Con Nhà Giàu

Chương 217: TIÊU CHUẨN CAO NHẤT

“Hừ, Trần Lạc Thần anh tìm được chỗ cũng không biết ra cửa đợi chúng tôi!”

Triệu Đồng Đồng với Trần Nhã đi đến chỗ của Trần Lạc Thần, liền cằn nhằn.

Trần Lạc Thần để điện thoại xuống, mỉm cười nhàn nhạt, vừa rồi anh chỉ bận xem một số báo cáo đầu tư ở huyện Bình An mà Lý Chấn Quốc gửi cho anh.

Mà đám Tô Lệ ở bên cạnh đều dại mắt rồi.

“Cái gì thế cái gì thế? Những người này vậy mà là bạn của Trần Lạc Thần sao?”

Đặc biệt là Lý Siêu, cầm điện thoại đứng ở một bên, mặt đều sắp xanh lè rồi.

Vừa rồi những người này đều không thèm để ý anh ta, không ngờ người ta với Trần Lạc Thần lại thân thiết như thế, fuck, kiểu vả mặt gián tiếp này thật sự là khiến Lý Siêu có hơi không chịu nổi.

“Hửm? Trần Lạc Thần, anh quen người bàn bên cạnh này à?”

Tần Nhã tự nhiên ngồi bên cạnh Trần Lạc Thần, lúc này ấy, Tần Nhã thấy người bàn này đều nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần đến sững sờ, cho nên không khỏi tò mò.

“Ha ha, Trần Lạc Thần, sao bạn của cậu tới rồi mà cũng không giới thiệu một chút với chúng tôi thế, hại tôi vừa rồi đi bắt chuyện, mấy vị mỹ nữ đều không thèm để ý tôi!”

Lý Siêu lúc này đi tới cười lạnh lùng.

Anh ta lúc này phát hiện, liệu có phải vừa rồi chính là Trần Lạc Thần cố ý không để ý các cô, để khiến anh ta xấu mặt?

Sau đó dè dặt nói: “Xin chào mấy vị mỹ nữ, chúng tôi là bạn học cấp 3 của Trần Lạc Thần! Hôm nay thật khéo quá, có thể biết được mấy vị mỹ nữ, ha ha, Trần Lạc Thần, đây là cậu không đúng rồi, cậu xem mỹ nữ đã đến rồi, cậu sao còn không gọi đồ ăn? Lẽ nào để các mỹ nữ đói, cậu không đau lòng sao!”

Lý Siêu vì vớt lại mặt mũi, lập tức đi tới một chỗ của bàn đám Trần Lạc Thần.

Cố ý bày ra tư thái khá biết đối nhân xử thế, muốn ở trước mặt mỹ nữ thể hiện.

“Phải, bọn họ là bạn học cấp 3 của tôi, hôm nay khá trùng hợp!”

Trần Lạc Thần chỉ cười khổ một tiếng.

“Vậy rất tốt, nếu đã là bạn học của anh, anh phải giới thiệu cho em làm quen một chút, thân là bạn gái của anh, ngay cả bạn học cấp 3 của anh cũng không biết, thật không hay lắm!”

Tần Nhã cười nói.

Cô ta nghĩ rất đơn giản, bạn học của Trần Lạc Thần chính là bạn học của cô ta.

Tuy quan hệ với Trần Lạc Thần là giả, nhưng Tần Nhã lại xem là thật mà đối đãi.

Mà lời này của Tần Nhã vừa dứt.

Khiến người bên cạnh lại sững ra.

Cái gì thế cái gì thế? Đại mỹ nữ này vậy mà là bạn gái của Trần Lạc Thần?

Trong mắt mấy nam sinh đã lộ ra ngọn lửa đố kỵ rồi.

Bản thân là ai?

Làm việc trong doanh nghiệp thành phố, bảo hiểm đầy đủ, có xe có nhà.

Mà Trần Lạc Thần thì sao?

Chẳng qua chỉ là một tên nghèo kiết xác.

Bạn gái bây giờ của bọn họ còn chưa biết nơi nào.

Kết quả thì sao, Trần Lạc Thần vậy mà có một cô bạn gái xinh đẹp như thế.

Thử hỏi ai không ghen tỵ chứ.

Nhất là Lý Siêu, mặt đều sắp tím ngắt vì ghen tỵ rồi.

“Thì ra là bạn gái của Trần Lạc Thần, xin chào, tôi tên Lý Siêu, ba mẹ tôi làm ở cục y tế, tôi bây giờ làm việc ở bệnh viện, ha ha!”

Lý Siêu chìa tay muốn bắt tay với Tần Nhã.

Còn bày ra ưu thế siêu mạnh của mình.

Cổ tay khẽ lắc, một chiếc đồng hồ phải tốn hơn 27 triệu mới có thể mua được lộ ra.

Mà Tần Nhã thì sao, nhìn người này có hơi giống đồ ngốc thích khoe, giới thiệu thì giới thiệu, nói ba mẹ của anh ta làm cái gì?

Cho nên cảm thấy anh ta có hơi là lạ.

Không có bắt tay.

Trần Lạc Thần cũng là sợ Lý Siêu xấu hổ, cho nên bắt tay với anh ta, không quá vả mặt.

“Ha ha, không ngờ, trước kia khi chúng ta lên cấp 3, Trần Lạc Thần là một tên nghèo kiết xác nổi tiếng của trường chúng ta, đi đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ, không ngờ lại tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy!”

Lý Siêu lại nói.

Đồng thời còn liếc nhìn tên đàn em của mình.

Một nam sinh lập tức vỗ bàn nói.

“Đúng thế, Trần Lạc Thần thật sự là có phúc khí, các cậu còn nhớ không, Trần Lạc Thần có một lần đóng học phí không đủ, còn thiếu 18 nghìn hay là mấy chục đó, ôi mẹ ơi, bị cô giáo của chúng ta mắng đuổi ra ngoài, ha ha, hôm đó hình như còn mưa to!”

Tô Lệ cũng kinh thường, nói: “Đương nhiên là nhớ, Trần Lạc Thần đội mưa nhặt chai, mới bán được 18 nghìn để đóng học phí, ha ha, lúc đó trong lớp không có ai giúp cậu ta, không ngờ, thật là nay không như xưa rồi, bây giờ vậy mà có thể có tiền đến Mễ Đô mời khách ăn cơm, còn có bạn gái xinh đẹp như thế, thật lợi hại!”

Mọi người thâm hiểm cô một câu tôi một câu.

Đem chuyện xấu hổ trước đây của Trần Lạc Thần đều nói ra.

Chính là cố ý nói cho đám Tần Nhã nghe.

Quả nhiên, em họ nhỏ của Triệu Đồng Đồng, còn cả mấy người bạn của Triệu Đồng Đồng, toàn bộ nhìn Trần Lạc Thần có hơi xem thường.

Trong lòng nghĩ đây rốt cuộc là ai gì thế!

“Trần Lạc Thần không sao, bữa cơm này bạn gái của cậu lần đầu đến huyện Bình An, thế nào cũng phải đặt tiêu chuẩn một triệu một trăm năm mươi nhỉ?”

Một nam sinh cười nói.

Lông mày của Lý Siêu hơi nhíu lại: “Thằng nhóc cậu nói vớ vẩn gì thế, hai vị đại mỹ nữ này, xứng với tiêu chuẩn một triệu một trăm năm mươi sao? Trần Lạc Thần cậu hôm nay nếu như không đặt tiêu chuẩn cao nhất hai triệu không trăm năm mươi, cậu đều có lỗi với hai vị mỹ nữ rồi!”

“Ha ha, có điều cậu yên tâm đi Trần Lạc Thần, cậu nếu như không có tiền, tôi cho cậu mượn, mặt mũi này phải giữ được!”

Lúc này, nhân viên phục vụ vừa hay đi tới yêu cầu gọi món rồi.

“Thưa anh, xin hỏi anh đặt tiêu chuẩn nào?”

Người của hai bàn lúc này đều nhìn sang Trần Lạc Thần.

“Vậy thì tiêu chuẩn cao nhất hai triệu không trăm năm mươi đi!”

Vốn dĩ cũng chả có gì, Trần Lạc Thần chính là muốn đặt hai triệu không trăm năm mươi.

“Phì!”

Đám Lý Siêu trực tiếp bật cười.

Trong lòng nghĩ tên ngốc này, hai triệu không trăm năm mươi, cộng thêm đồ uống, lát nữa thanh toán phải mất 15-18 triệu!

Mà đám Triệu Đồng Đồng đương nhiên cũng cạn lời, cảm thấy Trần Lạc Thần quá không có não rồi.

Rõ ràng người đó chính là không có ý tốt, cố tình kích anh đó!

Kết quả anh thật sự dính bẫy.

Thật là!

Triệu Đồng Đồng biết điều kiện kinh tế của Trần Lạc Thần rất không tốt, cho nên bữa cơm này, Triệu Đồng Đồng với Tần Nhã đã thương lượng rồi, cũng không định thật sự để Trần Lạc Thần thanh toán.

Kết quả thì sao, Trần Lạc Thần rất không có não đặt hẳn tiêu chuẩn đắt như thế.

Ặc, thật là tức chết rồi!

“Xin lỗi, chúng tôi không cần đắt như vậy, cho chúng tôi một tiêu chuẩn bình thường là được rồi!”

Tần Nhã lúc này vội nói.

“Bỏ đi, cứ hai triệu không trăm năm mươi, đi đi!”

Trần Lạc Thần cũng bất lực rồi.

Bị đám Lý Siêu châm chọc đầu óc có hơi sắp nổ tung rồi.

“Hừ, để anh ta đặt đi, lát nữa xem lúc anh ta thanh toán thì phải làm sao?”

Em họ nhỏ lúc này lạnh lùng nói.

Như này, đồ ăn tiêu chuẩn hai triệu không trăm năm mươi mỗi người lên rồi, đám Lý Siêu ở bên cạnh thì sao, cố ý ăn rất chậm.

Đợi đến cuối cùng khi đám Trần Lạc Thần ăn xong muốn thanh toán, bọn họ cũng đi thanh toán.

“Yo anh Siêu, nhanh như vậy đã ăn xong rồi?”

Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Lý Siêu, lập tức mỉm cười chào hỏi.

Lý Siêu lắc cái đồng hồ trên tay, chỉ vào Lý Minh Tuyết: “Có gì đâu, người bạn tốt này của tôi, ưu đãi một chút!”

“Không có vấn đề gì anh Siêu, tôi giảm 30% cho anh, ngoài ra tặng thêm anh một bộ dụng cụ pha trà tuyệt đẹp, giá trị hơn 300 nghìn một bộ, quán của chúng tôi đang có hoạt động!”

Nhân viên thu ngân rõ ràng lớn hơn Lý Siêu lúc này cười nói.

“Vãi, đi theo anh Siêu chính là có mặt mũi!”

Một nam sinh bắt đầu nịnh.

Bên này Lý Minh Tuyết đã thanh toán xong.

Mà Lý Siêu lại không đi, lúc này nhìn Trần Lạc Thần ở đằng sau đợi thanh toán.

“Anh Siêu, đây cũng là bạn của anh sao!?”

Nhân viên thu ngân nhìn ra bọn họ quen biết, nếu như thật sự quen biết tự nhiên phải chiếu cố.

Lý Siêu giả bộ không nghe thấy, nhìn đồng hồ của mình.

Mà nhân viên thu ngân lập tức hiểu ý.

“Chào anh, tổng cộng là hết mười bảy triệu bảy trăm ba mươi ba nghìn, anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

Nhân viên thu ngân nhàn nhạt nói.

“Ba mươi ba nghìn lẻ thì thôi nhỉ!?” Trần Lạc Thần cười nói, Lý Siêu giả vờ không quen thì giả vờ không quen đi, với cả chỉ là bữa cơm mà thôi, cũng không có tính toán.

“Xin lỗi thưa anh, giá tiền trong quán của chúng tôi là cố định, đừng nói là ba mươi ba nghìn, ba nghìn cũng không thôi được!”

Nhân viên thu ngân vừa chồng cằm, vừa nói một cách tỉnh bơ.

Cô ta vừa rồi ở quầy bên này nhìn rõ ràng, là Lý Siêu cố tình kích thằng nhóc này mới khiến anh đặt tiêu chuẩn cao như vậy, mà người này thì sao, vừa nhìn là biết một tên nghèo, cho nên trong lòng cũng khó tránh mà xem thường.

“Này! Dựa vào cái gì giảm 30% cho bàn bọn họ, bớt cho chúng tôi ba nghìn cũng không thể?”

Tần Nhã thấy bọn họ đều bắt nạt Trần Lạc Thần, cũng thật sự tức giận rồi.

“Bỏ đi Tần Nhã, thanh toán xong chúng ta về!” Trần Lạc Thần khẽ lắc đầu.

“Hừ, lấy cho chúng tôi một bộ dụng cụ pha trà chắc được chứ? Dù sao chúng tôi đã tiêu tốn gần 18 triệu!”

Tần Nhã lạnh mặt nói.

“Quả thật là được, có điều thừa cô thật là xin lỗi, trong quán của chúng tôi có quy định, mỗi ngày chỉ tặng 50 bộ, vừa rồi bộ đó là bộ thứ 50, đã tặng cho anh Lý Siêu rồi, hay là các cô ngày mai lại tới ăn, tôi giữ cho các cô!”

Nhân viên thu ngân mỉm cười nhàn nhạt.

Quả thật, với loại khách hàng chỉ đến một lần này, đương nhiên không bằng giao hảo tốt với cậu lớn như Lý Siêu.

Hơn nữa em gái của mình đang học trường y, cô ta không có ngu, đợi sau này, công việc của em gái mình không phải là có chỗ rồi sao?

“Phục vụ! Thanh toán rồi!”

Mà lúc này, một giọng nói thô bạo vang lên.

Trực tiếp đi đến trước quầy thanh toán vỗ bàn.

Là một người trẻ tuổi.

Mà nhìn thấy người trẻ tuổi này, sắc mặt của nhân viên thu ngân và đám Lý Siêu đều biến sắc…