“Tên ngốc này, đang đặt câu hỏi cho chúng ta?”
“Đúng vậy a, mà lại, còn ra vẻ bộ dáng phẫn nộ?”
Các vệ sĩ khinh thường nói.
Trần Lạc Thần nhíu mày.
Lập tức trực tiếp một chưởng đánh xuống, đập vào đầu một người trong đó.
Phát ra một tiếng nổ.
“đùng” Cảnh tượng trước mắt giống như một viên đạn pháo bắn vào quả dưa hấu, và đầu của người đó ngay lập tức như quả dưa hấu.
“A!”
Những người xung quanh sợ đến mức bỏ chạy.
Hai vệ sĩ còn lại chết lặng.
“Con mẹ nó! Hắn hắn quả thực sự rất mạnh, hóa ra chúng ta không phải đối thủ của người này!”
Hai người vệ sĩ nhìn nhau.
Hoang mang kinh hoảng.
Chẳng trách Cổ gia tốn nhiều thời gian như vậy mới bắt được hắn, vì hắn thực lực mạnh như vậy!”
Chuyện gì xảy ra? Ta hỏi ngươi lần cuối!”
Trần Lạc Thần lạnh giọng.
“Hừ, chúng ta sẽ không nói, nếu nói ra, ngươi liền gϊếŧ chúng ta, còn nếu chúng ta nói, vậy ngươi…”
“Bùm!”
Trần Lạc Thần chưa kịp dứt lời thì đã búng ngón tay, đầu hai người liền vỡ tung!”
Chấn Quốc, để ta chữa thương cho ngươi trước đã!”
Nhìn Lý Chấn Quốc đau lòng.
Trần Lạc Thần thân ảnh nhoáng một cái, liền đem hắn đưa đến trong một rừng cây.
Đương nhiên, hiện tại Trần Lạc Thần đang chữa bệnh, cho nên không cần suy nghĩ nhiều nữa.
Trần Lạc Thần lúc này mới khẽ nhắm mắt lại.
Sau đó, trên trán anh dần dần xuất hiện Thương Huyền Thần Đồng Tử.
Một luồng sáng vàng lập tức bao phủ Lý Chấn Quốc.
Ngay sau đó, vết thương trên người Lý Chấn Quốc được chữa lành một cách thần kỳ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Khi ánh vàng biến mất.
Lý Chấn Quốc cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.
Nhìn Trần Lạc Thần không có chút cung kính, không chút kinh ngạc, mà là nhìn Trần Lạc Thần như 1 con quỷ không thể tin nổi trước mắt.
“Trần Thiếu … Người!?”
Lý Chấn Quốc không dám nói lời nào, bởi vì hắn đã khỏi hẳn.
“Những chuyện này ta sẽ từ từ nói, Trần gia đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Lúc này Lý Chấn Quốc một năm một mười thuật lại sự việc.
Hóa ra …
Năm ngày trước, Trần gia gặp đại nạn.