Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 133: Đây quả thực rất không huyền học!

Thích nhiều chuyện là thiên tính của con người, cái này không có quan hệ với thân phận địa vị, chẳng qua chỉ phân nặng nhẹ mà thôi.

Lời nói và việc làm của người Sầm gia, là đề tài câu chuyện để rất nhiều người trà dư tửu hậu, Sầm Bách Hạc đột nhiên công khai cho thấy mình có một bạn trai, đối với rất nhiều người mà nói, không thể nghi ngờ là sao hoả đυ.ng địa cầu.

Đào Nghệ Như một đường đi tới, đã nghe được không ít người khe khẽ nói nhỏ, mơ mơ hồ hồ còn có thể nghe được mấy chữ “Sầm” “ngũ” linh tinh, quý phụ có quan hệ thực tốt với bà ở bên tai bà nhỏ giọng nói, “Nghe nói con bé Nguyễn gia, nhìn thấy Sầm Bách Hạc dẫn theo bạn trai lại đây, ngay cả linh hồn cũng bay mất, thật sự là…” Bà ta lắc lắc đầu, cảm thấy có chút đáng tiếc, lại có vài phần ý tứ xem cuộc vui.

“Một trưởng bối như bà, ngược lại rất chú ý tới con bé Nguyễn gia nhỉ, ” Đào Nghệ Như thấy có phục vụ sinh lại đây, bỏ cốc rượu rỗng trong tay vào trong khay của phục vụ sinh, “Để cho người khác nghe thấy, cũng không sợ chê cười bà.”

“Trong cái giới chúng ta, người nào không biết Nguyễn Hữu Y có vài phần tâm tư với Sầm Bách Hạc?” Quý phu nhân hơi nâng nâng cằm, nhẹ nhàng bâng quơ mói, “Tống gia chúng tôi, cũng không sợ đắc tội Nguyễn gia bọn họ.”

Nhớ tới một ít thù oán năm xưa giữa Tống gia và Nguyễn gia, Đào Nghệ Như cười cười, giày cao gót giẫm trên thảm trải sàn màu đỏ mềm mại, làm cho bà có loại một cảm giác giẫm trên đám mây, hoặc là sau khi bà nhìn thấy người trẻ tuổi bên cạnh Sầm Bách Hạc, mới có ảo giác như vậy.

Bà không cách nào dùng ngôn từ diễn tả được cảm giác khi ánh mắt đầu tiên của mình nhìn đến cậu thanh niên này.

Tựa như là đột nhiên từ chỗ cao ngã xuống, làm cho tim bà đập hẫng một nhịp, lại như là uống rượu, đầu óc có chút hồ đồ tìm không chuẩn phương hướng. Rõ ràng bà không biết cậu ta, lại muốn chạy đến trước mặt cậu ta, nói với cậu ta hai câu, giống như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho cảm xúc bức bối bất an trong lòng bà được giảm bớt.

“Nghệ Như, không phải là chị coi trọng người đàn ông của Sầm Bách Hạc đi?” Tống Quỳ thấy Đào Nghệ Như vẻ mặt si mê, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm bạn trai Sầm Bách Hạc luyến tiếc dời đi, trong lòng thầm kêu không tốt, sợ người Sầm gia chú ý tới tâm tư của bà, vội đi kéo cổ tay bà, “Chị ruột của tôi, chị phải tỉnh táo một chút, đó chính là bạn trai Sầm Bách Hạc, chị đừng tìm đường chết. Hơn nữa có tin tức nói, bạn trai Sầm Bách Hạc cũng không phải là người thường, mà là một đại sư, cái thân thể bệnh tật của hắn, đều là dựa vào cậu bạn trai này chữa khỏi.”

Bình thường cả trai lẫn gái vây quanh bên cạnh Nghệ Như một đống lớn, cũng không thấy bà phản ứng với ai, hôm nay là làm sao vậy, lại cảm thấy hứng thú với một người trẻ tuổi?

“Tôi không có hứng thú với người đàn ông khác, đối với đại sư gì đó càng không có hứng thú.” Đào Nghệ Như đi đến bên cạnh khay đựng rượu, lấy một ly rượu, lập tức đi về hướng Sầm Bách Hạc.

“Nếu không có hứng thú thì chị đi qua làm chi…” Trong lòng Tống Quỳ âm thầm kêu khổ, luật lệ thứ nhất khi vây xem bát quái chính là đứng xa một chút trộm nhìn, đừng cho liên lụy đến người mình, nào có đạo lý tự mình đi đấu tranh anh dũng?

“Nếu ánh mắt có thể hóa thành thật thể, hiện tại em đã biến thành Tôn Ngộ Không bị đè dưới chân núi Ngũ Hành Sơn.”

“Hửm?”

“Bởi vì những ánh mắt đó cỏn nặng hơn cả núi.” Kỳ Yến bưng một ly chất lỏng trong suốt làm bộ làm tịch, chỉ có bản thân cậu rõ ràng, bên trong không phải là rượu, mà là đồ uống trong suốt.

“Nếu không thích, lần sau chúng ta liền không tới.” Sầm Bách Hạc ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói, “Dù sao những trường hợp này cũng không có ý nghĩa gì.”

“Đến, vì cái gì không đến?” Kỳ Yến cười hì hì nói, “Em cứ thích cái dáng vẻ rõ ràng bọn họ rất ngạc nhiên, rồi lại chỉ có thể nghẹn lại. Trước kia đến tột cùng anh làm cái gì, thế mà làm cho bọn họ sợ anh như vậy?”

“Cái gì cũng không có làm, chẳng qua những người muốn lén ám toán anh, hoặc là sinh lòng ác ý với anh, đều sẽ không hiểu ra sao mà xui xẻo. Hai lần ba lượt qua đi, những người này liền nghĩ anh ra tay, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn tìm không thấy bất cứ dấu vết gì, ” Sầm Bách Hạc cười nhạt, “Dù anh nói chuyện này không liên quan gì tới anh, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.”

Kỳ Yến không còn lời gì để nói, cái loại trời cao tự tay cho máy ăn gian này, nói ra đương nhiên không ai tin tưởng, cậu nhịn không được có chút đồng tình những người đó. Người mà ngay cả đại sư phong thuỷ cũng không dám động tới, bọn họ cũng dám nổi lên tâm tư xấu, thật sự là người không biết không sợ.

“Vận khí là một thứ tốt, không phải là mỗi người đều có, ” Kỳ Yến vẻ mặt hiểu rõ vỗ vai hắn, “Em hiểu anh.”

Sầm Bách Hạc cười cười, không có nói những thứ khác nữa. Dù hắn đã từng thật sự dùng qua một ít thủ đoạn đối phó người không mọc mắt, cũng không cần nói những việc nhỏ đó cho Tiền Tiền nghe.

“Sầm tiên sinh, chào buổi tối” Một người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu đen đi tới, móng tay đỏ sẫm trên ngón tay trắng nõn thon dài, gợi cảm đến mức đủ để người ta xem nhẹ tuổi tác của bà.

“Đào nữ sĩ, ” Sầm Bách Hạc chạm cốc với đối phương, “Đêm nay chị thật sự là chói lọi.”

“Sầm tiên sinh thật biết ăn nói, tôi lớn tuổi, đâu còn xứng đôi với hai chữ chói lọi này, ngược lại là bạn tốt của ngài, thật sự là phong độ nhẹ nhàng, mặt mày thanh tú.” Ánh mắt Đào Nghệ Như rơi xuống trên người Kỳ Yến, lại có chút không dời đi được, “Nói ra không sợ Sầm tiên sinh chê cười, tôi nhìn bạn của ngài liền có loại cảm giác mới gặp mà như đã quen.”

Mới đầu Sầm Bách Hạc cho rằng Đào Nghệ Như muốn kéo gần quan hệ với Sầm gia, chỉ là sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt đối phương nhìn Tiền Tiền, trong lòng liền có chút khó chịu, Đào Nghệ Như này là có ý gì?

Trong cái giới của kẻ có tiền, đàn ông bao dưỡng phụ nữ, phụ nữ bao dưỡng đàn ông đều không phải là tin tức lạ, tuy rằng Sầm Bách Hạc không thích việc này, nhưng người khác sinh hoạt cá nhân thế nào, hắn luôn không có hứng thú. Hiện tại đột nhiên nhảy ra một người phụ nữ đủ tuổi để làm mẹ Tiền Tiền đi đến trước mặt hắn, nói vừa gặp như đã quen với bạn trai hắn, đây là ngay thẳng hay là kɧıêυ ҡɧí©ɧ?

Trong ấn tượng của hắn, Đào Nghệ Như là một người phụ nữ rất có thủ đoạn, sinh hoạt cá nhân cũng thực sạch sẽ, hẳn là sẽ không làm ra chuyện không lý trí như vậy mới đúng.

“Chào chị, tại hạ họ kỳ, chị gọi tôi tiểu Kỳ là được, ” Kỳ Yến không cảm thấy ác ý trên người phụ nữ này, nhưng mà quỹ đạo vận mệnh của người phụ nữ này, cậu vẫn nhìn không rõ lắm, chủ động vươn tay nói, “Có thể làm cho người xinh đẹp như chị vừa gặp như đã quen với tôi, là vinh hạnh của tôi.”

“Kỳ tiên sinh thật biết ăn nói, gọi chị gì chứ, tuổi của tôi làm trưởng bối của cậu cũng không chênh lệch lắm, ” Đào Nghệ Như vươn bàn tay trắng nõn bắt tay với Kỳ Yến, khi bà ngẩng đầu nhìn thấy hai bên má lúm đồng tiền của Kỳ Yến, liền ngẩn người.

Nếu con của bà vẫn còn, chỉ sợ cũng lớn như vậy, không chừng cười rộ lên cũng có một đôi má lúm đồng tiền đáng yêu như thế.

“Đào nữ sĩ?” Sầm Bách Hạc thấy Đào Nghệ Như nắm tay Tiền Tiền không buông ra, giọng điệu hơi có vẻ lạnh nhạt hỏi: “Chị ổn chứ?”

“Ngại ngùng, ” Đào Nghệ Như thu tay lại, uống một ngụm rượu trong cốc, “Nhìn thấy Kỳ tiên sinh, khiến tôi nhịn không được nhớ tới một vị cố nhân trước kia.”

Kỳ Yến vô cùng tự nhiên mà thu hồi tay mình, híp mắt cười cười với Đào Nghệ Như.

“Chúng tôi còn có việc, trước xin lỗi không tiếp được.” Sầm Bách Hạc cảm thấy Đào Nghệ Như hôm nay có chút không đúng, cho nên không muốn làm cho bà cách Tiền Tiền quá gần, “Đào nữ sĩ xin cứ tự nhiên.”

“Xin chờ, ” Đào Nghệ Như thấy Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến rời đi, chạy chậm hai bước kéo chặt cánh tay Kỳ Yến, khi Kỳ Yến xoay đầu lại, lại nhanh chóng thu tay về, “Xin lỗi, tôi thất lễ.”

“Đào nữ sĩ, ” Sầm Bách Hạc đi đến trước mặt Kỳ Yến, chặn giữa Đào Nghệ Như và Kỳ Yến, “Xin hỏi chị còn có chuyện gì sao?”

Đào Nghệ Như nhìn thấu Sầm Bách Hạc không vui, bà xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, “Xin lỗi, tôi chỉ là nghe được một lời đồn, cho nên muốn nhờ Kỳ tiên sinh giúp tôi một chuyện.”

Sầm Bách Hạc vừa định nói chuyện, tay bị Kỳ Yến nhéo một chút, hắn bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Kỳ Yến một cái, lui sang bên một bước.

“Tôi nhìn chị Đào, cũng thấy chị rất quen thuộc, ” ánh mắt Kỳ Yến dạo qua bốn phía một vòng, phát hiện trong góc phòng đặt sô pha để nghỉ ngơi, “Chúng ta đến sô pha bên kia ngồi từ từ nói chuyện, chị cảm thấy như vậy có thể chứ?”

Đào Nghệ Như này cử chỉ tuy rằng có chút kỳ quái, quỹ đạo vận mệnh cũng mơ hồ không rõ, nhưng mà trên người bà đã có một tầng kim quang công đức, nói rõ bà đã âm thầm làm không ít việc thiện. Đối với loại người chân tâm thành ý làm việc thiện này, cậu luôn tương đối dễ nói chuyện.

Ba người đi đến sô pha ngồi xuống, Kỳ Yến đặt cái cốc giả làm cốc rượu trên tay lên trên bàn, trực tiếp nói với Đào Nghệ Như: “Chị Đào, có việc mời nói thẳng.”

“Tôi nghe bạn bè ngẫu nhiên nhắc tới, Kỳ tiên sinh là đại sư hết sức lợi hại, ” Đào Nghệ Như thấy biểu tình Kỳ Yến không có biến hóa, liền tiếp tục nói, “Không biết ngài có thể giúp tôi một việc không.”

“Nếu chị muốn tôi giúp chị xem phong thuỷ, tôi có thể đáp ứng, nếu như là xem bói tính vận thế, chỉ sợ tôi không giúp được chị.”

“Vì sao?” Để tìm được con, Đào Nghệ Như đã từng đi tìm rất nhiều người gọi là đại sư, kết quả những người đó thổi phồng mình đến ba hoa chích choè, kết quả cái gì cũng không thể giúp, còn nói canh giờ con bà sinh ra không tốt, đã định trước mệnh chết yểu, bà tức giận đến mức đuổi những kẻ lừa đảo đó ra ngoài.

Thấy nhiều sắc mặt của mấy người gọi là đại sư đó, mấy năm nay Đào Nghệ Như chưa bao giờ tin quỷ thần cũng không tin phong thuỷ, bà nói Kỳ Yến giúp bà một việc, chỉ là muốn nói thêm với cậu mấy câu, căn bản không tính toán thật sự kêu cậu làm gì. Nhưng mà nghe đối phương nói trắng ra với bà, không thể giúp bà xem bói tính vận thế, bà vẫn có chút không thích ứng.

Hiện tại đại sư phong thuỷ đều thành thật như vậy sao?

“Quỹ đạo vận mệnh của chị có chút kỳ quái, vốn phải là vận mệnh khi còn bé gian khổ, lúc tuổi già mặc dù phú quý lại cô đơn, nhưng mà giữa đường lại như là xảy ra biến hóa gì đó, tôi chỉ có thể nhìn ra chị tuổi già giàu có, cái khác lại đoán không ra, ” Kỳ Yến lắc đầu nói, “Cho nên mạng của chị tôi tính không ra, tướng mạo cũng nhìn không chuẩn. Nhưng mà chị làm nhiều việc thiện như vậy, luôn sẽ có phúc báo.”

Đáy lòng Đào Nghệ Như hơi có chút kinh ngạc, bà âm thầm quyên tiền cho rất nhiều cô nhi viện, còn cung cấp tài chính học tập cho rất nhiều đứa nhỏ có thành tích ưu tú ở cô nhi viện, nhưng những điều này chưa từng công khai, Kỳ tiên sinh này làm sao mà biết được?

Bà nhỉn Sầm Bách Hạc, chẳng lẽ là hắn nói?

Dưới cái nhìn của bà, chuyện người khác không biết mà Sầm gia lại biết, là việc không thể bình thường hơn.

“Nếu không phải tính cho tôi, mà là người khác thì sao?” Đào Nghệ Như ma xui quỷ khiến nói, “Tôi có ngày sinh tháng đẻ người này, cậu có thể giúp tôi tính xem hiện tại nó thế nào không?”

Kỳ Yến im lặng một khắc, đối diện hai mắt tha thiết của Đào Nghệ Như, “Chỉ có ngày sinh tháng đẻ, tôi cũng không cam đoan mình tính trăm phần trăm chuẩn xác. Nếu chị Đào tin được tôi, tôi có thể nỗ lực thử một lần.”

“Cám ơn, ” sau khi nói ra, Đào Nghệ Như liền hối hận, nhưng mà đối diện khuôn mặt Kỳ Yến, bà vẫn đem cái tên và ngày sinh tháng đẻ ẩn sâu dưới đáy lòng đọc ra.

“Nó tên Thẩm Khê, sinh ra vào ngày 11 tháng 11 năm 2036 lịch Hoa Hạ, nơi sinh ngay ở đế đô.” Để Kỳ Yến biết rõ là chữ nào, bà dùng ngón tay viết ở trên bàn một lần, nhìn ra được bà đã âm thầm viết cái tên này vô số lần, cho nên mới quen thuộc như thế.

“Mùa đông hai mươi hai năm trước…” Kỳ Yến nhìn Đào Nghệ Như một cái, dựa theo tên, nơi sinh cùng với ngày sinh tháng đẻ của người này, suy tính một lần, nhất thời nhíu mày. Đào Nghệ Như là có ý gì, lấy ngày sinh tháng đẻ của một người chết đến cho cậu tính?

Nhưng nhìn biểu tình Đào Nghệ Như, tựa chờ mong tựa thấp thỏm, không giống như là đang đùa cậu.

Người này sinh ở mùa đông, ngày sinh tháng đẻ lại cực không tốt, nếu trong tên có chữ nhật, còn có một đường sinh cơ, cố tình trong họ người này mang thủy, tên cũng mang thủy, hàn gặp thủy liền hóa thành băng, là mệnh cách hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Nếu tôi không tính sai, người này hẳn là có duyên mẹ con với chị Đào?” Kỳ Yến nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Chỉ là chuyện hữu duyên vô phận, chị Đào vẫn là không cần cưỡng cầu mới tốt.”

Sắc mặt Đào Nghệ Như chợt trắng, tay nắm cốc rượu có chút run rẩy, bà sửng sốt một lúc lâu, uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc, mới miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ Kỳ đại sư, tôi cũng biết có một số việc không thể miễn cưỡng. Chỉ là tôi chung quy vẫn ảo tưởng, đứa nhỏ kia có lẽ được người tốt bụng nào đó thu dưỡng, hoặc là được người tốt bụng đưa vào việc phúc lợi, còn sống thật tốt, chứ không phải…”

Năm đó mùa đông lạnh như vậy, tuyết đổ lớn như vậy, con bà có bao nhiêu khó chịu.

Đào Nghệ Như mở to mắt, đem lệ ý nảy lên trong mắt đè trở về, “Ngại ngùng, khiến cậu chê cười.”

“Không có việc gì, ” Kỳ Yến thấy bà miễn cưỡng cười vui, trong lòng cũng có chút không quá tự tại, cậu lôi khăn ra, đưa tới trước mặt Đào Nghệ Như: “Vì nữ sĩ phục vụ, là vinh hạnh của nam sĩ.”

Đào Nghệ Như ngơ ngẩn, bà nhìn Kỳ Yến giống như thấy được hai mươi lăm năm trước.

Khi đó chồng bà cũng nhìn bà như vậy, đưa một cái khăn tay cho bà, khi đó hắn nói gì nhỉ, hình như là nói…

“Thân là nam sĩ, sao có thể mở to mắt nhìn nữ sĩ rơi lệ?”

Ngay khi Kỳ Yến chuẩn bị cùng Sầm Bách Hạc đứng dậy rời đi, xa xa truyền đến tiếng một đôi nam nữ cãi nhau.

“Anh cách tôi xa một chút, cút ngay.”

“Đừng phiền tôi, chúng ta đã chia tay.”

Theo tiếng khắc khẩu từ xa tới gần, đột nhiên một ly rượu đỏ từ trên trời giáng xuống, vừa vặn tưới ướt ống quần với một chiếc giày Kỳ Yến.

Cậu bỗng dưng trợn to mắt, quay đầu nhìn về phía Sầm Bách Hạc bên cạnh. Có mây tía siêu mạnh Bách Hạc nhà cậu ở đây, thế mà cậu cũng sẽ có lúc xui xẻo như vậy, đây quả thực rất không huyền học!

“Xin, xin lỗi.” Cô gái hắt rượu thấy trong góc phòng thế mà còn có người, hơn nữa cô còn nâng cốc hắt trên mình người ta, nhất thời cũng không còn tinh lực cãi nhau với bạn trai trước nữa, vội lấy khăn tay từ trong túi, chạy đến trước sô pha.

Sau khi thấy rõ người mình hắt nước là ai, Đặng Lâm Lâm thiếu chút nữa quỳ xuống, “Kỳ đại sư?”

Kỳ Yến híp mắt nhìn cô gái trẻ này, hơn nửa ngày mới nhớ tới cô là ai. Đây là biên tập mạng trước đây ở trên đường bị người ta thổ lộ, thiếu chút nữa bị người ta lấy dao đâm chết, hình như là họ Đặng nhỉ?

“Biên tập Đặng, ” Kỳ Yến lắc lắc chân trái, cảm thấy có thể nghe được cả tiếng nước lắc lư, “Thủ pháp của cô cũng thật đủ chuẩn.”

Cũng không biết cô gái này là vận khí gì, sao cứ luôn hút hoa đào nát vậy.

“Em ngồi đừng động, anh bảo người đưa giày và quần sạch đến đây.” Sầm Bách Hạc gọi một cú điện thoại, sau đó cúi đầu cởi giày cho Kỳ Yến, “Trước hết cởi giày đã.”

“Em tự làm.” Kỳ Yến ngăn lại Sầm Bách Hạc, khom đầu xuống.

Ở nhà bạn trai giúp đỡ cởi giày là tình thú, ở bên ngoài thì cậu lại không nỡ để Bách Hạc bởi vì chút việc nhỏ này, mà bị người ta nói ra nói vào.