ nào con không thích, ngày mai mẹ cho người sửa, ” Đào Nghệ Như gọi quản gia tới, ý bảo hắn nhớ kỹ những thứ Kỳ Yến nói.

“Có mấy chỗ sẽ ảnh hưởng vận thế, có điều cũng không phải vấn đề quá lớn, ” Kỳ Yến đạo, “Ao cá chép trong núi giả bên ngoài phải sửa lại nhỏ hơn một chút, góc cạnh núi giả không cần quá bén nhọn, màu sắc thảm trải sàn không cần quá đậm, hoa văn trên thảm trải sàn quá lạnh, thời gian lâu không tốt với ngài lắm.”

Có đôi khi hoa văn và màu sắc có ảnh hưởng tới lòng người, cho nên lúc trang hoàng nơi ở, rất nhiều người sẽ chọn phong cách trang trí theo màu ấm, như vậy sẽ khiến người ta càng có cảm giác ấm áp mà ngôi nhà mang đến.

Biệt thự của Đào Nghệ Như rất lớn, cũng rất xa hoa, nhưng mà Kỳ Yến phát hiện trong nhà này thiếu một thứ, chính là hơi người.

Phong thuỷ trong căn biệt thự này không vấn đề gì, những thứ mà Kỳ Yến bảo Đào Nghệ Như sửa, đều có khả năng mang đến cảm giác áp lực, trên thực tế không có bao nhiêu quan hệ trực tiếp với vận thế.

Cách sống trước kia của Đào Nghệ Như là dạng gì, Kỳ Yến không rõ ràng lắm, hiện tại sau khi biết bà là mẹ của mình, Kỳ Yến cũng không muốn đi thay đổi thói quen sinh hoạt của đối phương, chỉ hơi thay đổi hoàn cảnh cư trú của bà một chút mà thôi.

Đối với Đào Nghệ Như mà nói, đây là con trai quan tâm bà, trong lòng chỉ có vui vẻ, không có cảm xúc gì khác, nếu không phải thời gian không kịp, bà hận không thể lập tức sai người sửa đổi toàn bộ theo ý Kỳ Yến.

Đào Nghệ Như là một người phụ nữ vô cùng có mị lực, dù ở trước mặt Kỳ Yến, bà có chút chân tay co cóng, nhưng mà nói chuyện với bà vẫn khiến người ta cảm thấy thực vui sướиɠ. Tư tưởng bà rất tiến bộ, càng không có bởi vì mình trở thành mẹ Kỳ Yến mà khoa tay múa chân với cậu, Kỳ Yến cảm thấy phương thức ở chung giữa hai người càng giống chị em, mà không phải mẹ con.

Bầu không khí ở chung như thế cũng làm cho Kỳ Yến thở phào một hơi, nếu Đào Nghệ Như thật sự nơi chốn bày ra tư thái trưởng bối đến quan tâm cậu, ngược lại cậu sẽ không được tự nhiên.

Bữa tối ba người ở lại chỗ Đào Nghệ Như ăn, tối hôm đó Đào Nghệ Như ăn nhiều hơn bình thường nửa bát sa lát rau củ, nói cũng nhiều hơn không ít, có điều bà không có cứng rắn giữ hai người ở lại, chỉ vươn tay ôm Kỳ Yến, cười nói với cậu: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai mẹ sẽ tới xem con.”

Kỳ Yến im lặng gật gật đầu, thấy dáng vẻ Đào Nghệ Như mỉm cười nhìn mình, Kỳ Yến nhịn không được nói: “Ngài cũng đi ngủ sớm một chút.”

Mí mắt Đào Nghệ Như run rẩy, hốc mắt có chút đỏ lên: “Được.”

Kỳ Yến không tiếng động cười cười, xoay người chủ động ôm bà: “Vậy… ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Xe chậm rãi lái ra ngoài biệt thự, Kỳ Yến quay đầu nhìn lại, Đào Nghệ Như còn đứng tại chỗ phất tay với cậu, Kỳ Yến kéo kiếng xe xuống, hô về phía sau: “Mẹ, mẹ mau trở về, bên ngoài lạnh.”

“Ừ.” Giọng Đào Nghệ Như có chút phát run, không biết là lạnh, hay là bởi vì cái khác. Chờ xe Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc ngồi rời khỏi biệt thự, Đào Nghệ Như rốt cuộc che mặt gào khóc.

Con trai bà, rốt cuộc đã tìm được, nó gọi bà là mẹ.

Nắm thịt nho nhỏ, mềm mềm, âm ấm kia, đã biến thành chàng trai suất khí, nó còn sống rất tốt, không có… không có…

“Hộc… Hộc…”

Đào Nghệ Như buông tay che trên mặt xuống, nhìn Kỳ Yến đứng ở trước mặt mình không ngừng thở dốc, ngơ ngác nói: “Con, sao con lại trở về?”

Kỳ Yến cởϊ áσ khoác trên người khoác lên mình Đào Nghệ Như, vươn tay ôm vai bà cười nói: “Mẹ, đêm nay con liền ngủ ở chỗ mẹ nhé được không?”

“Được… được!” Đào Nghệ Như vội gật đầu nói, “Phòng của con xế chiều hôm nay mẹ đã cho người thu dọn xong, mẹ dẫn con đi xem.”

“Được ạ, ” bởi vì chạy quá nhanh, hơi thở Kỳ Yến còn có chút bất ổn, cậu quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, Sầm Bách Hạc đứng ở cách đó không xa phất phất tay với cậu. Kỳ Yến lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn với hắn, làm một thủ thế hôn gió, ý bảo hắn nhanh lên xe, đừng để lạnh.

Sầm Bách Hạc nhìn bộ dáng hăng hái của cậu, nhịn không được cười ra tiếng, xoay người kéo cửa xe ra ngồi vào.

“Ngũ thiếu, vì sao ngài không ở lại chung với Kỳ đại sư?” Hoàng Hà lái xe khó hiểu nhìn Sầm Bách Hạc, lấy tính cách ngũ thiếu, khẳng định không nỡ để Kỳ đại sư có một chút không được tự nhiên.

Sầm Bách Hạc nghiêng đầu nhìn đôi mẹ con gặp lại kia, cười nói: “Lúc này, càng thích hợp để mẹ con họ ở bên nhau.”

Hoàng Hà nghĩ nghĩ, cảm khái nói: “Nhân sinh thật sự là tràn ngập hí kịch, trước kia lúc Kỳ đại sư còn chưa ở bên ngài, tôi còn cảm thấy Kỳ đại sư trẻ tuổi đã không chỗ nương tựa thật không dễ dàng, hiện tại cậu ấy gặp lại mẹ ruột, trong lòng tôi rất vui vẻ thay cậu ấy.”

Cũng không biết hiện tại ông chủ đột nhiên có thêm một mẹ chồng hoặc là mẹ vợ, tâm tình là như thế nào?

“Có thể thêm một người đến quan tâm em ấy, ” ý cười trên mặt Sầm Bách Hạc vẫn chưa từng tản ra, “Tôi cũng mừng.”

Trong phòng, Đào Nghệ Như mở ra một quyển album, chỉ vào một đứa bé béo béo xấu xấu trên ảnh chụp nói: “Đây là ảnh chụp của con sau khi sinh ra được ba ngày, khi còn bé đầu tóc con phát triển đặc biệt tốt, y tá bệnh viện cũng từng khoe đó.”

Kỳ Yến phát hiện, tuy rằng cậu mới vừa đầy tháng đã bị đánh mất, nhưng mà hình có liên quan tới cậu ở chỗ Đào Nghệ Như, cũng đủ cả một quyển album. Có tấm cậu híp mắt đi ngủ, có tấm cậu ôm bình sữa, còn có gào khóc, thậm chí còn có cởi sạch tắm rửa.

“Tai và mũi con giống cha của con, ” Đào Nghệ Như mở một quyển album ra, tấm thứ nhất là một người đàn ông nhã nhặn mặc tây trang, dáng vẻ người đàn ông này rất đẹp, khóe miệng hơi hơi nâng lên, cho dù cách ảnh chụp cũng có thể khiến người ta cảm giác được hắn dịu dàng, “Hai cha con con đều có một trái tim dịu dàng.”

Chồng bệnh chết, con mất tích, đối với Đào Nghệ Như mà nói, là đả kích vô cùng lớn, sau đó tuy rằng cũng gặp được một vài người đàn ông theo đuổi bà, chỉ là lại không có một ai chân chính đi vào trong lòng bà. Đời người, cái gì cũng có thể chấp nhận, chỉ có tình cảm là không thể tự lừa gạt mình, cho nên bà vẫn luôn độc thân đến bây giờ.

Trên thực tế đối với bà mà nói, bà có mấy người bạn quan hệ thân mật, có một xí nghiệp khổng lồ, còn có rất nhiều sở thích không tồi, đàn ông liền trở nên có thể có có thể không.

Kỳ Yến nhìn người đàn ông trên ảnh, người đàn ông trên ảnh giống như cũng đang nhìn cậu: “Cha nhìn đẹp hơn con.”

“Nói bậy, ” Đào Nghệ Như vẻ mặt tự hào nói, “Bộ dạng con đẹp hơn cha con, so với những người cùng thế hệ khác đều đẹp hơn.” Đối với người làm mẹ mà nói, con trai nhà mình là tự mang hiệu quả PS tự mang hiệu quả ánh sáng, nếu ai ghét bỏ con trai bà, hậu quả còn nghiêm trọng hơn ghét bỏ bà.

“Lại nói tiếp…” Đào Nghệ Như nhíu mày, “Cha con với Sầm gia còn kéo được quan hệ thân thích xa bảy quẹo tám rẽ, bối phận con nhỏ hơn Sầm Bách Hạc một lứa lận đó.”

Kỳ Yến: …

Hóa ra Bách Hạc nhà bọn họ thật sự là trâu già gặm cỏ non!

“Có điều đây đều là việc nhỏ, dù sao trong giới này ai cũng có một chút quan hệ với ai, nếu thật muốn tính toán, còn thật sự tính không rõ ràng lắm, ” Đào Nghệ Như khoát tay, “Chờ qua ngày mai, mẹ liền công khai đăng báo nói tìm được đứa con thất lạc nhiều năm, để tránh người không có mắt ăn hϊếp con.”

Địa vị Sầm gia như vậy, tiểu Yến ở bên Sầm Bách Hạc, khẳng định sẽ có người ở sau lưng nói này nọ Tiền Tiền, hơn nữa những lời nói đó có khả năng còn không quá dễ nghe. Nhưng nếu Tiền Tiền là con trai bà thì liền không giống, tuy rằng quyền thế địa vị của bà kém Sầm gia, nhưng ít ra có thể chứng minh, tiểu Yến nhà bà không phải tiểu bạch kiểm vì tiền mới ở bên Sầm Bách Hạc.

Miệng người đời là lưỡi dao vô hình đả thương người, bà không nỡ để con mình bị uất ức.

“Đăng báo công khai?” Kỳ Yến vội ho một tiếng, “Có phải có chút long trọng hay không?”

“Long trọng thì làm sao, dù sao hai mẹ con chúng ta có tiền, ” Đào Nghệ Như vỗ vỗ Kỳ Yến, “Về sau con muốn mua cái gì, trực tiếp nói với mẹ, mẹ con cái khác không có, tiền vẫn là không ít.”

Kỳ Yến: mẹ ruột của con ơi, mẹ đây là muốn nuôi ra một công tử bột phú nhị đại đi.

Tối hôm đó hai mẹ con Kỳ Yến ngủ đến say sưa, người Sầm gia lại ngủ không ngon lắm.

Người một nhà ngồi ở trong phòng khách, người này nhìn người kia, đáy mắt tràn đầy lo lắng với tương lai Sầm Bách Hạc.

“Bách Hạc, em nói xem sui gia có thể không hài lòng với em, hoặc là không hài lòng với nhà chúng ta hay không?” Sầm đại ca nhíu mày nói, “Kỳ thật điều kiện của em cũng không tồi, chỉ là thân thể em trước kia không tốt, bên ngoài đồn không dễ nghe, em lại lớn hơn Tiền Tiền bảy tám tuổi, anh lo lắng bên sui gia không quá vừa lòng với hai điểm này.”

“Anh nói bậy bạ gì đó, em với Nghệ Như có giao tình, chị ấy cũng không phải là phái bảo thủ ngoan cố, ” Sầm đại tẩu rất không vừa lòng với cách nói của Sầm đại ca, “Lại nói, tiểu Kỳ với Bách Hạc tình cảm tốt như vậy, Nghệ Như sẽ không làm chuyện gậy đánh uyên ương đâu. Chỉ là… con người chị ấy có chút bao che khuyết điểm, Bách Hạc về sau em đừng làm ra chuyện có lỗi với tiểu Kỳ, không thì lấy cá tính Nghệ Như, khẳng định sẽ sống mái tới cùng với em đó.”

Nghe người một nhà mồm năm miệng mười ồn đến ồn đi, Sầm Thu Sinh nghe đến đầu óc phát đau, ho khan vài tiếng tập trung lực chú ý của mọi người lên trên người mình: “Các con suy xét những việc đó còn không bằng suy nghĩ một chút xem ngày mai làm thế nào tiếp đãi khách.”

“Đúng, ” Sầm nhị tỷ vỗ tay nói, “Điểm ấy rất quan trọng, đêm nay thêm phí tăng ca cho người hầu trong nhà, bảo bọn họ quét tước trong trong ngoài ngoài biệt thự một lần, đừng để sui gia cảm thấy chúng ta chậm trễ bà ấy.”

Sầm Bách Hạc bị người một nhà vây vào giữa bất đắc dĩ cười khổ nói: “Chị, không cần…”

“Em câm miệng, người trẻ tuổi không hiểu quy củ, đây chính là mẹ tiểu Kỳ lần đầu tiên chính thức tới cửa, quá mức tùy ý chính là chúng ta không biết quy củ, ” Sầm nhị tỷ ghét bỏ vỗ Sầm Bách Hạc qua một bên, “Chậm trễ với sui gia chính là chậm trễ với tiểu Kỳ, em hiểu hay không?”

Sầm Bách Hạc: …

Hắn chỉ muốn nói, biệt thự mỗi ngày đều quét tước, không cần phải thức đêm tăng ca quét tước, chỉ là nhìn dáng vẻ nhị tỷ trận địa sẵn sàng đón quân địch, hắn thức thời mà lựa chọn câm miệng.

Sáng hôm sau, Kỳ Yến thay quần áo Đào Nghệ Như đã chuẩn bị cho cậu, nhìn lễ vật nhét tròn hai xe, ngây người một lúc lâu mới nói: “Mẹ, chúng ta đi hạ sính lễ hả?”

“Mẹ đây là cảm ơn bọn họ thời gian này chăm sóc con, trong đó còn có hơn phân nửa là lễ gặp mặt cho con nuôi.” Đào Nghệ Như cười nói, “Con không hiểu, trưởng bối chuẩn bị lễ gặp mặt cho vãn bối càng phong phú, liền có nghĩa là trưởng bối càng xem trọng người đó.”

Ở quê Đào Nghệ Như, xưng hô với một nửa khác của con mình chính là con trai nuôi con gái nuôi.

“Ngày hôm qua cậu ấy cũng đã gọi mẹ là mẹ, sao mẹ có thể không tốt với đứa con trai này một chút?”

Lúc này Kỳ Yến mới nhớ tới ngày hôm qua khi ở trên xe, Bách Hạc đúng là gọi bà như vậy, nhịn không được ở trong lòng cảm khái, thật không ngờ Bách Hạc tâm cơ như thế, trộm xoát thiện cảm của mẹ cậu.

Mẹ con hai người ngồi xe mới vừa dừng lại ở Sầm gia, Sầm Bách Hạc liền tự mình đến mở cửa cho Đào Nghệ Như, phía sau hắn là người hầu Sầm gia mặc đồng phục xếp hàng đến chỉnh chỉnh tề tề.

“Hoan nghênh Đào nữ sĩ, hoan nghênh Kỳ thiếu.”

Đồng loạt khom người chào, Kỳ Yến sợ tới mức lui về phía sau một bước, cậu liếc mắt nhìn nhìn Sầm Bách Hạc, đây là quậy cái gì, quay phim ngôn tình thần tượng hả?

Mà Sầm Bách Hạc cũng nhìn phía sau Kỳ Yến, một loạt bảo tiêu mang theo lễ vật, im lặng.

“Sui gia, ” Sầm lão gia tử cười tủm tỉm đi ra, phía sau ông còn có tất cả anh chị em Sầm Bách Hạc đi theo, “Ngài có thể tới, thật sự là khiến nhà của chúng tôi vinh hạnh, mời vào.”

“Sui gia khách khí, ” Đào Nghệ Như tươi cười thân thiết nắm tay Sầm lão gia tử, “Là tôi quấy rầy.”

“Khách quý đến sao lại là quấy rầy?” Sầm lão gia tử vui tươi hớn hở nói, “Về sau chúng ta đều là người một nhà, đừng nói gì mà hai nhà. Đi nào đi nào, vào nhà nói chuyện.”

“Nói đến cũng là người làm mẹ tôi đây thất trách, không biết tiểu Yến thích cái gì, cũng càng không biết Bách Hạc thích cái gì. Cho nên chuẩn bị một ít quà gặp mặt cho Bách Hạc, hy vọng cậu ấy sẽ không ghét bỏ.”

“Không đâu, không đâu, ha ha.”

Thấy Đào Nghệ Như chuẩn bị nhiều quà gặp mặt cho Sầm Bách Hạc như vậy, người Sầm gia đồng loạt thở phào một hơi, xem ra bọn họ không cần lo lắng loại chuyện “gậy đánh uyên ương” xảy ra.

Cơm trưa thực phong phú, vì chiếu cố thói quen ẩm thực của Đào Nghệ Như, một bàn đồ ăn hôm nay phần lớn đều là khẩu vị Thục Dung. Đào Nghệ Như hiểu lễ, người Sầm gia tôn trọng, một bữa cơm ăn đến khách và chủ cùng vui.

Trước khi đến, Đào Nghệ Như đã biết người Sầm gia không tồi với Kỳ Yến, chỉ là đến tột cùng có bao nhiêu không tồi, trong lòng bà không nắm chắc. Hôm nay sau khi giao lưu với người Sầm gia, bà triệt triệt để để yên tâm. Nếu Sầm gia không coi trọng tiểu Yến, hôm nay lúc tiếp đãi bà, cũng sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy, ngay cả hoa bày trong phòng, cũng là thứ bình thường bà thích.

Bởi vì coi trọng tiểu Yến, mới có thể nhiệt tình đối đãi với bà như thế.

“Ngày mai tôi sẽ công khai quan hệ mẹ con của tôi với tiểu Yến, ” Đào Nghệ Như uống một ngụm trà, “Không biết sui gia có ý kiến gì?”

Sầm Thu Sinh cười nói: “Tiểu Kỳ có thể tìm được mẹ ruột, cả nhà chúng tôi đều mừng thay cậu ấy, cũng ủng hộ hết thảy quyết định của cậu ấy.”