Ba người hưng phấn lôi kéo nhau leo lên cầu thang bằng gỗ . Lúc bước vào trong nhà cây, cả Trương Hinh và Kiều Tư đều bị bất ngờ bởi phong cách nội thất hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của căn nhà, ấm áp và tràn đầy ánh sáng.
Sở Kiều Kiều đi một đường đến đây cũng cảm thấy có chút mệt, vậy nên cô trực tiếp đi đến bên cái ghế dựa bằng vải ở góc phòng. Để hai người kia tùy ý khám phá theo sở thích của bọn họ.
Bên cạnh ghế dựa còn có một cái bếp lò nhỏ, Sở Kiều Kiều lấy trong ngăn kéo ra một bộ ấm trà và một hộp hồng trà màu vàng chanh rất đẹp. Tiếp theo, Sở Kiều Kiều đun nước pha trà.
Trong lúc đợi nước sôi, cô lại đi xung quanh lục lọi mấy cái ngăn kéo và cái tủ lạnh nhỏ bị ẩn giấu bên cạnh cửa sổ. Cuối cùng thì Sở Kiều Kiều cũng tìm được một ít chân gà ngâm sả tắc, bánh quy chocolate nhiều vị, một hộp da cá hồi chiên, mấy hộp thịt khô các loại cùng mấy loại ốc biển đóng hộp, bạnh tuộc đóng hộp.
Sở Kiều Kiều cũng không nghĩ tới bản thân sẽ tìm được như vậy. Xem hanh sử dụng trên bao bì, tính ngày, có lẽ bọn chúng cũng mới được bỏ vào đây, còn rất lâu mới hết hạn. Thế nhưng trong số đồ ăn vặt này, hầu hết đều không hợp với hồng trà.
Vào lúc Sở Kiều Kiều đang phân vân không biết làm sao, thì cô lại phát hiện bên trong tủ đựng trà còn có mấy túi sữa bột nữa. Trà sữa cùng đồ ăn vặt, thật là hoàn mĩ.
Lúc Sở Kiều Kiều chuẩn bị xong hết thảy, thì Trương Hinh và Kiều Tư cũng đã khám phá xong rồi. Những thứ trên bàn đều là những loại ăn vặt thường thấy, thế nhưng Kiều Tư lại cảm thấy rất phấn khích.
Mẹ của Kiều Tư là một người nghiêm khắc, không bao giờ cho phép cô ấy đi quá giới hạn mà mình đã đặt ra. Vậy nên đến tận khi học cấp 3, sau khi chuyển đến kí túc xá của trường ở thì cô ấy mới bắt đầu được sống thoải mái hơn chút.
Cho dù vừa mới ăn bữa trưa không lâu, thế nhưng con gái thì luôn có một niềm yêu thương mãnh liệt với đồ ăn vặt, vậy nên nhiêu đó đồ ăn vặt không phải là vấn đề.
Ba người cứ vừa tám chuyện vừa uống trà sữa vừa gặm nhấm đống đồ ăn vặt đó. Vậy mà có thể ngồi đó cả buổi chiều.
Đến khi ánh nắng cũng bắt đầu khuất dần, ba người mới thu dọn rác rưởi, bỏ vào trong một cái túi rồi xách theo ra về. Chiều tối bên bờ hồ trở nên khá lạnh, nắng đã tắt. Nhưng gió thì càng mạnh hơn, mang theo khí lạnh từ trong rừng, thổi vào trên người lạnh lẽo rùng mình, nhưng cũng sảng khoái vô cùng. Không khí ttong lành mà trong thành thị tấp nập không thể có.
Lúc ba người trở lại nhà chính thì đã gần 6 giờ tối. Chuẩn bị một chút, lại đến giờ cơm tối. Trương Hinh và Kiều Tư cũng không có dùng phòng cho khách, mà ba cô gái nhỏ quyết định sẽ ngủ cùng nhau luôn. Bọn họ trở về phòng, thay quần áo, lúc tắm rửa xong xuôi thì cũng là lúc nghe được tiếng gõ cửa của người giúp việc.
Bữa tối đơn giản hơn nhiều so với bữa trưa. Một phần mì Ý hải sản sốt kem, một phần sườn cừu nướng và mọt phần súp rau củ.
Ăn xong thì bốn người cùng đi dạo quanh khu vườn bên cạnh nhà chính để tiêu thực. Khoảng 7 rưỡi tối thì anh trai Sở Kiêu về đến nhà. Bởi vì Sở Kiêu đã ăn ở ngoài rồi nên anh cũng không để người giúp việc chuẩn bị nữa.
Lúc bước vào trong nhà thấy có thêm hai người bạn nhỏ nữa thì cũng không nói nhiều, chào hỏi xã giao vài câu, rồi đưa cho Sở Kiều Kiều và Phương Nhã Lan mỗi người một tấm thẻ, nói rằng đó là quà bồi tội của Đinh Chấn Nam thay cho con trai hắn.
Sở Kiều Kiều ngây người nghĩ mãi mới nhớ tới Đinh Chấn Nam là ai. Đó là ba của tên Đinh Vĩ Biên (yêu thiêu thân ở cửa hàng ngọc có bán đôi vòng ngọc phỉ thúy tím). Sở Kiều Kiều cũng đã nến việc này ra sau đầu từ đời thủa nào rồi, không nghĩ tới mấy người kia vẫn còn nhớ tới. Có điều tự nhiên được tặng quà, cô cũng sẽ không từ chối.
Sở Kiêu thấy cô cười hớn hở thì có chút bất đắc dĩ, đưa tay ra vỗ vỗ đầu cô mấy rồi nói mấy câu khách sáo với Trương Hinh và Kiều Tư, lại chúc ngủ ngon với bốn người. Sau đó đi thẳng lên lầu.
Lúc sau, Phương Nhã Lan cũng chúc ngủ ngon rồi về phòng của mình. Ba người cảm thấy ngồi ở phòng khách cũng không có việc gì nên cũng dắt nhau về phòng luôn.
Vừa ngả lưng lên giường, Kiều Tư đã nói:
- Anh Sở Kiêu đẹp trai ghê, mỗi lần mình thấy anh ấy đều cảm thấy tim đập thình thịch...khúc khích... khúc khích.....
- Vậy cậu thích anh ấy sao, có muốn theo đuổi không?
Mặc dù Sở Kiều Kiều bên ngoài tỏ vẻ tò mò hứng thú, thế nhưng bên trong cô lại cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường. Rốt cuộc sao, nam chính không đẹp, không nổi bật còn là nam chính sao.
- Cũng không phải. Mặc dù anh ấy đẹp trai thật đấy, thế nhưng mình thích kiểu boy đeo kính dịu dàng hơn, cái loại cả người toát ra hơi thở của sự ấm áp, bao dung ấy.
- Nhưng mà, mình cũng rất thích các soái ca có cơ bọng cơ ngực nữa....
Kiều Tư nói xong còn bồi thêm một câu. Sau đó Sở Kiều Kiều cũng quay sang nhìn cô, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý, sau đó lại cùng cười rộ lên. Lúc này, vẫn luôn im lặng Trương Hinh đột nhiên mở miệng nói:
- Còn mình thì lại thích Sở đại ca hơn, cảm thấy rất mạnh mẽ, rất có năng lực.
Cả Sở Kiều Kiều và Kiều Tư đều bị câu nói này của Trương Hinh làm cho ngây người. Thế nhưng không đợi hai người kịp phản ứng tiếp, Trương Hinh lại nói thêm:
- Còn trẻ như vậy mà đã có thể tự mình điều hành sản nghiệp lớn như vậy. Thực sự là hình mẫu lý tưởng mà mình hướng tới.
Lúc này đây, cả Sở Kiều Kiều và Kiều Tư đều không biết nên nói gì thêm với cô bạn thân của mình. Kiều Tư không nhịn được quay sang hỏi Sở Kiều Kiều:
- Chúng ta thực sự là đang cùng nói về một vấn đề sao?
- Ít nhất thì lúc trước mình vẫn cho là vậy.- Sở Kiều Kiều trả lời Kiều Tư với vẻ, "mình cũng không biết", không xác định lắm.
Trương Hinh:"? Không phải vậy sao?"
Sở Kiều Kiều và Kiều Tư lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó mới mang theo vẻ mặt "cậu vui vẻ là được" mà nhìn Trương Hinh. Trương Hinh thấy bọn họ như vậy thì trên mặt xuất hiện mấy vệt hắc tuyến, cuối cùng cũng không nói thêm về vấn đề này nữa.
Ba người lại nói chuyên thêm một lát nữa thì đều cảm thấy có chút mệt mỏi, vậy nên quyết định tắt đèn đi ngủ.