A, Thế Giới Này Làm Sao Vậy?

Chương 5: Nguyên tác và thực tế

Sở Kiều Kiều đã không ngủ cả đêm rồi. Mà những bác sĩ trực đêm hôm qua có nhiệm vụ chăm sóc cô cũng được một đêm không ngủ.

_____Quay trở lại tối hôm qua→→→

Sở Kiều Kiều sau khi khám phá ra bí mật của thế giới này, cô liền không thể bình tĩnh rồi. Tâm trạng biết hóa thấp thường, cảm xúc lên xuống không phanh. Ban đầu là đầu óc trống rỗng, sau là kinh ngạc, rồi thì không thể tin được, tiếp đó là khó hiểu, khϊếp sợ, ảo não lại có chút ngại ngùng, cả có chút hưng phấn nữa,..v..v. đủ loại cảm xúc trộn chung với nhau cứ như một nồi cám lợn vậy. Mà bởi vì cảm xúc quá mức phức tạp và hỗn loạn, đã làm cho Sở Kiều Kiều trở nên không thể suy nghĩ trong một thời gian ngắn, hay thông dụng mà nói thì chính là ngu si đấy các người ạ. Vì não đã đình chỉ hoạt động, nên cơ thể cô tự động di chuyển theo bản năng. Vốn cô định bước xuống giường đi lại để giải tỏa bức bối, những cô vừa xoay người định xuống giường, thay vì chân chạm đất trước như trong suy nghĩ, lại bị đổi thành mặt đối mặt hôn lấy đất mẹ thân yêu. Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì nghiêm trọng, cùng lắm thì đau một chút thôi. Thế nhưng trời không chiều lòng người, khi cô ngã xuống, theo phản xạ ,Sở Kiều Kiều liền với tay bám lấy cái gì đó để làm điểm tựa. Chỉ là thứ cô bám lấy không may lại là bình thủy tinh đựng nước trên bàn nhỏ cạnh giường. Vốn ngã xuống đã làm cô đầu váng mắt hoa rồi, lại thêm quả combo bình thủy tinh vào đầu, thành công giúp cô lại chiếm được sự sủng ái của các bác sĩ lần nữa. Bởi vì tính cách dễ dãi cùng vẻ ngoài dễ thương của mình, nên Sở Kiều Kiều cũng khá là thân thiết với mấy y tá chăm sóc coi hàng ngày, lúc cô xảy ra chuyện, họ còn bù lu bù loa lên làm cô có chút cảm động. Cũng may, tai nạn lần này chỉ bị u một cục trên đầu và chấn động não nhẹ, ngoài ra không còn gì khác. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến cho Sở Kiều Kiều vốn đang bị chết não tạm thời do xung kích quá lớn từ câu chuyện của thế giới mà bây giờ càng ngơ ngác hơn.

Sở Kiêu vừa bước vào phòng bệnh liền thấy cái trán u một cục và khuôn mặt ngu vù vù của em gái mình, ngay cả gương mặt nhã nhặn cười nhạt cũng không giữ được nữa, khϊếp sợ hỏi bác sĩ :

- Lần trước không phải vẫn còn tốt sao? Không phải mới nói con bé không có vấn đề gì cơ mà? Sao bây giờ lại trở thành thế này rồi?

Bị một đống "sao" vây quanh, bác sĩ cũng bắt đắc dĩ vô cùng, chả nhẽ lại nói em gái anh bị ngớ ngẩn, ở một mình trong phòng cũng có thể làm mình bị ngã đến chấn động não sao. Ông chỉ đành lựa lời mà:

- Hôm trước Sở tiểu thư không may tự làm rơi bình nước vào đầu mình. Tuy không nghiêm trọng, thế những vẫn bị trấn động não nhẹ. Thành ra đến giờ suy nghĩ vẫn hơi chậm chạp một chút.

Sở Kiêu cảm thấy đau đầu vô cùng, anh cảm thấy bệnh đau nửa đầu của mình sắp tái phát rồi, cho dù anh vốn chẳng có bệnh gì cả. Vốn dĩ là nhận lời Phương Nhã Lan đến đây xem em gái nhỏ một chút, không nghĩ tới lại ra chuyện thế này. Mặc dù trong truyện nói quan hệ 2 anh em nhà họ Sở không mặn không nhạt. Thế những, dù sao cũng đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, mà anh cũng không người lãnh đạm, vô cảm tự nhiên cũng không thể vô tình như người ngoài nói. Bình thường, cha Sở bận việc không có ở nhà, cũng chỉ có 2 người họ đối mặt với nhau trong căn nhà lớn này, lâu dần cũng tự sản sinh ra một loại tâm lí hướng tới. Thêm nữa, vì việc phân chia tài sản đã được nói rõ khi anh được đón về, tính cách 2 người cũng không có xung khắc với nhau, nên cũng chẳng có gì làm 2 người ghét nhau. Vậy nên, anh cũng rất quan tâm cô em gái này đấy. Chỉ là tuổi tác họ cách nhau có chút lớn, mà còn là anh trai em gái, thành ra cũng không có đề tài chung để mà nói, mở miệng cũng chỉ chào hỏi một chút. Lại khiến mọi người nghĩ rằng quan hệ của họ không tốt lắm. Nhiều khi nghĩ về vấn đề này, anh cũng cảm thấy đau đầu vô cùng, thế những lại cũng không có cách giải quyết nào. Càng nghĩ anh càng cảm thấy sọ não mình đau quá, chắc anh cũng phải đi khám tổng quát thôi.

Thở hắt ra một hơi, anh có chút bất đắc dĩ nhìn vào trong phòng bệnh:

- Bao giờ Kiều Kiều mới trở lại bình thường?

-.... Mà thôi, tôi sẽ tự sắp xếp người đến khám lại cho con bé. Các người cứ làm việc của mình đi.

Nhưng còn chưa đợi bác sĩ trả lời, anh lại tự đáp luôn, rồi thản nhiên đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Sở Kiều Kiều nghe tiếng mở cửa, mới giật mình nhìn ra. Bản thân cô còn chưa nhìn rõ là ai, cơ thể đã phản ứng trước rồi :

- Kiêu Kiêu, anh đến rồi!

Lời vừa thốt ra, Sở Kiều Kiều liền đứng hình luôn. Không nghĩ tới cô lại có thể tự nhiên lại thân mây mà gọi tên một người xa lạ dễ dàng như vậy. Cô im lặng nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa thân quen này, trong lòng phức tạp vô cùng. Sở Kiêu cũng không giống cha Sở cho lắm, anh giống mẹ hơn, gương mặt thanh tú tinh sảo, mắt hai mí, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại nhưng khóe miệng khẽ cong lên, mang theo sự uy nghiêm không hợp tuổi, cả người đều toát lên hơi thở của lão cán bộ về hưu. Với chiều cao 1m87, khuôn mặt ưa nhìn và khí chất đặc biệt như thế, muốn không thu hút sự chú ý của người khác thật sự rất khó. Thực ra sau khi đọc xong "Tình yêu à, em chạy không thoát đâu" Sở Kiều Kiều đã phát hiện những gì sảy ra trong sách cũng không phải hoàn toàn giống ngoài đời thật. Ví dụ như quan hệ của 2 anh em nhà họ Sở, quan hệ của họ cũng không xa cách như trong truyện. Hay ít nhất là Sở Kiều Kiều không cảm thấy như vậy, cô thậm chí có thể cảm giác được sự dựa dẫm kì là mà cơ thể hiện tại của cô mang lại. Dù sao tiểu thuyết này cũng được viết để câu người đọc mà, tự nhiên cũng phải thay đổi một chút cho dễ tìm đọc giả chứ.