Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 76: Tấm lòng từ mẫu

Hai người chưa từng gặp mặt, ngồi cùng nhau nói một đề tài không tính là quá vui vẻ, không khí muốn không xấu hổ cũng thực khó.

“Kỳ tiên sinh, tôi hôm nay là đến xin lỗi anh và Sầm tiên sinh, ” Viên Hiểu Hi ôm ly nước uống, cắn môi run rẩy, bộ dạng nhìn liền thương xót này, không biết có thể làm cho bao nhiêu nam nhân sinh lòng thương tiếc.

Sầm Bách Hạc mắt lạnh nhìn nữ nhân này, phất phất tờ báo trong tay, quay đầu nhìn Kỳ Yến, kết quả trên mặt Kỳ Yến cũng không có bao dung và ôn nhu mà mình dự đoán.

“Viên tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?” Biểu tình của Kỳ Yến vô cùng lãnh đạm, “Cô có biết những chuyện cha cô làm ở bên ngoài không?”

Viên Hiểu Hi muốn nói dối là không biết, chỉ là cặp mắt đen trắng rõ ràng của Kỳ Yến giống như có thể xuyên thẳng lòng người, làm cho cô không nói được lời nói dối, “Xin lỗi, tôi chỉ là vãn bối, không quản ông ấy được.”

“Chính là cô cũng không hề thay cha cô xin lỗi những người từng bị cha cô tổn thương, ” Kỳ Yến trào phúng cười một tiếng, “Đương nhiên, việc này vốn không có quan hệ với cô, cô là vô tội, lại càng không nên để cô tới xin lỗi. Cho nên chuyện hôm nay, chúng tôi cũng không cần cô xin lỗi.”

Khóe môi Viên Hiểu Hi run rẩy, một lúc lâu mới cảm xúc kích động mở miệng nói: “Đáng tiếc tôi lại có biện pháp nào đây, gặp một người cha như vậy, tôi có thể làm như thế nào?”

Kỳ Yến thờ ơ với gào thét của Viên Hiểu Hi, thậm chí cảm thấy có chút buồn cười. Viên Hiểu Hi biểu hiện vô tội như vậy, trên thực tế cô ta cũng không tốt hơn người cha của cô ta được đến đâu, ỷ thế hϊếp người, uống rượu đánh người, đùa bỡn lòng người, có thể chơi đều chơi, hiện tại lại lấy tư thế này đến che giấu hết thảy của cô ta, khiến Kỳ Yến có chút chán ngấy.

Nói cho cùng, cô ta không phải lo lắng cho cha mình, mà là tiền tài cha cô ta có thể cung cấp cho cô ta thôi.

“Cô có thể làm như thế nào, là chuyện của cô với người nhà cô, chuyện tôi có thể làm chính là đem phần tử trái pháp luật đưa đến cục cảnh sát, ” Kỳ Yến giận tái mặt, “Lệnh tôn có tội hay không, là do pháp luật định đoạt. Dù cô tới tìm chúng tôi, cũng không có tác dụng gì.”

“A, ” Viên Hiểu Hi thấy Kỳ Yến không cho cô ta mặt mũi như vậy, thẹn quá thành giận nói, “Anh có cái gì để mà đắc ý, bất quá là ôm được đùi Sầm gia, liền xem mình thành đại nhân vật à?”

Kỳ Yến không cho là hổ thẹn ngược lại cho là vinh: “Đúng vậy, có bản lĩnh cô cũng tới ôm đi?”

“Không biết xấu hổ!” Viên Hiểu Hi từ trên ghế sô pha đứng lên, “Chỉ một tiểu bạch kiểm như anh, sớm muộn gì cũng bị người ta thay thế. Một đại nam nhân làm đồ chơi cho người khác, ghê tởm!”

“Quản gia, tiễn khách.” Sầm Bách Hạc lạnh lùng nhìn Viên Hiểu Hi một cái, “Viên tiểu thư, chú ý cách dùng từ của cô.”

Viên Hiểu Hi bị cái nhìn này của Sầm Bách Hạc dọa tới mức không dám nói nữa, oán hận trừng mắt nhìn Kỳ Yến một cái, xoay người chạy đi.

Kỳ Yến ngơ ngác nhìn bóng dáng cô ta, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng: “Không đúng, cô ta chạy đến đây, là để làm chi vậy?”

“Đại khái là hy vọng em có thể thương hương tiếc ngọc thả cho cha cô ta một con ngựa, kết quả một chút mặt mũi em cũng không cho, cho nên cô ta liền lộ nguyên hình.” Sầm Bách Hạc nhịn không được cười ra tiếng, ngay cả tờ báo trong tay bị nắm nhăn cũng không biết, “Được rồi, đừng nóng giận, tôi kêu người làm cho em bát mì ăn nhé?”

“Anh cho là đang quay phim truyền hình hả, còn làm bát mì, ” Kỳ Yến trừng Sầm Bách Hạc, “Còn có tiểu bạch kiểm là có ý gì, đó là cái thứ lung ta lung tung gì vậy?”

Sầm Bách Hạc còn chưa kịp giải thích, Kỳ Yến ngược lại tự mình bùng nổ trước.

“Cái này là ai đang hãm hại anh? Ai nuôi tiểu bạch kiểm mà lại nuôi tới tận nhà chứ, đây không phải là chờ cho người trong nhà anh đánh gãy chân anh sao?” Kỳ Yến uống một hớp lớn đồ uống, áp chế lửa giận trong lòng, “Hẳn là có người cố ý lấy tôi ra để bôi đen thanh danh anh đi?”

Sầm gia đời đời nhân hậu, làm việc thiện, mỗi một đời đều có nhân vật kinh tài tuyệt diễm xuất hiện, trên toàn Hoa Hạ đều là gia đình vô cùng có danh vọng. Hiện tại người ngoài truyền mấy lời đồn đó bôi đen Sầm Bách Hạc, chính là đang bôi đen toàn bộ Sầm gia.

“Sao em không đoán là người khác đang hãm hại em?” Sầm Bách Hạc thấy Kỳ Yến như vậy, nhịn không được hỏi một câu.

“Chỉ hai ba câu nói như vậy, có thể bôi đen tôi cái gì?” Cơn giận của Kỳ Yến còn sót lại chưa tiêu, “Tôi một người ăn no, cả nhà không đói, dù những người đó đồn tôi là tiểu bạch kiểm gì đó, cũng không ảnh hưởng tôi kiếm tiền, nói không chừng còn có người nhìn mặt mũi của anh, bưng rất nhiều tiền tới cửa để cho tôi kiếm. Mà anh có thể giống tôi sao, loại lời đồn này truyền ra, để cho người khác nhìn anh thế nào?”

“Tôi chưa bao giờ để ý người khác nhìn tôi như thế nào, ” Sầm Bách Hạc khẽ cười một tiếng, “Ánh mắt của người khác, cũng không thay đổi được cuộc sống của tôi.”

“Kỳ thật tôi cảm thấy loại tâm tính này của anh, rất thích hợp tu đạo, ” Kỳ Yến đột nhiên hai mắt sáng lên, “Lấy tư chất của anh, nếu như tu đạo, nhất định có thể trở thành cao thủ giới huyền thuật.”

Sầm Bách Hạc nhìn Tiền Tiền như vậy, đột nhiên cảm giác có chút vô lực. Người bình thường nói tới đề tài này, làm thế nào cũng sẽ suy nghĩ một chút tới phương hướng mờ ám, Tiền Tiền lại…

Có đôi khi hắn cảm thấy Tiền Tiền trì độn một ít cũng tốt, như vậy thì mấy cô gái có ý tứ với cậu tiếp cận cậu, cậu cũng không biết mấy cô gái đó có thiện cảm với cậu. Chỉ là khi loại trì độn này dùng ở trên người hắn, hắn lại hy vọng Tiền Tiền đừng trì độn như vậy.

“Anh làm sao vậy?” Kỳ Yến thấy vẻ mặt Sầm Bách Hạc có chút không thích hợp, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, “Chúng ta là anh em tốt đi, thanh giả tự thanh, đừng lo lắng.”

Cậu nghĩ nghĩ, bổ sung một câu đạo: “Nếu không thì ngày mai tôi dọn về đi?”

Sắc mặt Sầm Bách Hạc nhất thời suy sụp xuống: “Nếu em dọn về, thì đừng nhận người anh em là tôi nữa.” Nói xong, quay đầu đi nhanh lên lầu.

“A?” Kỳ Yến nhìn bóng dáng Sầm Bách Hạc, mờ mịt sờ sờ ót, đây là nổi giận à?

Dù hiện tại cậu không dọn về, thì sau này cũng phải dọn về mà, cũng không thể ở Sầm gia cả đời đi? Dù da mặt cậu có dày nữa, cũng không làm được loại chuyện này.

Đến lúc ăn cơm chiều, Kỳ Yến phát hiện Sầm Bách Hạc lại khôi phục bình thường, giống như tức giận vừa rồi cho tới bây giờ đều chưa từng tồn tại. Kỳ Yến chạm vào cánh tay hắn, “Bách Hạc, buổi chiều đến tột cùng anh làm sao vậy?”

“Không có gì, tôi ở công ty gặp được chút chuyện, tâm tình không tốt nên giận lây đến em, xin lỗi, ” Sầm Bách Hạc nhìn người bên cạnh, ánh mắt cậu xinh đẹp như không trung, bộ dạng cười rộ lên, ngay cả mây tím đầy trời so ra cũng kém cậu một phần phong thái.

Cậu đối với mình không hề giữ lại, một tấm lòng thành, ngay cả thọ mệnh của mình cũng dựa vào cậu kéo dài, chỉ bất quá là lòng thành cậu cho không phải là thứ mình muốn, mình làm sao có thể bởi vì không có được tình cảm mong muốn, mà tức giận với cậu ấy? Việc này với cậu ấy mà nói, vốn chính là không công bằng.

“Tôi lòng dạ rộng lớn, sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà so đo với anh, ” Kỳ Yến quả thật không đem chút chuyện vừa rồi để ở trong lòng, cậu dùng đũa gắp một cái cánh gà ướp coca vào trong bát Sầm Bách Hạc, “Đến, cho anh cái cánh gà coca, rất nhanh là tâm tình có thể tốt lên.”

Sầm Bách Hạc nhìn cậu đem thứ mà con nít thích ăn gắp vào trong bát mình, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà khi hắn ăn cánh gà đến miệng, trong lòng là ngọt.

Mặc kệ Tiền Tiền đối với hắn có tình cảm kia hay không, thì phần tâm ý của cậu ấy đối với mình, đều đáng quý như vậy, cho dù đó chỉ là tình bạn.

Sầm tam ca vùi đầu ăn cơm nhìn Sầm Bách Hạc, muốn mở miệng nói chuyện, kết quả liền đối diện với hai mắt ngậm cười của em trai, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cái loại chuyện tình cảm này, hắn vẫn là không cần chen vào.

Cơm chiều qua đi, Kỳ Yến tìm được dì Trương trong phòng nghỉ của người hầu, để tránh hiểu lầm không cần thiết, cậu còn cố ý dẫn theo Sầm Bách Hạc. Tuy rằng tuổi cậu và dì Trương chênh lệch hơn hai mươi tuổi, nhưng mà con người bây giờ trí tưởng tượng thật sự là quá phong phú, cậu vẫn là cẩn thận một ít tương đối tốt.

Dì Trương vốn tưởng rằng Kỳ Yến đã quên chuyện này, nhìn thấy cậu đến, nhất thời vui sướиɠ ngây ngất, chẳng qua phần vui sướиɠ này sau khi nhìn thấy Sầm Bách Hạc phía sau cậu, liền biến thành kinh hách, “Ngũ, ngũ thiếu.” Chẳng lẽ Kỳ tiên sinh nói có thể giúp dì, chính là tìm ngũ thiếu đến làm việc này sao?

“Chị Trương, chỗ chị có quần áo mà con chị mặc khi còn bé không?” Kỳ Yến không nói lời khách sáo với dì Trương, sau khi để đồ vật trong tay lên trên bàn, liền đi thẳng vào vấn đề nói, “Tôi cần một món quần áo cậu ấy đã từng mặc.”

“Có có, ” dì Trương tìm ra một cái túi da từ trong tủ quần áo, bên trong có vài cái quần áo trẻ con gấp chỉnh chỉnh tề tề, dì vuốt ve những bộ quần áo đó, cười khổ nói, “Lúc trước ly hôn, vì để lại một cái niệm tưởng cho mình, tôi liền lấy vài món quần áo của nó đặt ở trong túi mang đi, thật không ngờ…”

“Chị Trương, trước hết chị đừng khóc, ” Kỳ Yến mỉm cười trấn an dì, “Con chị nhất định sẽ không có việc gì.”

Dì Trương biết Kỳ Yến có thể xem bói, cho nên nghe được cậu nói như vậy, trên mặt rốt cuộc lộ ra chút ý cười: “Cám ơn ngài.”

Kỳ Yến nắm một nắm gạo nếp quăng lên trên bàn, sau đó lại bày mấy thứ lư hương, hương nến trên bàn, cậu đốt ba nén hương, đưa tới tay dì Trương: “Dì Trương, ở trong lòng mặc niệm tên con chị, cắm hương vào trong lư hương.”

Tuy rằng trong lòng dì Trương không rõ vì sao phải làm như vậy, nhưng mà tìm con sốt ruột, dì vẫn theo lời Kỳ Yến mà làm.

Một khắc khi hương cắm vào lư hương, dì phát hiện trong lư hương tựa như có lực cản gì đó, không cho dì cắm hương trong tay vào.

Kỳ Yến thấy thế, rất nhanh bấm một chỉ quyết, vỗ một cái sau lưng dì Trương, luồng lực cản kia nhất thời biến mất, hương vững vàng cắm trong lư hương. Dì Trương khϊếp sợ nhìn cái lư hương này, lại quay đầu nhìn nhìn Kỳ Yến, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

“Cho tôi mấy sợi tóc của chị.” Kỳ Yến nhìn làn khói phiêu tán xung quanh, nhíu mày.

Dì Trương không chút do dự túm một cái ở trên đầu, nắm một bó to tóc xuống.

Kỳ Yến quay đầu lại, nhìn thấy tóc trong tay dì, sửng sốt một chút. Cậu chỉ định lấy mấy sợi tóc thôi, chị Trương đây là túm một đám xuống à?

Cậu trầm mặc nhận số tóc đó vào trong tay, yên lặng niệm vài câu chú, bỏ tóc vào trong lư hương.

Đáng thương một tấm lòng từ mẫu, chỉ nguyện lần này có thể tìm được bóng dáng con trai dì ấy.