Lập tức, người này tứ chi duỗi thẳng, toàn thân run rẩy.
Răng rắc!
Trần Lạc Thần cổ tay khẽ giật một cái, cổ tay vặn vẹo.
Ném tới trước mặt đám người Mạc gia.
Bảy người của Mạc gia, tất cả đều chấn động, run rẩy.
Đây đều là thế hệ trẻ tuổi của Mạc gia, thực lực xuất chúng.
Nhưng vừa rồi, nó giống như một con cừu nhỏ, bị bắt ở điểm trọng yếu, toàn thân run lên, không thể phản kháng.
“Hảo tiểu tử, không ngờ một năm không gặp,thế mà trở nên lợi hại như vậy!”
Mạc Vân Hải trợn to mắt.
“Cùng tiến lên, bất hắn lại!”
Mạc Vân Hải vung tay lên.
Sáu người còn lại cùng nhau lao vào.
Buzz!
Trần Lạc Thần phẫn nộ ngẩng đầu.
Một đôi mắt đỏ tươi, nhìn thẳng đám người đó.
Một luồng khí lạnh ập vào khiến lưng sáu người lạnh toát, không khí trong nhà dường như cũng có chút lạnh lẽo.
Trần Lạc Thần nhặt con dao lên, chém xuống.
Chính đám người này đã buộc mình phải cùng đường, có nhà không thể về.
Chính đám người này đã tự ép mình giống như chó nhà có tang, nhận hết ức hϊếp.
Chính là bọn hắn muốn chiếm tài sản của Trần gia.
Gϊếŧ!
Trần Lạc Thần trong lòng dấy lên sát khí cuồng bạo.
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen.com Sát ý nổi dậy.
Sáu người này sao có thể là đối thủ của Trần Lạc Thần?
Trần Lạc Thần xuất chiêu, nhưng sau hơn mười hơi thở, tử khí đã chết thành một mảnh.
Máu bắn tung tóe cả căn phòng.
“Thật …. Thật là lợi hại!”
Mạc Vân Hải mí mắt giật giật.
Trần Lạc Thần một khi ra tay, hắn liền biết mình sẽ không phải là đối thủ.
Suy nghĩ duy nhất lúc này là trốn thoát!
Lập tức, trực tiêp chuyển tay rời đi.
Huh!
Một thanh phi đao bay vụt qua.
Cổ Mạc Vân Hải trong nháy mắt biến mất.
“Ngươi ….. ngươi …!”